Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 288: Một Đôi Thiết Quyền, G·i·ế·t Xuyên Ba Mươi Vạn Đại Quân
Chính giữa chiến trường, ba vị Vũ Vương cường giả là Thanh Hà Quyền Vương Thẩm Vận, Tài Hữu Thông Thần Ô đạo nhân cùng Trần phu tử đứng thành hàng tại chỗ, đồng thời ngưng mắt nhìn về phía tây, bọn họ không chỉ đang chờ đợi Dương quân bộ tốt tới gần, mà còn ở trong bóng tối tìm kiếm địch thủ của mình.
Thẩm Vận nghiêng đầu liếc về phía xa xa, bên dưới cột cờ cao lớn, sắc mặt biến ảo vài lượt rồi nhẹ giọng nói:
"Lão phu liền đi trước một bước!"
Lời còn chưa dứt, thân hình của ông ta đã loé lên, thoáng cái liền biến mất tại chỗ.
Hai người Trần phu tử và Ô đạo nhân từ chối cho ý kiến.
Trần phu tử gỡ kiếm hạp sau lưng xuống, bên trong kiếm hạp cất giấu mười hai thanh danh kiếm, bao gồm Huyền Giáp, Thanh Mai, Trúc Mã, Triêu Lộ, Xuân Thuỷ, Đào Hoa, Nga Mi, Chu Tước, Hoàng Đồng, Tỳ Phù, Kim Lũ, Thái A, mỗi thanh kiếm dài chừng một xích, nhỏ bằng ngón tay út.
Trần phu tử nhẹ nhàng nâng ngón tay gảy nhẹ, một thanh kiếm nhỏ từ từ bay ra, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, tích tắc sau liền hóa thành một thanh trường kiếm dài ba thước. Lần nữa đem kiếm hạp cột ở sau lưng, Trần phu tử bình thản nói:
"Dịch Thiên Tứ, Mộ Thư Hàng, hai ta mỗi người một vị, Ô đạo hữu định lựa chọn ai?"
Ô đạo nhân vuốt vuốt râu dài, than thở nói rằng: "Bất kể là Dịch Thiên Tứ hay Mộ Thư Hàng, bần đạo đều không phải đối thủ, tuỳ tiện chọn ai cũng như nhau"
"Tốt, nghe nói Bá Tuyệt Đao Vương Dịch Thiên Tứ là đao đạo đại gia, Trần mỗ đã nghe danh từ lâu, vừa vặn muốn kiểm chứng một phen"
Ô đạo nhân gật đầu: "Vậy Thất Huyền Chân Nhân liền giao cho bần đạo đi."
Chợt hỏi:
"Còn vị nửa bước Vũ Tôn cường giả kia thì sao, ai tới đối phó?"
"Cao nhân tự có cao nhân trị, chúng ta chỉ cần ngăn trở một vị Vũ Vương là được rồi" Trần phu tử nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, bộ thân già này của bần đạo, nếu liều mạng còn có thể kéo lại một vị Vũ Vương hậu kỳ, nếu để ta đối đầu với cường giả nửa bước Tôn giả, vậy chỉ có một con đường c·hết..."
Trần phu tử cười cười.
Vị Ô đạo nhân trước mặt luôn mồm kêu khổ, kêu thiệt, cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì.
Nhưng lão lại cực kỳ có nguyên tắc và biết giữ chữ tín, một khi đã nhận tiền làm việc, thì dù c·hết cũng sẽ hoàn thành.
Năm xưa Ô đạo nhân còn ở cảnh giới Vũ Sư đã từng thua một đôi huynh muội thế gia lụn bại một đồng tiền, đáp ứng tiễn đưa bọn họ tới Đông Nhạc Vương Triều.
Thu một đồng tiền ấy, Ô đạo nhân thật sự mang theo huynh muội kia từ Thanh Châu đi thẳng đến Đông Nhạc Vương Triều, cuối cùng đã hơn một năm, thậm chí thiếu chút nữa c·hết ở nửa đường nhưng lão vẫn làm được.
