Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 307: Sát Lục Điện Đến Tìm, Hắc Bạch Dạ Đế Mời
Ba ngày sau, sáng sớm tinh mơ, bên ngoài Bố Hải Thành, ba vạn Thanh Hà Vệ Binh xếp hàng ngay ngắn, lấy Tào Vũ Sinh, Tây Thành Dũng, Trần Thủ Nghĩa, Triệu Xích Hà, bốn vị tông sư cường giả dẫn đầu, lẳng lặng chờ đợi.
Phía bên phải Thanh Hà Vệ Binh, là hơn sáu ngàn hắc giáp chiến vệ khí thế hiên ngang, như quét sạch vạn quân, lấy Lệ Phi Vũ dẫn đầu.
Phía bên trái Thanh Hà Vệ Binh, gần hai ngàn bạch giáp kỵ quân ngồi trên lưng ngựa, thần thái sáng láng. La Kiêu mặc bạch giáp, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Trên mặt đất, bên cạnh Tào Vũ Sinh, Lệ Phi Vũ và La Kiêu, đều nằm sấp một đầu biên bức màu đen nhánh to như con trâu mộng, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Khương Ly đứng ở trên đầu thành, nhàn nhạt nhìn xuống.
Mặt trời vừa lên, ánh sáng vạn trượng.
Trên đầu thành, một cán cờ lớn thêu hình chim Lạc bay phấp phới trong gió.
Phía dưới cán cờ lớn, bên cạnh Ngư Long Trống, một nữ nhân mặc váy đỏ nâng cao gậy gôc, khí thế trên người ầm ầm tản ra, tóc đen như suối tung bay, không khí xung quanh vặn vẹo biến hình.
Bất kể là Thanh Hà Vệ Binh hay Đông Ly Vệ nhìn thấy một màn này, đều không thể ức chế nổi nhiệt huyết sôi trào.
Chỉ một tuần trước trước ba mươi vạn đại quân công thành, có mỹ nhân mặc váy đỏ liên tục gõ trống cổ động sĩ khí, đại chiến chưa kết thúc, tiếng trống còn chưa ngừng, dần dần trở thành thói quen của tất cả bọn họ, đối với bộ trống to kia, với bộ váy đỏ kia, vẫn còn hiển hiện ở trong đầu.
Thùng thùng thùng
Tiếng trống trận vang vọng thương khung.
Khương Ly mở rộng hai mắt, trầm giọng:
"Xuất binh!"
"Xuất binh!"
"Xuất binh!"
Đám Tào Vũ Sinh, La Kiêu... đồng loạt ôm quyền hướng về phía đầu thành, rồi giục ngựa, chia thành hai hướng mà đi.
Đám gia chủ, chưởng môn của các thế lực cũng đồng loạt ôm quyền rồi đi theo sau đại quân.
Tiếng trống trận giòn giã, cho đến khi ba quân đoàn khuất bóng ở cuối chân trời mới dừng hẳn.
Sau khi đám Tào Vũ Sinh rời khỏi Bố Hải Thành.
Ngày thứ hai, Khương Thượng, Khương Hạ, đám trưởng lão, hộ pháp của Đúc Kiếm Sơn Trang cũng nhao nhao rời đi.
Dù sao Đúc Kiếm Sơn Trang mới là hang ổ của Khương gia, cần thiết có người chủ trì.
Xử lý hết công việc, Khương Ly ngược lại trở nên rảnh rỗi, vừa vặn dành thời gian cùng Tào Uyển Thanh ngươi nông ta nông, đồng thời kiểm tra tiến độ tu luyện của nàng.
Từ lúc Tào Uyển Thanh tu luyện đến nay đã hơn nửa năm, tu vi đã tương đương ngũ phẩm đỉnh phong.
Mà hỏa chủng trong cơ thể nàng cũng ngày càng lớn mạnh, nếu trước kia giống như ánh nến le lói tùy thời tắt ngúm, vậy hiện tại đã sáng vằng vặc như ánh trăng đêm rằm.
