Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 289: Gian Ngoan Mất Linh, Long Trời Lở Đất

Chương 289: Gian Ngoan Mất Linh, Long Trời Lở Đất


Sức mạnh của q·uân đ·ội dưới trướng Dương Minh Công, từ rất sớm đã lan truyền khắp Đại Nguỵ Vương Triều.

Bất kể là bộ binh, kỵ binh hay thủy binh đều không thể coi thường, nhưng bên trong ba toà bộ binh đại trận lại chẳng có quá nhiều cung thủ.

Mỗi toà đại trận chỉ sắp xếp khoảng hai ngàn người, mà chủ lực của từng phương trận thì là năm vạn bộ tốt công thành, mỗi vị bộ tốt mặc giáp nhẹ, tay cầm khiên tròn linh hoạt, eo đeo một thanh viên nguyệt loan đao, đang nhanh chóng dựa theo trận hình mà tiến về phía trước.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, thì đằng sau năm vạn bộ binh sẽ là từng hàng Linh Ngọc Pháo cùng khoảng tám trăm chiếc sàng nỏ, sắp xếp thành đường vòng cung chia đều cho ba phương trận, cộng thêm hai cánh kỵ binh cuồn cuộn không ngừng tiến hành áp chế ở hai bên, cùng với ba toà đại trận thuần sắc cung nỏ bộ tốt, ròng rã chín ngàn người, phụ trách khu động sàng nỏ và Linh Ngọc Pháo.

Linh Ngọc Pháo vốn là loại v·ũ k·hí bí mật, chỉ được phép lưu truyền ở trong Đại Nguỵ quân chính quy, mà bất kể là bản thiết kế hoặc phương pháp chế tạo đều vô cùng tuyệt mật, do Ngô thị hoàng thất cùng Ti Thiên Giám nắm giữ.

Các phương thế lực trong nước cũng như hai đại vương triều khác, đối với Linh Ngọc Pháo sớm đã nhìn mà thèm từ lâu, lại vẫn như cũ vô kế khả thi.

Cho đến sáu năm trước, tiền nhiệm thiên tử Ngô Xương Hạo bị k·ẻ g·ian á·m s·át, sau khi triều đình toàn lực điều tra, bất ngờ phát hiện ra kẻ á·m s·át hoàng đế lại là một tên đệ tử của Ti Thiên Giám.

Mặc dù chưa rõ người nọ là đệ tử Ti Thiên Giám hay là bị kẻ khác dịch dung hãm hại. Nhưng toàn bộ Ti Thiên Giám từ trên xuống dưới đều b·ị b·ắt giữ, nghiêm ngặt tra xét.

Vì thế, một chút quan viên hàng đầu của Ti Thiên Giám bất mãn trong lòng, lặng lẽ trốn khỏi Thượng Kinh, gia nhập vào các đại sứ quân.

Từ đấy, phương pháp luyện chế Linh Ngọc Pháo cũng bị tiết lộ ra ngoài, Dương Minh Công chính là một trong số những sứ quân nắm giữ phương pháp chế tạo loại v·ũ k·hí này.

Linh Ngọc Pháo có thể nói là v·ũ k·hí công thành đoạt đất hàng đầu Vũ Giới.

Nếu không phải bởi vì vật liệu luyện chế và nguyên liệu khởi động Linh Ngọc Pháo đều cực kỳ quý hiếm, khó lòng chế tạo quá nhiều, thì rất có thể thế cục của c·hiến t·ranh đã sớm thay đổi từ lâu.

Phía sau Linh Ngọc Pháo cùng sàng nỏ mới là bốn vạn võ đạo quân đoàn do các thế lực, gia tộc kết hợp lại với nhau, mặc dù quân đoàn này hoàn toàn tạo thành từ võ đạo cao thủ nhưng bất kể là tu vi hay thế lực đều tương đối phân tán, cao thấp không đều, chẳng khác gì một đám ô hợp.

