Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 338: Đẩy Ngã Cổ Tháp, Hồng Sa Trận Phá

Chương 338: Đẩy Ngã Cổ Tháp, Hồng Sa Trận Phá


Chỉ thấy hai tay của y giang rộng, cương khí phun trào ngưng tụ thành hai đầu kim long bao trùm cánh tay. Kim long tung hoành, Đông Phương Vô Kỵ tóc đen bay loạn, uy áp ngập trời. Song quyền đổ ập xuống, hướng về phía Khương Ly mà đâm tới, thế như chẻ tre, tựa hồ thái sơn áp đỉnh.

Đối mặt với quyền kình mãnh liệt từ trên cao giáng xuống, Khương Ly sắc mặt hơi lộ ra chút nghiêm nghị, chân trái bước về sau nửa bước, tay phải nắm chặt, ngay lúc quyền kình của đối phương vừa tới gần, hắn cũng nâng quyền lên hướng về phía trước đấm mạnh, trực tiếp cùng đối phương lấy cứng đối cứng.

Bành!

Một t·iếng n·ổ trầm thấp vang lên, cương khí v·a c·hạm vào nhau, dư kình tản mát ra phương viên mười mấy trượng đem đất cát hất tung lên cao, bụi mù che kín bầu trời.

Khương Ly bị kình lực ép lùi về sau bốn năm bước mời dừng hẳn, Đông Phương Vô Kỵ cũng lùi về sau ba bước, nhưng phần da thịt trên mu bàn tay của y đã dập nát hoàn toàn, lộ ra cả xương trắng.

"Ngươi!" Ánh mắt Đông Phương Vô Kỵ loé lên từng tia kinh hãi, nội tâm khó có thể tưởng tượng. Một chiêu vừa rồi, y hầu như đã vận dụng toàn lực, tam phẩm Vũ Vương bình thường trúng phải, không c·hết cũng trọng thương. Ai nghĩ tới lại chỉ có thể cùng Khương Ly liều một cái ngang tay.

Phải biết, tu vi của y thế nhưng là tam phẩm đỉnh cao, nửa bước chạm tới cảnh giới Vũ Tôn, còn Khương Ly chỉ vừa vặn đột phá tam phẩm chưa được bao lâu.

Mà điều khiến y kinh hãi hơn nữa, đó là cường độ thân thể của Khương Ly.

Mẹ nó quả thực biến thái.

Đông Phương Vô Kỵ tung hoành giang hồ mấy chục năm, gặp qua vô số cường giả, trong đó bao gồm luyện thể võ tu, nhưng y lại chưa từng nghe nói người nào sở hữu thân thể mạnh mẽ như vậy.

Phía đối diện, Khương Ly cũng đồng dạng kinh ngạc, tu vi nhục thân của hắn hiện tại đã đạt tới Hoán Huyết đỉnh phong, phối hợp với Đại Lực Thần Ma Quyền. Nếu chỉ đơn giản so đấu lực lượng, thì hắn hoàn toàn không sợ bất cứ kẻ nào.

Nhưng Đông Phương Vô Kỵ cùng hắn chính diện bác đấu, lực lượng của đối phương thậm chí còn nhỉnh hơn hắn chút ít, hiển nhiên cả cường độ thân thể lẫn quyền pháp của y đều không thể coi thường.

Đúng ngay lúc này, một đạo gió mạnh lăng lệ từ phía xa xạ kích mà tới.

Thần niệm hơi đảo một vòng, hắn liền phát hiện Trương Thiệu đã đuổi tới nơi, đang lơ lửng ở giữa không rung, trên tay chẳng biết khi nào xuất hiện một thanh đao đỏ ngòm như máu, huyết đao bỗng nhiên hung hăng trảm xuống.

Sau đó, một luồng đao quang màu đỏ, đem hồng sa cắt làm đôi, lao về phía trước.

Phù một tiếng, bên dưới sa mạc nháy mắt xuất hiện một đạo vết rách kinh người, sâu gần một trượng, rộng chừng ba thước kéo dài từ phương xa nhắm ngay vị trí của Khương Ly.

"Hừ!"

