Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 298: Cổ Yêu Ngữ, Chiến Hạm Khoe Oai
Bên ngoài bến tàu Trấn Hải Thành hoàn toàn đã trở thành một vùng phế tích, ngay cả nước biển cũng bị máu tươi nhiễm đỏ.
Tô phu nhân dẫn động vô số hải thú công thành từ lúc mặt trời mọc, cho đến lúc chiều muộn vẫn chưa ngừng nghỉ.
Không biết đã có bao nhiêu hải thú vong mạng dưới họng hỏa pháo, có thể là mười vạn, thậm chí là hai mươi ba mươi vạn, nhưng so với bầy hải thú đông nghìn nghịt ở bên ngoài cửa biển, lại chẳng đáng là bao.
Công thành gần nửa ngày, mặc dù dùng vô số tính mạng của hải quái, tiêu hao lượng lớn hoả lực của Trấn Hải Thành, nhưng thành quả cũng chẳng mấy khả quan.
Có rất ít hải quái có thể leo lên đầu tường, gây thiệt hại cho q·uân đ·ội trong thành.
Dù sao, hải thú thói quen sinh sống ở trong biển cả, là bá chủ ở dưới nước, để bọn chúng lên cạn công thành, chẳng khác gì không trâu bắt ngựa đi cày.
Tô phu nhân tự nhiên biết rõ điều ấy, nhưng nàng vẫn như cũ để cho hải thú đi chịu c·hết, đơn giản là vì hải thú của nàng quá nhiều, c·hết một đám sẽ có một đám khác thay thế, chẳng cần lo lắng. Nếu quyết tâm, nàng thậm chí có thể dùng chiến thuật lấy thịt đè người, trực tiếp mài c·hết q·uân đ·ội trong thành.
Nhưng nếu làm như vậy, bầy hải thú của nàng tất nhiên sẽ thương gân động cốt.
Mục đích của nàng tiến đánh Trấn Hải Thành, không phải vì tiêu diệt tòa thành này, đó là việc của Khương Ly. Mục đích của nàng là áp chế khí diễm của Dương Huyền cũng như hao tổn binh lực của Trấn Hải Thành mà thôi.
Cho nên nàng từ đầu đến cuối chỉ điều khiển một đám pháo hôi lên bờ.
Chân chính hải thú tinh nhuệ, đều đang ẩn núp ở quanh cự hạm, lặng lẽ quan chiến.
Bên trên tường thành cao chót vót, Dương Huyền mặt không cảm xúc, lẳng lặng nhìn xuống bên dưới.
Vốn phồn hoa náo nhiệt bến tàu, nay đã trở nên đổ nát hoang tàn. Ngưng mắt nhìn về phía xa xa, từng cái đầu lớn màu đen nổi lên từ trên mặt biển, con mắt to đau đáu, tràn ngập dã tính, để cho ngay cả y cũng cảm thấy không rét mà run.
Chẳng trách, mạnh như Doanh thị, còn bị Ngọc La Sát ép cho không ngóc đầu lên nổi.
Còn may chính mình đã tính toán từ trước, đem tất cả chiến hạm đều điều đi chỗ khác đồng thời thực hiện chính sách bế quan toả cảng, nếu không gặp phải đám hải thú này vây công. Thuỷ binh của Trấn Hải Thành dù mạnh đến cỡ nào cũng sẽ bị dày xéo tan nát.
Mặt trời dần xuống núi, phía tây chỉ còn vài vầng sáng le lói.
Bên ngoài cửa biển, chợt truyền tới vài đạo âm luật cổ lão, t·ang t·hương, giống như tiếng thở dài từ thời xa xưa vọng lại.
Vô số hải quái đang chực chờ công thành, giống như nghe được thiên lệnh, đồng loạt thu người lùi lại phía sau, lặn xuống đáy nước.
Nếu Khương Ly có mặt ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra những âm luật trầm thấp vừa rồi, chính là ngôn ngữ của Cổ Yêu.
Tại Tứ Hoang, Cổ Yêu sớm đã tuyệt tích từ lâu, võ giả bình thường rất khó có khả năng gặp được một đầu, ngay cả yêu tộc mang huyết mạch Cổ Yêu cũng vô cùng hiếm hoi.
