Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 337: Oan Gia Ngõ Hẹp, Lại Thấy Đông Phương Vô Kỵ
Một kiếm chém g·iết Trương Thiệu, nhưng sắc mặt của Khương Ly lại không có chút vui vẻ nào, ngược lại lộ ra một tia nghiêm nghị.
Chỉ thấy phù văn bên trên mặt phù binh loé sáng, nguyên bản b·ị c·hém thành phấn vụn Trương Thiệu, trong nháy mắt liền hồi phục như ban đầu.
Càng kinh ngạc chính là, thân thể của đối phương sau khi hồi phục như cũ, khí tức lại tăng lên một đoạn, đã tương đương với tam phẩm trung kỳ. Tu vi Trương Thiệu vẫn như cũ là nhị kiếp Thiên Nhân, nhưng ban nãy, từ trên người đối phương, Khương Ly không cảm nhận được quá nhiều nguy cơ. Nhưng lần này, nguy cơ bắt đầu trở nên rõ ràng, để nội tâm hắn âm thầm cảnh giác.
Đại chiến thêm ba hiệp, Khương Ly lần thứ hai chém g·iết Trương Thiệu, lần này, khí tức của y lần nữa tăng lên, đạt tới tam phẩm hậu kỳ.
Sắc mặt của bắt đầu Khương Ly trầm xuống, hắn rốt cuộc đã đoán ra nguyên nhân khí tức của Trương Thiệu đột nhiên tăng mạnh.
"Y lại có khả năng hấp thu thương tổn, hoá thành thực lực của bản thân. Mỗi lần bị ta đánh g·iết, sau khi hồi phục, lực lượng sẽ càng mạnh. Xem ra muốn giải quyết phù binh, không thể sử dụng cách thông thường mà nhất định phải tìm ra phù căn của nó, nếu không sẽ cực kỳ phiền phức. Phù căn, phù căn....phù căn rốt cuộc giấu ở nơi nào?"
Thế là, Khương Ly một bên cùng Trương Thiệu giao chiến, một bên âm thầm thả ra thần niệm, quan sát bốn phía, muốn tìm ra vị trí cất giấu phù căn. Đáng tiếc, nửa khắc đồng hồ trôi qua, hắn vẫn như cũ chưa tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
Phía đối diện Trương Thiệu tựa hồ cũng phát giác được sở tác sở vi của Khương. Ly. Vẻ mặt tràn ngập ngoài ý muốn, thế công trên tay càng thêm mãnh liệt.
Chỉ gặp bốn phương tám hướng, từng đợt bão cát ầm ầm ập tới, ép Khương Ly không thể không xuất ra thực lực chân chính, cùng y quyết chiến. Lần này, hắn lần lượt chém hơn mười kiếm, mới đem tầng tầng bão cát phá huỷ. Có điều sau khi phá huỷ bão cát, Khương Ly lại không tiếp tục chém g·iết đối phương.
Hiện tại, khí tức của Trương Thiệu đã đạt tới tam phẩm hậu kỳ, nếu lại g·iết thêm một lần, đối phương thuận thế tấn thăng tới tam phẩm đỉnh cao, thậm chí Vũ Tôn, vậy thì khó chơi.
Gặp Khương Ly chần chờ chưa dám ra tay, Trương Thiệu không khỏi cười nhạo nói:
"Ngươi cho rằng không chém g·iết ta, bản toạ liền không có cách nào tiếp tục nâng cao thực lực ư? Ha ha, Trương mỗ sớm đã cùng toà Hồng Sa Trận này hoà làm một, bởi vì giới hạn tu vi của trận chủ, nên mới không thể phát huy hết thảy lực lượng. Nhưng muốn đối phó một tên phàm cảnh võ phu như ngươi, vẫn là dễ như trở bàn tay ha ha ha"
Thế là ở ngay trước ánh mắt kinh dị của Khương Ly, khí thế của Trương Thiệu lần nữa tăng vọt.
