Chương 292: Đại Quân Áp Thành, Đông Ly Vệ Triển Lãm Uy Phong
Đông Phương Vô Kỵ nhìn hằm hằm về phía thanh niên mặc áo bào trắng khoác đen ở phía xa xa, lửa giận trong lòng rầm rập thiêu đốt, nghiến răng ken két.
"Rất tốt, rất tốt!"
Ban đầu y cho rằng uy h·iếp của Lệ Hồng Vũ là lớn nhất, nhưng bây giờ y chợt phát hiện ra, uy h·iếp của Khương Ly càng lớn hơn.
Có hắn ở bên ngoài tiến hành q·uấy r·ối, ba người bọn họ sẽ hoàn toàn chiếm cứ chủ động, muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, muốn vây khốn y thì vây khốn.
Hơn nữa hiện tại, điểm yếu của chính mình đã bị đối phương phát hiện, phía trước có Lệ Hồng Vũ ngáng chân, phía sau có Trần Nhược Hoa lược trận, bên cạnh thì bị Khương Ly tùy thời đánh lén, để y biệt khuất vô cùng.
"Cứ cuốn lấy hắn như thế!"
Trần Nhược Hoa truyền âm nói:
"Có thiếu chủ đứng ở bên cạnh, hắn không thể làm tổn thương đến ta, cũng không thoát được lĩnh vực của ta"
"Hay lắm!" Lệ Hồng Vũ gật đầu.
"Ba con kiến hôi cũng muốn vây khốn ta?" Âm thanh hùng hồn của Đông Phương Vô Kỵ vang vọng khắp thiên địa.
"Tốt, vậy bổn toạ sẽ thoả mãn các ngươi"
Lời vừa dứt, khí thế trên thân y đột ngột tăng mạnh, hai cánh tay quấn quanh long văn đánh úp về phía trước, chưởng ảnh như cơn sóng ngàn trùng, thế như sấm như điện, chấn kinh trăm dặm, uy lực khỏi cần bàn nghĩ, song chưởng vừa ra, mặt đất ở xung quanh nứt vỡ thành từng cái khe rãnh.
Phốc!
Lệ Hồng Vũ bị chưởng kình đánh trúng, há miệng phun ra máu tươi, thân hình đồ sộ bay ngược về sau.
"Tiếp tục vây khốn ta ah."
Đông Phương Vô Kỵ gầm lớn, lần nữa nhấc chưởng hướng về phía Trần Nhược Hoa, đánh một chiêu Thần Long Bãi Vĩ, chưởng kình quét ngang bốn phương tám hướng, trực tiếp đem tinh thần lĩnh vực màu trắng phá huỷ.
Đây mới là thực lực chân chính của y.
"Bản toạ mặc dù chưa phải Vũ Tôn, nhưng cũng đã nửa bước chạm tới cảnh giới tôn giả, không phải một đám sâu kiến như các ngươi có thể bài bố"
"Các ngươi còn có tự tin vây khốn ta?"
Ánh mắt của Đông Phương Vô Kỵ lạnh như băng nhìn về phía ba người Khương Ly, gằn giọng.
Y đứng ở đó, vững chãi như núi, dù thân nơi đất bằng, nhưng khí thế lại nguy nga hùng vĩ để người người kh·iếp sợ.
Khương Ly, Lệ Hồng Vũ, Trần Nhược Hoa chứng kiến một màn này, nội tâm đều co rụt.
Nhưng không ai sợ hãi lùi bước, nhất là tính tình táo bạo Lệ Hồng Vũ càng ngập tràn chiến ý, gầm lên một tiếng, một tay xách một thanh búa lớn, hoá thành lưu quang mà tiến lên.
"Chớ nên ngông cuồng!"
"Ha ha.."
Đông Phương Vô Kỵ cười lạnh, hiện tại đã mất đi lĩnh vực áp chế, y còn sợ một tên Vũ Vương hậu kỳ hay sao, hai chân điểm nhẹ đồng dạng tung người sấn tới, dự định trước tiên xử lý Lệ Hồng Vũ.