Nửa năm tu luyện tới ngũ phẩm đỉnh phong, tốc độ tu luyện như vậy, đủ để khiến cho vô số thiên kiêu mất mặt xấu hổ. Sở dĩ có thể tiến giai nhanh chóng như vậy, là bởi vì phương pháp tu luyện của nàng cũng võ giả thông thường hoàn toàn khác biệt. Chỉ cần hấp thu hoả diễm cấp độ đủ cao, số lượng đủ nhiều liền có thể đột phá bình cảnh.
Nhưng ngặt nổi, tu vi của Tào Uyển Thanh đã dừng lại ở ngũ phẩm đỉnh cao chừng hai tháng.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ở quận Thanh Hà đã không còn Địa Hỏa cấp độ cao hơn để nàng hấp thu.
Toàn bộ quận Thanh Hà, Đia Hỏa có cấp độ cao nhất là một đóa tứ phẩm Địa Hỏa, nằm ở Đan Hà Phái, sớm đã bị Tào Uyển Thanh tai họa sạch sẽ.
Muốn đột phá tứ phẩm, yêu cầu ngũ phẩm Địa Hỏa.
Ngũ phẩm Địa Hỏa trở lên, Đúc Khí Tông ngược lại là có, vấn đề là khoảng cách quá xe, mấy quận xung quanh như Ngọc Hà, Hồng Hà, Kim Hà tựa hồ cũng không có.
"Thứ khác thì không nói, riêng Địa Hoả thì Đúc Khí Tông không thiếu. Nếu thiếu phu nhân muốn, có thể đi theo chúng ta trở về Hoan Châu một chuyến"
Trần Nhược Hoa đề nghị.
Khương Ly nghe thế, nhẹ giọng hỏi thiếu nữ:
"Ý của nàng thế nào?"
"Vậy để ta đi theo Lệ gia gia cùng Hoa bà bà tới Đúc Khí Tông, dù sao ở Bố Hải Thành cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì"
Tào Uyển Thanh quyết đoán nói.
Hiện tại Khương Ly bắt đầu triển khai hoành đồ bá nghiệp, nàng là nữ nhân của hắn, tự nhiên mong muốn ở bên cạnh trợ giúp hắn một tay.
Đáng tiếc, so với lực lượng của Khương Ly hiện tại, đóng góp của Tào Bang đã trở nên cực kỳ nhỏ bé. Nhưng nếu tu vi của nàng đột phá, trở thành tông sư thậm chí Vũ Vương cường giả, vậy thì nàng có thể giúp đỡ hắn phần nào đó.
Ngoài ra, chỉ cần nàng càng mạnh, cũng không cần phải lo sợ đám hồ ly tinh bên ngoài ngấp nghé phu quân của nàng, coi như để bọn họ đạt được, thì vị trí chính thất vẫn như cũ là nàng.
Tào Uyển Thanh nắm chặt tay ngọc, âm thầm bàn tính.
Đêm hôm đó, có lẽ bởi vì lo lắng lâu ngày mới gặp lại, hoặc lo lắng Khương Ly bị người khác câu dẫn, Tào Uyển Thanh phát huy hết mọi kỹ năng, như muốn đem hắn ép khô. Mãi cho đến lúc trời sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Buổi trưa hôm sau, Tào Uyển Thanh theo Lệ Hồng Vũ, Trần Nhược Hoa cùng nhau khởi hành trở về Hoan Châu.
Khương Ly rảnh rỗi, bắt đầu huấn luyện phi kỵ tác chiến.
Đông Ly Phi Kỵ, do Thẩm Vận làm thống lĩnh, Liên Thành Chiến làm phó thống lĩnh, cộng thêm hai trăm lục phẩm kỵ sĩ, đầy đủ để quét ngang phần lớn tam phẩm thế lực.
Đương nhiên, để phi kỵ có thể thành thạo việc phi hành hay chiến đấu ở trên không trung, chẳng phải ngày một ngày hai có thể làm được.
Cho nên Khương Ly tạm thời chưa có ý định để bọn họ xuất chinh.
Cứ như thế, nửa tháng trôi qua, toàn bộ Thanh Châu sống yên biển lặng.