Thời gian trước, Ô đạo nhân thu một viên Kim Thân Đan của Tào Vũ Sinh, đồng ý thủ hộ Bố Hải Thành ba năm, thời gian ba năm còn chưa hết. Hôm nay Bố Hải Thành g·ặp n·ạn, lão tự nhiên sẽ liều mạng đứng ra.
........
Thẩm Vận biệt danh là quyền vương, tinh thông một môn thiên giai vũ kỹ gọi là Sát Quyền.
Sát Quyền một ngày đánh ra tất phải s·át n·hân đoạt mạng, chỉ thấy thân hình ông ta giống như máy ủi, xông thẳng về phía Dương quân bộ binh, quanh thân cương khí phồng lên, toả sáng như vầng thái dương, trực tiếp dùng song quyền đánh xuyên mấy vạn bộ binh phía trước, xông thẳng về phía hàng linh ngọc pháo ở phía sau.
Thiết quyền vừa đánh xuống, trực tiếp đập nát một bộ Linh Ngọc Pháo, mấy tên giám quan ở bên cạnh cũng bị dư kình nghiền ép cho máu thịt be bét.
........
Trần phu tử nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng ngửi một cái, mùi máu tanh xộc vào mũi, trong lòng nhớ tới lời của sư tôn hắn dặn dò trước khi rời kinh.
"Thiên hạ phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, thế gian không có bất hủ vương triều, vi sư chỉ giữ được thiên hạ thái bình ba mươi năm, thời gian vừa đến, Đại Nguỵ nhất định phải trải qua một trận máu tanh tẩy lễ, cuối cùng mới lần nữa thống nhất"
Hắn hít sâu một hơi, Đại Nguỵ muốn lần nữa thống nhất, muốn lần nữa thiên hạ thái bình, nhất định phải trải qua sa trường máu tanh, mở ra hai mắt, thấp giọng nỉ non:
"Văn Viện Trần Bình An ở đây!"
Ô đạo nhân nheo mắt, vượt qua trùng trùng bộ binh chắn đường, rốt cuộc nhìn thấy đối thủ của mình, thân thể của lão hơi nghiêng sang một bên, sau đó Kim Tiền Kiếm trong tay nhẹ nhàng phân hóa, biến thành 108 mai đồng tiền vàng bắn về phía trước, những nơi đi qua, bất kể là trọng thuẫn hay chiến giáp đều vỡ nát tan tành, cùng Thẩm Vận giống nhau, lão trực tiếp g·iết ra một đường máu, hướng về kẻ địch ở bộ binh phía sau mà đánh tới.
Thẩm Vận dùng một đôi thiết quyền, đục mở đại quân trận hình, tiến công thần tốc, thoáng cái đã xông tới khu vực chính giữa của ba mươi vạn đại quân.
Nhưng phía dưới cột cờ lớn, Dương quân chủ soái Dương Tố lại chưa từng lùi về sau nửa bước, vẻ mặt chẳng những không có bộc lộ ra mảy may e ngại, ngược lại ánh mắt nóng bỏng như người thợ săn núp ở sau bụi cây, chờ đợi một đầu mãnh thú vô cùng hung hãn, từng bước từng bước rơi xuống cái bẫy mà mình tỉ mỉ bố trí.
Thẩm Vận đã một đường đâm về phía trước, mỗi nơi đi qua, bất kể bộ binh, giáp thuẫn, cung thủ đều b·ị đ·ánh bay lên trời, vương vãi bốn phía.
Dương Tố ngồi ở trên Long Câu, hơi ghé mắt nhìn xuống, thần sắc vẫn như cũ ung dung không vội, nhẹ nhàng truyền lệnh xuống, tiếp tục điều động năm ngàn kỵ quân gấp rút tiếp viện hai chi kỵ binh ban đầu. Yêu cầu nhanh chóng thu hồi đầu lâu của bốn tên tông sư cao thủ dám can đảm châu chấu đá xe ngăn cản kỵ kinh xuất kích, mỗi cái đầu có thể đổi được ba ngàn quân công.
Sau đó, y cố ý điều binh lùi ra xa, cố ý để lại một mảnh đất trống phương viên chừng trăm bước chân, rõ ràng không sợ vị cường giả hàng đầu của Bố Hải Thành phá trận đánh tới.