Nhưng đúng lúc này, khí tức trên thân của Lệ Hồng Vũ đột nhiên tăng vọt, tốc độ cũng tăng mạnh, ẩn ẩn đạt tới Vũ Vương đỉnh phong.
"Cấm thuật?"
Đông Phương Vô Kỵ khẽ nhíu mày, nhưng không trốn, hai bàn tay nâng lên nghênh đón.
Bành bành!
Song phương trong nháy mắt giao phong, thân hình của Đông Phương Vô Kỵ lập tức bị chấn cho lảo đảo, vội vã nghiêng người sang bên cạnh mới tránh né một búa lăng lệ của đối thủ.
"Tới nha!" Lệ Hồng Vũ chiến ý nồng nặc, râu tóc dựng đứng, ra chiêu như điện, mỗi một búa càng làm cho Đông Phương Vô Kỵ không dám đón đỡ.
"Sao lại như vậy?" Sắc mặt của y hơi thay đổi, lão già trước mặt thi triển bí thuật, thực lực lại có thể đuổi sát chính mình, quả thật bất khả tư nghị.
Phía xa xa, Trần Nhược Hoa thấy thế, lập tức truyền âm cho Khương Ly:
"Lão đầu tử không trụ được quá lâu đâu, chúng ta mau ra tay, trong vòng nửa khắc phải đ·ánh c·hết đối phương, nếu không chỉ tình thế sẽ rất gian nguy."
Khương Ly gật đầu, tâm thần khẽ động, chậm rãi ngưng tụ ra một thanh phi kiếm vô hình dài chừng hai thước dừng ngay trước mặt.
Ngay lúc búa lớn của Lệ Hồng Vũ lần nữa tập sát mà tới, thì khí thế trên người Trần Nhược Hoa cũng phồng lên, lần nữa thi triển tinh thần lĩnh vực, đem cả người của Đông Phương Vô Kỵ bao phủ ở bên trong.
Đông Phương Vô Kỵ nhíu mày, chỉ cảm thấy áp bách xung quanh đột nhiên bạo tăng, lực áp bách này quá mức kinh khủng, không chỗ nào là không có, thực lực của y tức khắc bị hạ thấp xuống, chỉ có thể miễn cưỡng phát huy ra sáu thành.
"Không tốt."
Lĩnh vực trở nên mạnh mẽ, để cho Đông Phương Vô Kỵ trở tay không kịp, mà đồng dạng thi triển cấm thuật Lệ Hồng Vũ đã vung búa bổ đến.
Một búa này, như muốn lấy mạng y.
Đông Phương Vô Kỵ cả kinh, vội vàng lắc người muốn trốn, thì chợt sọ não đau nhói, có cảm giác giống như bị người dùng kiếm đâm vào trong óc rồi ngoáy qua ngoáy lại.
Mà thân hình y vừa định chạy đi bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.
Trong thời khắc sinh tử, Đông Phương Vô Kỵ gắng gượng tỉnh táo tâm thần, nâng cánh tay trái lên, đón đỡ một búa chí mạng.
Xoẹt
Máu tươi đầm đìa, vẩy lên trời cao.
Một đoạn cánh tay văng ra ngoài, sắc mặt của y nháy mắt trắng bệch.
"Đáng c·hết!"
Ánh mắt của Đông Phương Vô Kỵ đỏ ngầu, cũng thi triển cấm thuật, nhấc chưởng lần nữa đem Lệ Hồng Vũ đánh bay ra ngoài.
Tiếp theo túm lấy cánh tay bị đứt gãy, nhắm về phía tây mà trốn.
"Muốn trốn?" Lệ Hồng Vũ cùng Trần Nhược Hoa nhìn nhau, dự định đuổi theo, thì bị Khương Ly ngăn lại.