Tu vi không biến đổi, vẫn là nhị kiếp Thiên Nhân, nhưng khí cơ so với vừa rồi trực tiếp tăng lên một đoạn dài.
Tam phẩm đỉnh phong
Nửa bước Vũ Tôn
Đạt tới nửa bước Vũ Tôn, khí thế của y vẫn chưa ngừng lại, mà tiếp tục dâng cao, muốn đạt tới nhị phẩm Vũ Tôn
"Hỏng bét!"
Sắc mặt Khương Ly trầm xuống, đối phương ngoại trừ hấp thu thương tổn, còn âm thầm hấp thu lực lượng của hắn. Khương Ly không nói hai lời, đột nhiên nâng kiếm trảm tới, muốn chặn đứng hành động của y.
Bản thân hắn là hàng thật giá thật Chân Vương cường giả, giáng lâm tới Vũ Giới, tu luyện lại từ đầu, bởi vì nắm giữ nhiều loại ưu thế nên bất kể là cảnh giới hay thực lực đều tăng nhanh như gió nhưng bây giờ tu vi còn tương đối thấp, mới tam phẩm sơ kỳ mà thôi, khoảng cách tam phẩm trung kỳ còn một đoạn.
Mặc dù dựa vào cảnh giới nhục thân, cùng kinh nhiệm chiến đấu phong phú, để hắn tung hoành tam phẩm vô địch thủ, thậm chí có thể đánh với nhị phẩm Vũ Tôn một trận.
Nhưng cũng chỉ là có khả năng đánh một trận mà thôi, kết quả vẫn là thắng ít thua nhiều.
Còn phía đối diện Khương Thiệu, khi còn sống là một vị nhị kiếp Thiên Nhân cường giả, bất kể là kinh nghiệm chiến đấu hay thần thông vũ kỹ đều chẳng thể xem thường, lại thêm nơi đây là sân nhà của hắn, Khương Ly tự nhiên không có đồ tốt để ăn.
Nếu để sức mạnh của đối phương hồi phục trở về nhị phẩm Vũ Tôn, thì càng thêm khó chơi.
Ngay cả hắn cũng như thế, những người khác sợ rằng sợ rằng cũng sẽ phải khổ chiến.
"Phải nhanh chóng phá vỡ Hồng Sa Trận, đi phụ giúp những người khác"
Khương Ly thì thào, sau khi hiểu rõ nguyên lý của phù binh, nội tâm hắn loé lên vài tia sốt sắng, hắn cũng không muốn thủ hạ của mình vô duyên m·ất m·ạng ở trong trận.
Nghĩ là làm, Khương Ly tung người áp sát mà tới, hướng về phía đối phương đánh ra một chiêu Hoả Ngục Lao Lung, đây là chiêu kiếm thứ hai mươi hai của Hoả Linh Kiếm Quyết.
Kiếm chiêu vừa ra, hoá thành trùng trùng kiếm khí bủa vây bốn phía, tạo thành một cái hoả ngục lao tù đem Trương Thiệu vây khốn ở chính giữa.
Vừa đánh xong một kiếm, Khương lách người lùi về phía sau thật xa, đồng thời toàn lực buông ra thần niệm, bao phủ xung quanh.
Thời gian gần đây, mượn nhờ Ngũ Sắc Kỳ Thạch liên tục ôn dưỡng, thần niệm của hắn đã sớm đạt tới cực hạn cùng Hắc Bạch Dạ Đế không kém là bao, nửa bước chạm tới cảnh giới Niệm Như Thác Đổ.
Mà phạm vi của thần niệm, nếu toàn lực thi triển, có thể đạt tới xấp xỉ mười dặm.
Khương Ly toàn lực buông ra tinh thần, thần niệm cuồn cuộn lao ra bốn phương tám hướng, khiến cho ngay cả Trương Thiệu đang bị vây trong kiếm ngục cũng giật mình cả kinh, không nhịn được mà hú lên quái dị.