Cổ Yêu là thuỷ tổ của mọi loài yêu, so với yêu tộc bình thường phải cao quý hơn nhiều.
Mà Cổ Yêu Ngữ thì là một đặc trưng của Cổ Yêu nhất mạch.
Thông thường chỉ có chân chính Cổ Yêu mới có thể phát ra loại ngôn ngữ đó, cho nên nó được xem như một tiêu chí của bộ tộc này.
Từ lúc Cổ Yêu tuyệt tích khỏi thời không trường hà, Cổ Yêu Ngữ cũng theo đó biến mất, trên thế gian rất ít ai còn nghe hiểu, cùng nắm giữ loại ngôn ngữ ấy.
Nhưng người khác không biết, không có nghĩa là Tô phu nhân không rõ.
Nàng xuất thân từ Hắc Diệu Tô thị, từng chưởng quản Hắc Thị nhiều năm, kiến thức sâu rộng, vừa vặn cũng biết Cổ Yêu Ngữ.
Cho nên trước đó, nàng có thể thu phục được bầy hải quái, chính là nhờ vào thứ ngôn ngữ thần kỳ này.
Từ sâu trong huyết mạch của mỗi loài yêu thú, đối với Cổ Yêu nhất tộc đều hoàn toàn kính sợ cùng thần phục, dù truyền thừa hàng ngàn, hàng vạn đời cũng không hề thay đổi.
Tô phu nhân biết Cổ Yêu Ngữ, đám hải quái thủ lĩnh, nhất định sẽ cho rằng nàng chính là một vị Cổ Yêu, mặc dù ngay cả bọn chúng cũng chẳng biết Cổ Yêu là gì, nhưng theo bản năng lựa chọn thuần phục.
Về sau, Tô phu nhân thể hiện ra đủ loại thủ đoạn thần kỳ, trợ giúp đám hải quái cấp tốc trưởng thành, nhất là trợ giúp bốn vị thú vương đột phá thất phẩm, bầy hải quái càng thêm kinh sợ nàng.
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, vô số hải quái nối đuôi nhau rút lui. Nhưng ba chiếc cự hạm của Nộ Triều Thành hay chiến thuyền của Thanh Hà thủy binh vẫn chưa chịu rời đi, mà dàn hàng ra chắn lối ở bên ngoài cửa biển.
"Tiếp theo liền đến lượt Thanh Hà thủy binh chúng ta lên trận"
Hoàng Tá Thốn cao giọng nói, đồng thời điều khiển mười hai chiếc chiến hạm dàn thành hàng ngang, đem họng pháo nhắm về phía Trấn Hải Thành.
Mười hai chiếc chiến hạm này vốn là tài sản của Dương Minh Công, nhưng bị Khương Ly chiếm đoạt thành của mình, đồng thời tiến hành cải tạo lại một lần.
Trong đó có hai chiếc chiến hạm được Khương Ly tự tay cải tạo, bất kể là khả năng phòng ngự hay là sức mạnh tiến công đều tăng cường gấp nhiều lần.
Về lực phòng ngự, xung quanh chiến hạm, được bố trí hai loại trận pháp, một là trận pháp phòng ngự, một là trận pháp phản chấn. Phòng ngự trận quang, có thể đón đỡ vài ba kích toàn lực của tam phẩm Vũ Vương.
Vũ Vương phía dưới, muốn trong thời gian ngắn đánh phá phòng ngự của chiến hạm vô cùng khó khăn.
Còn về Linh Ngọc Pháo, bất kể là tầm bắn hay uy lực của đ·ạ·n pháo đều hơn xa ban đầu. Tầm bắn tối đa, đạt tới khoảng cách hơn hai mươi dặm, mà uy lực của một mai hoả pháo, tương đương với một kích của ngũ phẩm Vũ Tướng.
Đương nhiên, uy lực tăng thì tiêu hao cũng nhiều. Hiện tại mỗi phát đ·ạ·n, cần tối thiểu ba mai nguyên thạch để khởi động. Hai mươi khẩu Linh Hoả Pháo đồng thời khai hoả, một lần chính là sáu mươi mai nguyên thạch, rõ ràng là đang đốt tiền.
