Chương 342: Thân Là Nho Sĩ, Há Sẽ Là Hạng Người Tham Sống Sợ C·h·ế·t
Sự xuất hiện của ba người Khương Ly lập tức kinh động đám Dương Tố.
Sau khi nhìn kỹ dung mạo của bọn họ, không chỉ Dương Tố, ngay cả lão nho Phương Hiếu Lê cũng giật mình cả kinh.
"Khương Ly, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây" Dương Tố trợn to hai mắt, rống lên.
Theo như sắp xếp của Dương Minh Công, Khương Ly bị đưa vào một trong hai toà chủ trận của Thập Tuyệt Trận là Hồng Sa Trận.
Nơi đó có đệ nhất cao thủ bên phía Dương quân là Đông Phương Vô Kỵ thủ tháp, mà thủ trận phù binh cũng không hề đơn giản.
Bản lãnh của phù binh, Dương Tố đã sớm nghe phụ thân mình nói qua. G·i·ế·t mãi không c·hết, càng bị g·iết càng mạnh, cực kỳ khó đối phó.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa như thế lại không thể bắt lại Khương Ly, quả thực hết chỗ để nói.
Nhưng hiện tại, Khương Ly có mặt ở đây, điều đó có nghĩa, Hồng Sa Trận đã bị phá.
Ngoài ra, Dương Tố còn nhận ra hai vị cao thủ đi bên cạnh Khương Ly. Bọn họ sở dĩ xuất hiện ở đây, hiển nhiên là cũng đã phá vỡ được đại trận.
Ba người Khương Ly rốt cuộc đã làm thế nào?
Phải biết rằng, phương pháp phá giải Thập Tuyệt Trận, chỉ có một mình Dương Minh Công nắm giữ. Ngay cả hắn là con trai trưởng, thậm chí lão nho Phương Hiếu Lê cũng chẳng rõ ràng.
Phía đối diện, Khương Ly thản nhiên nhìn lướt qua gần hai ngàn đầu cự hình biên bức đang vây xung quanh Đông Ly Vệ. Cuối cùng ánh mắt của hắn dừng ở trên người đầu biên bức vương, ánh mắt lóe lên một tia dị sắc.
Đầu biên bức vương này đã đạt tới cấp bảy đỉnh cao, thiếu chút nữa đạt tới cấp tám.
Mà nó cũng là con cái duy nhất trong đàn, những đầu biên bức còn lại, hết thảy đều là con đực, hơn nữa cùng đầu biên bức vương này có huyết mạch tương liên.
Nến nếu Khương Ly đoán không nhầm, bọn chúng đều là con của nó.
Đánh giá biên bức vương vài lượt, ánh mắt của Khương Ly dừng ở trên người Dương Tố, khóe miệng hơi nhếch lên hỏi:
"Vì sao ta không thể có mặt ở đây?"
Dương Tố sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh:
"Hừ, dù ngươi phá giải được trận pháp thì sao? Tất cả mau bay lên không trung, nhanh!"
Một tiếng mệnh lện rơi xuống, đám biên bức phi kỵ không chút chần chừ, lập tức tìm tới vị trí toạ kỵ của mình, điều khiển chúng bay lên trời.
Dương Tố cũng túm lấy vai lão nho Phương Hiếu Lê, tung người nhảy lên lưng biên bức vương, dứt khoát bay lên cao.
Thoáng cái, toàn bộ phi kỵ đã cách mặt đất chừng trăm trượng.
Dương Tố ngửa đầu cười to, âm thanh tràn đầy đắc ý:
"Họ Khương, lần trước ngươi mượn nhờ lực lượng của cự tiễn mới có thể tiếp cận biên bức phi kỵ. Lần này ngươi có thể làm gì?"
"Ha ha ha, hôm nay bản tướng sẽ cho ngươi biết sức mạnh thật sự của biên bức phi kỵ...."
"Vậy sao?" Ngay đúng lúc này, một âm thanh nhàn nhạt vang lên bên tai, để Dương Tố lẫn Phương Hiếu Lệ đều giật mình cả kinh, vội vã quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Tiếp theo, cả hai đều sững sờ tại chỗ, ánh mắt co rụt. Bởi vì Khương Ly chẳng biết lúc nào đã vô thanh vô tức xuất hiện ở trên thân biên bức vương, đồng thời dùng ánh mắt hài hước nhìn bọn họ.
"Ngươi..." Dương Tố há hốc mồm, đầu não ông ông giống như có một vạn đầu thảo nê mã chạy qua.
Khương Ly nhẹ nhàng lắc đầu, kẻ này so với phụ thân của mình Dương Huyền, còn kém rất xa. Tại trong ánh mắt kinh sợ của Dương Tố, Khương Ly tuỳ ý phất ống tay áo.
Một luồng kình lực phóng tới, đập vào ngực hắn, đem hắn đập bay ra ngoài, từ trên không trung rơi xuống.
Giải quyết xong Dương Tố, ánh mắt Khương Ly khẽ lướt qua lão nhân mặc nho sam đứng trước mặt mình.