"Quái tai, tinh thần lực của thiếu niên này so với ta lúc đỉnh cao còn mạnh hơn mấy phần. Sao có thể như vậy?"
Cùng với đó, y cũng rốt cuộc ý thức được một vấn đề. Lấy cấp độ tinh thần lực của Khương Ly, chỉ sợ rất nhanh liền sẽ tìm thấy vị trí của phù căn ah.
Quả nhiên, chừng nửa khắc đồng hồ sau, khoé miệng của Khương Ly hơi nhếch lên.
Cuối cùng tìm được!
Phù căn của Trượng Thiệu giấu ở trong một toà cổ tháp, đứng vững ở vị trí trung tâm của Hồng Sa Trận, cách vị trí của hắn chừng năm sáu dặm. Chỉ cần phá huỷ toà cổ tháp này, phù binh thủ trận sẽ không công tự diệt.
Thời gian cấp bách, Khương Ly nào dám chần chờ, vội vàng thi triển Kim Quang Thuấn, hoá thành một đạo quang ảnh liên lục loé bên bảy tám lần đã xuất hiện ở trước mặt cổ tháp.
Phía sau lưng hắn, Trương Thiệu cũng vừa vặn phá nát hoả lung, toàn lực đuổi theo.
"Không hổ là Đông Ly thiếu chủ, nhanh như vậy liền phát hiện nơi này"
Phía trên cổ tháp, đứng đấy một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, toàn thân xăm kín long văn, cùng Khương Ly xem như người quen cũ, Đông Phương Vô Kỵ.
Lần trước đối mặt ở Bố Hải Thành, Khương Ly cùng Đông Phương Vô Kỵ từng giao thủ không ít lần. Thậm chí chém đứt một cánh tay của y.
Nhưng khi đó, bọn họ không phải đơn đả độc đấu mà là phối hợp vây công.
Lần này vật đổi sao dời, Khương Ly bị vây ở trong trận, trước mặt là một cái toàn thịnh Đông Phương Vô Kỵ, sau lưng là một vị phù binh khó chơi.
"Thì ra là Đông Phương tướng quân, lâu ngày không gặp, tướng quân vẫn khoẻ mạnh chứ" Khương Ly cười nhẹ nói.
Đông Phương Vô Kỵ là nửa bước Vũ Tôn, tu luyện Hoàng Long Bá Cực Công, quyền pháp hung mãnh lăng lệ.
Lúc trước, Khương Ly phải nhờ đến hai vợ chồng Lệ Hồng Vũ hỗ trợ mới có thể áp chế y.
Có điều hiện tại, tu vi thân thể đạt tới Hoán Huyết đỉnh phong, Khương Ly đã không còn quá kiêng kỵ đối phương.
"Bản toạ vẫn khoẻ, thời gian trước bản toạ không chỉ suýt chút nữa thiếu đi một cánh tay mà mặt mũi cũng ném sạch. Cái này vẫn là nhờ ơn của Khương thiếu chủ nha"
"Hôm nay gặp mặt ở đây, chúng ta vừa vặn nên tính một chút sổ sách"
Đông Phương Vô Kỵ cao giọng nói. Đối với chuyện ở Bố Hải Thành, bị Khương Ly, Lệ Hồng Vũ, Trương Nhược Hoa ba người hợp lực đánh bại, y vẫn canh cánh trong lòng.
Đường đường Dương quân đệ nhất cao thủ, nửa bước Vũ Tôn cường giả, lại trở thành đá kê chân cho Khương Ly giương danh thiên hạ. Đông Phương Vô Kỵ há sẽ cam tâm.
Hôm nay, có cơ hội phục thù, y tự nhiên không thể bỏ qua.
"Khương thiếu chủ, tiếp chiêu"
Đông Phương Vô Kỵ nói xong, cả người giống như hùng ưng, từ trên đỉnh tháp nhảy xuống, hướng về phía Khương Ly mà vồ tới. Quanh người y long văn rực sáng, cương khí bao trùm toàn thân, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một đầu ác long từ trên trời cao giáng xuống.