Mười chiếc chiến hạm còn lại, thì do luyện khí sư của Thạch gia, Quy Vân Bảo mô phỏng theo hai chiếc chiến hạm ban đầu mà cải tạo.
Lực tiến công cùng lực phòng ngự tự nhiên không thể nào so sánh với chiến hạm do Khương Ly luyện chế, nhưng so với ban đầu cũng mạnh hơn gấp bội.
Mười hai chiếc chiến hạm đồng thời thay đổi phương hướng, một trăm hai mươi họng s·ú·n·g màu đen nhắm ngay đầu thành.
"Khai hoả"
Theo một tiếng hiệu lệnh truyền ra.
Thiên diêu địa động!
Kinh thiên động địa!
Toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy, trong vòng phương viên ba mươi dặm, vô số chim bay nhao nhao chạy trốn.
.......
Sau đó...
Cứ như vậy một mực không cần tiền mà oanh kích, một mực nã pháo.
Từ chập tối cho đến lúc mặt trăng lên, một trăm hai mươi khẩu Linh Ngọc Pháo không ngừng oanh tạc.
Thế là...
Toàn bộ tường thành phía đông của Trấn Hải Thành, bị tạc cho sụp đổ, vô số binh sĩ c·hết thảm.
Một phần tư cái Trấn Hải Thành, vô số phòng ở, kiến trúc, bị triệt để tạc thành phế tích.
Mặt trăng lên cao, hạm đội của Hoàng Tá Thốn vẫn chưa hề đình chỉ oanh kích, chỉ có điều thưa thớt hơn nhiều.
Mà từ đầu tới đuôi, bên phía Trấn Hải Thành đều không tiến thành phản kích cho ra dáng.
Bởi vì hoả pháo thủ thành cùng với Linh Ngọc Pháo của Thanh Hà thuỷ binh chênh lệch cự đại, cơ hồ không có cách nào đánh nổi.
Địa phương mà Linh Ngọc Ngọc pháo của Hoàng Tá Thốn có khả năng đánh tới, hoả pháo của Trấn Hải Thành căn bản đánh không đến.
Tầm bắn không bằng, uy lực cũng thua kém.
Cho nên, ban đầu trong thành còn tiến hành bắn trả, nhưng về sau liền từ bỏ.
Cuối cùng xuất hiện kết quả là Trấn Hải Thành bị đè lên đánh.
Nhìn qua, phảng phất không thể chống đỡ một chút nào.
Dù là một phần tư thành thị b·ị đ·ánh thành phế tích, cũng không hề hoàn thủ.
Tóm lại, trận chiến này càng lúc càng lộ ra vẻ quỷ dị.
Nửa đêm, mười hai chiếc chiến hạm ngừng nã pháo.
Một phần vì nguyên thạch đã bị tiêu hao phân nửa, phần còn lại là chẳng cần thiết.
Trời lại một lần nữa sáng lên.
Đầu thành phía đông của Trấn Hải Thành, cơ hồ bị san thành bình địa.
Quân coi giữ ở đầu thành, sớm đã không thấy tăm tích, phảng phất triệt để biến thành một toà thành c·hết.
Trấn Hải Thành từ bỏ chống trả, nhưng bên phía Tô phu nhân cùng Hoàng Tá Thốn cũng không xua quân đổ bộ lên bờ, mà từ từ lùi thuyền về sau, không dự định tiếp tục t·ấn c·ông.
Đúng lúc này, từ phương xa, có con chim cắt nhỏ màu đen bay tới, xoay một vòng rồi đậu lên vai thiếu nữ mặc váy lục hầu hạ bên cạnh Tô phu nhân.
Thiếu nữ vươn tay túm lấy chim nhỏ, gỡ ra một tờ thư tín, bên trên ghi chú ba chữ nhỏ, Ngũ Uyên Độ.
"Tô tỷ tỷ, đã tìm được tung tích của hạm đội dưới trướng Dương Minh Công"
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười nói.
"Ồ, bọn họ giấu ở chỗ nào?" Tô phu nhân vẩy mi đẹp, hào hứng hỏi.
"Ở Ngũ Uyên Độ nha!"
"Tốt, khởi hành đi Ngũ Uyên Độ"