Đơn đả độc đấu, hay là tiểu chiến còn được, đại chiến giống như hiện tại, thì bọn họ phát huy ra lực lượng sẽ bị hạn chế đi rất nhiều.

Thêm nữa, bọn họ cũng không phải thủ hạ của Dương Minh Công, nên tất nhiên sẽ không vì y liều mạng g·iết địch, góp cho đủ số lượng là được rồi.

Trừ đó ra, cả ba toà phương trận đều được phân phối thêm mười mấy toà nhà xe, mỗi toà nhà xe đều có giấu cung thủ bộ tốt hơn ba trăm người, như một toà tổ kiến di động nguy nga bề thế, bên ngoài bố trí từng lớp trận văn chi chít, đao thương bất nhập, thuỷ hoả khó xâm. Coi như những chiếc sàng nỏ uy lực khủng bố ở trên đầu thành, cũng không dễ dàng bắn vỡ lầu xe, một khi tới gần tường thành,cung thủ ở trong lầu có thể đối xạ trực tiếp với binh sĩ thủ thành, đồng thời nối ngang thang mây, như một toà cầu tạm ở trên không trung, phối hợp với lít nha lít nhít binh sĩ ở dưới thành tiến hành công kích, cùng với đám chiến sĩ tinh nhuệ không s·ợ c·hết dựa vào cự tiễn cắm ở trên tường thành mà leo lên.

Một chính, hai phụ, cộng thêm Linh Ngọc Pháo cùng sàng nỏ cỡ lớn cùng và hai cánh kỵ quân cưỡi ngựa bắn cung, cuối cùng là chi võ đạo quân đoàn áp trận, có thể nói khó lòng phòng bị.

Dù Bố Hải Thành được bố trí hộ thành đại trận, lại chẳng thể chống đỡ được quá lâu.

Chỉ có điều, đám người Thẩm Vận, Liên Thành Chiến ngang trời xuất thế, dẫn đến chiến trường không phải phát sinh ở sát tường thành mà là ở ngay bên ngoài thành.

Thẩm Vận, dựa vào đôi song quyền, một người đi đầu đục mở trận hình của đối phương, đánh sâu vào vùng trung bộ của Dương quân. Ô đạo nhân theo sát ở phía sau, một trăm lẻ tám đồng tiền bay múa như khổng tước xòe đuôi, mỗi nơi đi qua địch quân c·hết như ngả rạ, vì thế Thẩm Vận không có nỗi lo về sau, buông tay buông chân mà tàn sát, khiến cho ông ta một mình hoàn thành hành động vĩ đại, song quyền g·iết xuyên ba mươi vạn đại quân, một đường đánh thẳng tới vị trí của quân địch thượng tướng.

Thẩm Vận và Ô đạo nhân cường thế ra tay, mà bên phía Trần phu tử ngược lại yên tĩnh hơn rất nhiều. Huyền Giáp Kiếm vừa ra vỏ, trong chớp nhoáng hiện thân, trong chớp nhoáng biến mất, thoắt ẩn thoắt hiện tựa như sấm sét giữa mây mù.

Ba vị Vũ Vương cường giả một trước hai sau tiến quân thần tốc, cộng thêm đám Tây Thành Dũng, Khương Thượng, Khương Hạ thúc công, Đặng Kinh....hỗ trợ q·uấy r·ối, khiến cho trận hình bộ binh phía trước sớm đã lộn xộn không chịu nổi.

Trần phu tử không chăm chú chém g·iết Dương quân bộ tốt, mà không nhanh không chậm, vững vàng đi về phía trước, nhàn nhã hướng về vị trí của bốn vạn võ đạo quân đoàn mà đi.

Binh sĩ quá nhiều, xung quanh bị vây kín mít, nên Trần phu tử chẳng thể nhìn thấy bóng dáng của Bá Tuyệt Đao Vương Dịch Thiên Tứ, mà dựa vào cảm ứng của bản thân để tìm kiếm đối phương.

Trần phu tử không nóng không vội, ngẫu nhiên nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc ở chính giữa đám đông võ giả, cảm nhận được một luồng đao thế kinh thiên động địa.