Khương Ly lạnh rên một tiếng, khí huyết trên người nổ tung, hơi xoay người nhìn lướt qua đao kình đang áp sát, thần sắc lạnh nhạt.

Tiếp đó, theo một t·iếng n·ổ lớn vang vọng bốn phía, thân hình của hắn bỗng nhiên đạp tan mặt đất, giống như đ·ạ·n pháo xông lên không trung chừng ba trượng.

Mục tiêu tự nhiên là Trương Thiệu đang lơ lửng ở trên bầu trời.

Nhưng khoảng cách này quá xa, mà Trương Thiệu cũng chẳng phải hạng người lỗ mãng, nên lúc hắn xuất hiện ở trên không trung chừng ba trượng thì thân ảnh của y đã vọt ra, huyết đao trong tay lần nữa trảm tới, cuốn lên cuồng phong rợp trời.

Khương Ly tiện tay nhấc chỉ, đao kình bị hắn đánh tan.

Mà thân hình của Khương Ly cũng đã áp sát tới gần.

Trượng Thiệu nhìn xem Khương Ly, khoé miệng nở nụ cười nhàn nhạt, trở tay thu đao, tiếp đó nhẹ nhàng vỗ hồ lô đeo bên hông.

Từ bên trong, có cát đỏ cuồn cuộn tuôn ra, chốc lát đã che kín bầu trời.

Khương Ly nhíu mày, bởi vì chỉ trong khoảng khắc, cát đỏ đã phủ kín bốn phương tám hướng, ngăn chặn lối đi của hắn.

"Bản toạ ngăn trở hắn, việc còn lại giao cho tiểu bối nhà ngươi" Trương Thiệu nhàn nhạt nói.

Trong lúc nói, hai tay y không ngừng dây dưa giống như xuyên hoa hồ điệp, trong mắt bao trùm lấy một loại ánh sáng mông lung, tiếp đó vô số cát đỏ đột ngột ngưng kết, đem cả người Khương Ly cố định giữa không trung không thể động đậy.

"Không hổ là thượng cổ cường giả, thủ đoạn thật khó lòng tưởng tượng..."

Bắt gặp Khương Ly bị cát đỏ vây khốn, nội tâm Đông Phương Vô Kỵ loé lên một tia kiêng dè, cảm thán nói.

Tiếp theo, y không chút chần chờ, tung người nhảy lên cao.

Trong lúc lao lên trời, cánh tay phải của y liên tục tích tụ cương khí, không ngừng đè nén, dần dần cương khí bị nén tới mức phát sáng chói lọi.

Một quyền này, là để kết liễu Khương Ly.

Hô hấp của Đông Phương Vô Kỵ trở nên dồn dập hơn bao giờ hết.

Nháy mắt, trọng quyền ập tới, tiếng long ngâm vang vọng Hồng Sa Trận.

Bành!

Theo một t·iếng n·ổ tan tành vang lên, thân thể Khương Ly lẫn phong ấn bằng cát b·ị đ·ánh vỡ vụn, cát vụn và máu tươi hòa quyện vào nhau, văng tứ tung.

"C·hết rồi?"

Đông Phương Vô Kỵ thì thào, nội tâm hơi lạc lõng, thậm chí có chút khó tin.

"Đường đường là Khương Ly thiếu chủ lại dễ dàng c·hết như vậy sao?"

Chỉ có điều, nhìn máu tươi cùng cát bụi bay tung tóe đằng kia để y không thể không tin, đồng thời trong lòng không khỏi xuất hiện một tia tự hào.

Cái gì thiên kiêu đệ nhất Vũ Giới, cái gì Đông Ly thiếu chủ, còn không phải c·hết dưới tay ta hay sao?

Nhưng ngay lúc Đông Phương Vô Kỵ đang đắc ý vong hình, thì từ phía sau lưng y cách xa chừng sáu bảy trượng, Khương Ly lại vô thanh vô tức hiện thân.

Cảnh tượng ban nãy, thực chất là huyễn cảnh mà thôi.

Đồng thời trước mặt hắn không biết từ khi nào đã ngưng tụ ra một thanh kiếm vô hình.