Từ lúc Dương quân thất bại tan tác mà về, Trấn Hải Thành im hơi lặng tiếng, âm thầm liếm láp vết thương.
Bên ngoài Hà Nội Quan, Ngô Xương Xí, Ngô Nhật Khánh mỗi sứ quân sai phái năm vạn bộ tốt, đóng quân ở hai bên trái phải, cách thành quan chừng ba mươi dặm, nhưng như cũ án binh bất động, giống như đang chờ đợi.
Mà nếp sống của Khương Ly những ngày này cực kỳ đơn điêu, hoặc là bế quan tu luyện hoặc là huấn luyện phi ky.
Cho đến sáng hôm nay, bên ngoài tổng bộ Tào Bang, đến rồi một người đàn ông mặc áo giáp đen, đeo mặt nạ quỷ, sau lưng cõng một thanh kiếm cổ, toàn thân tản ra khí thế lạnh lẽo như băng, đi tới nơi nào, mặt đất đóng băng tới đó, cây cỏ hoa lá cũng bị héo úa.
Khương Ly ngồi ở trên chủ vị, nhìn lướt qua đối phương vài lượt rồi thu hồi ánh mắt, thản nhiên hỏi:
"Các hạ là người của Sát Lục Điện?"
"Đúng vậy!" Người đàn ông lên tiếng, âm thanh khản đặc, khàn khàn để người ta nổi da gà: "Bỉ nhân Phá Quân, Thiên tự sát thủ của Sát Lục Điện"
Thiên tự sát thủ...
Nội tâm Khương Ly khẽ động, cau mày.
Lần trước có kẻ thuê Sát Lục Điện ám sát hắn, dẫn đến hai vị Thiên Tự sát thủ đồng thời ra tay, khiến cho hắn chật vật vô cùng.
Nếu hắn nhớ không nhầm, hai người nọ, một tên là Cự Môn, một tên là Lộc Tồn.
Cự Môn, Lộc Tồn, Phá Quân, tựa hồ lấy theo tên gọi của Bắc Đẩu Thất Tinh.
Bắc Đẩu Thất Tinh bao gồm Tham Lang, Cự Môn, Lộc Tồn, Văn Khúc, Liêm Trinh, Vũ Khúc và Phá Quân.
Nếu dựa theo thứ tự này, Thiên tự sát thủ của Sát Lục Điện, có tổng cộng bảy người.
"Thú vị..." Khương Ly khẽ thì thào, khoé miệng nhếch lên cười nhẹ hỏi:
"Các hạ tới tìm Khương mỗ là có chuyện gì, chẳng lẽ là muốn ám sát ta?"
Phá Quân im lặng chốc lát rồi lắc đầu: "Nhiệm vụ ám sát Khương thiếu chủ, là do Lộc Tồn tiếp nhận, không liên quan đến ta. Nếu có ám sát cũng là hắn đi làm. Bỉ nhân tới tìm Khương thiếu chủ là muốn chuyển lời của Dạ Đế?"
"Ah" Khương Ly khẽ híp hai mắt.
Danh tiếng của Hắc Bạch Dạ Đế, hắn đã từng nghe qua không ít lần. Đó chính là ông vua thế giới ngầm ở Trung Vực, uy danh hiển hách.
Nghe đồn, đối phương là một vị nhất phẩm Vũ Đế.
Nhân vật như vậy, chú ý tới hắn rồi?
"Xin hỏi Hắc Bạch Dạ Đế có gì muốn chỉ bảo Khương mỗ?"
Phá Quân nói:
"Dạ Đế nói Khương thiếu chủ rất có tiềm năng, muốn mời ngươi tới Sát Lục Điện gặp mặt một lần"
"Ồ, nếu Khương mỗ không đi thì sao?" Khương Ly hỏi.
Phá Quân hồi đáp:
"Vậy thì bỉ nhân sẽ quay đầu rời đi"
"Có chút ý tứ!" Khương Ly nheo mắt, từ tốn hỏi: "Bao giờ xuất phát?"
"Ngay bây giờ!"
"Tốt!"