"Rốt cuộc tìm thấy ngươi"

Khe khẽ thở dài, Trần phu tử lần nữa lấy ra kiếm hạp, dùng cánh tay trái nâng ở trước người, ngón trỏ của cánh tay phải liên tục gẩy nhẹ, liên tục có mười một thanh kiếm bay ra ngoài, hoá thành mười hai thành phi kiếm lơ lửng giữa không trung.

Trần phu tử nhẹ nhàng nhấc chân, dẫm đạp lấy mười hai thanh phi kiếm, chậm rãi lướt qua đầu đám võ giả hướng về phía trước mà bay đi, phong thái chẳng khác gì một vị kiếm tiên.

Mỗi nơi đi qua, bất kể là đệ tử hay trưởng lão của các thế lực lớn đều nhao nhao lẩn tránh phong mang.

Phía bên khác, Ô đạo nhân điều khiển 108 mai đồng tiền vàng, một đường tàn sát, cuối cùng cũng đuổi tới trước mặt Mộ Thư Hàng.

Mộ Thư Hàng ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn thấy Ô đạo nhân toàn thân dính máu, đi tới, nở nụ cười mỉa mai hỏi:

"Ngươi chính là Tài Hữu Thông Thần Ô Vân Sơn?"

"Chính là bần đạo?" Ô đạo nhân đáp.

Mộ Thư Hàng nói: "Ngươi vốn là một giới tán tu, tự to tự tại, cớ gì phải dấn thân vào vũng nước đục này?"

Ô đạo nhân thở dài: "Bần đạo vốn dĩ không định dấn thân vào bãi nước đục, đáng tiếc, ta lỡ nhận tiền tài của Tào đạo hữu, đành phải thay hắn làm việc..."

Mộ Thư Hàng nói: "Một chút đồ tốt mà thôi, Tào Vũ Sinh cho ngươi bao nhiêu, lão phu cho ngươi gấp đôi, ngươi tới làm việc cho Thất Huyền Kiếm Tông chúng ta, như thế nào?"

Ô đạo nhân vuốt vuốt râu, gật đầu đáp: "Chuyện đó cũng không phải không được, nhưng phải đợi bần đạo hoàn thành xong ước định với Tào đạo hữu trước đã"

"Ngươi thật muốn đánh với ta?" Mộ Thư Hàng sầm mặt xuống.

Ô đạo nhân thở dài: "Bần đạo chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, mong đạo hữu bỏ quá cho"

Lời vừa nói xong, 108 mai đồng tiền đột nhiên dựng thẳng lên, phát ra ánh sáng chói mắt, tiếp theo đồng loạt nhắm về phía Mộ Thư Hàng mà bắn tới.

"Gian ngoan mất linh!"

Mộ Thư Hàng lạnh rên một tiếng, bảy thanh kiếm ở sau lưng đồng thời bay ra, xòe thành hình nan quạt, mang theo cương khí cuồn cuộn như thái sơn áp đỉnh, trấn áp tứ phương.

Ba vị Vũ Vương cường giả rốt cuộc tìm thấy đối thủ của mình.

Chính giữa trung quân, Đông Phương Vô Kỵ lặng lẽ đứng quan chiến, trên người long ảnh cuộn trào, uy áp khủng bố tràn ngập thiên địa, dẫn đến phương viên xung quanh vị trí đứng của y chừng mười trượng, chẳng ai dám bén mảng tới gần.

Ánh mắt của y, thủy chung nhìn về một hướng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười dữ tợn.

"Phát hiện rồi sao?"

Có âm thanh nỉ non vang lên, bên trên cổng thành, một người tuổi trẻ lặng yên không tiếng động mà xuất hiện, ánh mắt trắng đen rõ ràng trực tiếp xuyên qua mấy chục vạn đại quân, nhìn chằm chằm đệ nhất cao thủ bên phía Dương quân.

Chương 289: Gian Ngoan Mất Linh, Long Trời Lở Đất