"Coi chừng đằng sau!" Trương Thiệu ngay lập tức phát hiện được, vội vàng hô lớn thông báo cho Đông Phương Vô Kỵ.

Đáng tiếc, lời còn chưa dứt, mũi kiếm đã lao ra ngoài, nhắm thẳng đầu lâu của Đông Phương Vô Kỵ mà bắn tới, tốc độ cực kỳ nhanh.

"Ahhhh"

Theo một tiếng gào rú thê lương vang lên. Đông Phương Vô Kỵ giật mình ôm lấy đầu, quỳ sụp xuống mặt đất, thất huyết chảy máu ròng ròng.

Bởi vì não hải của y đã bị kiếm niệm của Khương Ly quấy cho long trời lở đất.

Y còn chưa kịp ổn định tâm thần, thì một đạo kiếm quang chói lọi đã bổ tới.

"Hừ!"

Trương Thiệu là phù binh, Đông Phương Vô Kỵ là người thủ tháp, y tự nhiên sẽ không để cho người thủ tháp chịu c·hết. Lần nữa vỗ nhẹ hồ lô, từng luồng hồng sa tuôn ra đánh về phía Khương Ly, ngăn cản kiếm quang.

Có điều mục đích của Khương Ly không phải g·iết c·hết Đông Phương Vô Kỵ, mà là cổ tháp phía sau lưng.

Sau khi tiện tay chém xuống một kiếm, thân hình hắn bất ngờ bay ngược về sau, lấp lóe vài cái đã đến trước mặt tháp cổ, nhấc tay đẩy mạnh.

Nói đến cũng kỳ lạ.

Sau khi cổ tháp bị đẩy ngã, vốn đang trợ giúp Đông Phương Vô Kỵ ngăn cản kiếm quang Trương Thiệu bỗng nhiên đột ngột tan biến, hóa thành phù binh rơi trên mặt đất.

Không có Trương Thiệu ngăn cản, kiếm quang tinh chuẩn nhắm trúng phần gáy của Đông Phương Vô Kỵ.

Một cái đầu lâu bay lên cao, máu tươi phun trào.

Dương quân đệ nhất cao thủ, nửa bước Vũ Tôn Đông Phương Vô Kỵ cứ như thế oan ức mà c·hết.

.....

"Hả? Hồng Sa Trận lại bị phá....xem ra thực lực của Khương tiểu nhi so với ta dự đoán còn cao hơn nhiều..."

Thập Tuyệt Trận, trên một tòa cổ tháp khác, sắc mặt Dương Huyền âm thầm biến đổi, khẽ thì thào.

Hồng Sa Trận là một trong hai tòa đại trận chính của Thập Tuyệt Trận.

Hồng Sa Trận chủ dương do Đông Phương Vô Kỵ thủ trận, Hồng Thủy Trận chủ âm do y tự mình điều khiển.

Bên trong đại trận cất giấu phù binh, theo thứ tự là Trương Thiệu cùng Vương Dịch. Đều là cường giả nổi danh thời thượng cổ, thực lực so với phù binh ở tám tòa đại trận còn lại còn mạnh hơn một bậc.

Nghe nói, bọn họ năm xưa cùng ngoại giới tà ma lưỡng bại câu thương, trước khi c·hết nguyện ý bị luyện hóa trở thành phù binh.

Mỗi vị phù binh đều sở hữu thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn đa đoan.

Lại phối hợp với cường giả hàng đầu như Đông Phương Vô Kỵ, muốn g·iết c·hết một tên tân tấn Vũ Vương vốn là chuyện tương đối dễ dàng.

Nhưng hiện tại, Hồng Sa Trận đã bị phá, kết cục của Đông Phương Vô Kỵ là gì, Dương Huyền không cần dụng tâm đi quan sát cũng đoán được rõ ràng.

Hiển nhiên, đối phương đã chiến tử rồi.

Khóe mắt Dương Huyền lóe lên một tia ưu sầu, nhưng rất nhanh đã bị thu lại, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, hững hờ.

Chương 338: Đẩy Ngã Cổ Tháp, Hồng Sa Trận Phá