Đối phương mặc dù b·ị c·hém đứt một tay, thực lực suy yếu, nhưng nói thế nào cũng là một vị nửa bước Vũ Tôn. Một khi c·h·ó cùng dứt dậu, thì hậu quả thế nào khó lòng đoán trước.
Hơn nữa, ba người bọn họ hiện đang hãm sâu ở trong lòng địch, đuổi theo có thể g·iết c·hết Đông Phương Vô Kỵ còn tốt, nếu lưỡng bại câu thương, bị đám binh sĩ bình thường nhân cơ hội vây công chí tử, vậy thì việc vui lớn rồi.
"Đại địch đã lui, làm phiền hai vị tiền bối trở lại toạ trấn đầu thành, Khương mỗ tốc độ nhanh, để ta đi trợ giúp những người khác"
"Tốt!" Lệ Hồng Vũ cùng Trần Nhược Hoa rất biết thời thế gật gật đầu.
Vừa rồi, hai người bọn họ thi triển cấm thuật, mặc dù tu vi tăng cao, nhưng cũng mang theo di chứng, tiếp tục dừng ở trong lòng địch cũng không phải kế sách hay.
Hai vị Vũ Vương vừa rút lui, Khương Ly đưa mắt nhìn về phía cuối của Dương quân.
Phía xa xa, năm ngàn Ngư Cổ Doanh xếp thành trận hình, vây quanh một bãi đất trống rộng chừng trăm bước chân.
Chính giữa bãi đất trống có hai người đang giao đấu kịch liệt, chính là Thẩm Vận cùng Thiên Sách Vương Dương Hưu.
Phía dưới cột cờ lớn bị chặt ngang thân, một người thanh niên mặc áo giáp vàng đang nhàn nhã quan chiến, đối với chiến trường bỏ mặc chẳng quan tâm.
"Hắn chính Dương quân chủ soái sao?" Khương Ly thì thào, hai chân điểm nhẹ, thân hình nháy mắt biến mất tại chỗ.
..........
Mười mấy vị cao thủ võ lâm ra thành nghênh chiến, mặc dù có thể ngăn trở một phần bước tiến của Dương quân, nhưng chừng ấy người chẳng khác nào châu chấu đá xe, hoàn toàn chưa đủ.
Ba mươi vạn Dương quân vẫn như cũ dựa theo trận hình tiến về phía trước, áp sát tường thành.
Lần này, bọn họ đối mặt với vật cản đường thứ hai, Đông Ly Vệ.
Sau nửa năm điên cuồng huấn luyện, Đông Ly Vệ đã xưa đâu bằng nay.
Một vạn chiến vệ, hết thảy đều là thất phẩm vũ sư trở lên, trong đó lục phẩm đại vũ sư có hơn ba trăm người, mấy vị tướng lãnh như Lệ Phi Vũ, Bạch Vô Kỵ đều đã đột phá tới ngũ phẩm, phối hợp với Kinh Dương Thần Trận, uy lực như thế nào, khó lòng đoán định.
Mà hôm nay, chính là ngày Đông Ly Vệ triển lãm uy phong.
"Trận lên!"
Lệ Phi Vũ mặc hắc giáp, tay cầm một thanh lục phẩm chiến mâu, ánh mắt ngập tràn chiến ý. Khi nhìn thấy Dương quân bộ tốt vừa áp sát, lập tức hạ lệnh một tiếng.
Một vạn Đông Ly Vệ lập tức vận chuyển công pháp, mặc niệm trận quyết, khí huyết trên người bốc lên cao, hoà cùng một chỗ, cuối cùng huyễn hoá ra một cái hư ảnh chiến thần cao hơn mười trượng, uy phong bát diện.
Thùng thùng thùng
Phía trên đánh trống đài, tiếng trống trận càng thêm dày nặng, như cỗ vũ tinh thần của từng vị chiến sĩ.
"G·i·ế·t!"
Địch quân chỉ còn cách chừng mười bước chân, Lệ Phi Vũ gầm lớn một tiếng, nâng chiến mâu bổ tới.