Dương Tố làm việc lớn mật như thế, nhưng vô luận là lão luyện thành thục nho sĩ Phương Hiếu Lê hay lòng dạ thâm trầm Thiên Sách Vương Dương Hưu đều chưa hề có nửa điểm dị nghị.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi cường giả của Bố Hải Thành hiện thân.
Dương Tố ung dung quay đầu, mỉm cười với Dương Hưu bảo:
"Ngài nói đối phương sẽ tới sao?"
"Sẽ tới!"
Dương Hưu trầm giọng nói, trong đầu không khỏi nhớ tới cảnh tượng hai mươi năm trước. Lúc y và Thẩm Ngạo từng là tham tướng dưới trướng Trấn Tây Vương. Thẩm Ngạo từng một mình g·iết xuyên mười vạn đại quân của Đại Ly Vương Triều, lấy đầu lão tướng Cao Kiệm Ly, sau đó toàn thân trở ra, uy danh hiển hách.
Từ đó xông ra một cái ngoại hiệu Sát Quyền Vô Địch.
Trận đại chiến hôm nay, xét về tương quan lực lượng mà nói, thì bên phía Bố Hải Thành phải yếu hơn rất nhiều, nếu có thể thành công bắt giặc bắt trước vua, g·iết c·hết thống soái, dẫn đến Dương Quân lòng người đại loạn, ngược lại có thể giảm bớt áp lực cho q·uân đ·ội bạn, như thế tự nhiên rất tốt.
Còn chuyện Dương Tố c·hết rồi, liệu ba mươi vạn Dương quân có binh bại như núi đổ hay không?
Vậy thì tất nhiên sẽ chẳng có chuyện đó, trên chiến trường hôm nay, ngoại trừ Dương Tố ra, còn nho sĩ Phương Hiếu Lê cùng đệ nhất chiến tướng dưới trướng Dương Minh Công, Đông Phương Vô Kỵ tọa trấn, cho dù c·hết rồi mười cái Dương Tố, việc công thành vẫn sẽ như cũ tiếp tục tiến hành.
Nói đi cũng phải nói lại, vị Sát Quyền Vô Địch Thẩm Ngạo kia, có g·iết được y hay không còn là chuyện cần phải bàn.
Ba khắc đồng hồ trôi qua, Thẩm Vận rốt cuộc g·iết xuyên qua ba mươi vạn đại quân, xông tới khoảng đất trống trước mặt đám Dương Tố.
"Cạm bẫy sao?"
Thẩm Vận nhìn lướt qua đám tướng soái của Dương quân cùng năm ngàn Ngư Cổ Doanh đang đứng yên như tượng ở phía sau, nói nhỏ một tiếng, sau đó song quyền nắm chặt, thân hình hóa thành kim quang mà lao tới.
Dương Hưu cười nhẹ, sớm đã rút ra một nhánh đoàn mâu dài chừng hai thước hơn, ngay lúc thân hình của Thẩm Vận biến mất thì đồng thời nhấc chân bước ra mấy trượng.
Một âm thanh kim loại giao kích vang lên.
Thân hình của Dương Hưu trượt về sau bảy tám bước, cánh tay cầm đoản mâu run rẩy, máu tươi tý tách chảy xuống.
Thiết quyền cùng đoản mâu v·a c·hạm với nhau, hóa thành một luồng khí cơ gợn sóng, xung kích ra bốn phía, đem cột cờ làm từ huyền thiết, to bằng bắp chân chặt đứt.
Dương Tố mặc dù là tông sư cường giả, nhưng nếu không phải có Dương Hưu ngăn cản đại bộ phận dư uy, thì chỉ sợ không c·hết cũng trọng thương rồi.
Ánh mắt Dương Hưu thâm trầm nhìn lướt qua lão giả mặc áo tím ở trước mặt, cười nhạt:
"Nhiều năm không gặp, Thẩm huynh phong thái vẫn như vậy"
"Ngươi cũng thế! Chỉ là không biết tài ném mâu của người còn chuẩn xác giống năm xưa nữa hay không?"