Lão nhân này tên là Phương Hiếu Lê, mặc dù chỉ là một giới văn sĩ không biết võ không, nhưng ông ta lại là trợ thủ đắc lực dưới trướng Dương Minh Công, nhiều lần vì y bày mưu tính kế.
Nghe nói, hơn ba mươi năm trước, vị Phương lão tiên sinh này cùng đương nhiệm quốc sư Trương phu tử chính là hai vị nho gia lãnh tụ, đồng thời còn là bạn bè thân thiết.
Về sau, Trương phu tử bỏ văn theo võ, ngắn ngủi mười năm liền đột phá Vũ Đế, lấy tu vi võ đạo độc đoán triều cương. Phương Hiếu Lê vì chuyện này mà giận dữ từ quan.
Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đãi, nguyên nhân cụ thể là như thế nào, chỉ có bản thân Phương Hiếu Lê và Trương phu tử mới biết được.
"Vị tiên sinh này, ngươi muốn c·hết hay muốn sống?" Khương Ly nhàn nhạt hỏi.
Phương Hiếu Lê đã kịp hồi phục tinh thần, cười khổ đáp: "Không hổ là Đông Ly thiếu chủ thủ đoạn thật là khó lường, Dương Công dày công bố cục, những tưởng có thể đem ngươi xử lý, không nghĩ cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc."
Cảm khái xong xuôi, Phương Hiếu Lê hơi ngừng lại đôi chút hỏi:
"Nếu lão phu muốn sống tiếp, Khương thiếu chủ sẽ tha cho ta một mạng sao?"
Khương Ly lắc đầu nói: "Chưa biết, phải xem lão tiên sinh có giá trị gì hay không?"
Phương Hiếu Lê nghe thế, thì hít sâu một hơi, ngửa đầu cười to nói:
"Lão phu vốn là người đã nửa bước chân đạp vào trong quan tài, c·hết sớm c·hết muộn quan trọng gì đâu. Hơn nữa, lão phu thân là nho sĩ, há sẽ là hạng người tham sống s·ợ c·hết?"
"Chủ công ở lại sau, Phương mỗ liền đi trước một bước!"
Nói xong, ông ta dứt khoát xoay người nhảy xuống khỏi lưng biên bức, khảng khái t·ự s·át.
Gặp đối phương không chút do dự liền t·ự s·át, vẻ mặt Khương Ly hơi lộ ra một chút ngoài ý muốn. Nhưng rất nhanh đã bị hắn thu lại.
Tiếp theo, một luồng thần niệm cường hoành mang theo khí thế vương giả, bao phủ lấy cự hình biên bức, khiến cho toàn thân nó khẽ run lên.
"Nhà ngươi hẳn là nghe hiểu lời của ta, bản tọa cho ngươi hai sự lựa chọn, một là thần phục với ta. Bản tọa sẽ trợ giúp ngươi đột phá cảnh giới cao hơn. Hai là c·hết!"
Khương Ly lạnh nhạt nói.
Dã thú bình thường mở ra linh trí chính là yêu. Đầu biên bức vương này là thất phẩm yêu vương tương đương với cấp ba yêu tướng, linh trí đã không thua kém người bình thường là bao. Nếu lại đột phá thêm một cảnh giới, thậm chí có thể mở miệng nói chuyện.
Chừng mấy hơi thở sau, trong đầu Khương Ly chợt vang lên một âm thanh run rẩy, ngắt quãng:
"Thần...thần phục!"
"Tốt! Buông lỏng tinh thần!" Khương Ly phân phó một câu, sau đó dùng dùng niệm cấm lạc ấn lên tinh thần của biên bức vương, rất dễ dàng liền thu phục đầu yêu thú vương giả này.
Toàn bộ quá trình, biên bức vương đều không dám phản kháng. Bởi vì vừa rồi, nó cảm nhận được một đạo ý chí khủng bố, giống như tiên thần nhìn xuống, để tiềm thức của nó lâm vào sợ hãi, thần phục.
Đồng thời, nó cũng cảm nhận được sát ý của Khương Ly. Nếu nó can đảm từ chối, hắn thật sự sẽ đem nó g·iết c·hết.
Khống chế thành công biên bức vương, Khương Ly lập tức hạ lệnh cho tất cả đàn biên bức đồng thời hạ xuống.
Đám kỵ binh vừa mới bay lên trời, còn chưa kịp định thần, thì chủ tướng cùng Phương tiên sinh đều đ·ã c·hết, biên bức vương cũng bị khống chế.
Nói thì lâu, nhưng quá trình này chỉ diễn ra trong ba bốn hơi thở. Cho đến lúc đàn biên bức hạ xuống mặt đất, bọn họ vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Liền nghe được một âm thanh lạnh lẽo truyền vào trong tai:
"Hiện tại Dương Tố đ·ã c·hết, biên bức vương cũng thần phục Khương mỗ. Bản toạ cũng cho các ngươi một cơ hội lựa chọn. Hoặc là thần phục với ta hoặc là c·hết!"
Gần hai ngàn phi kỵ bấy giờ mới hiểu rõ chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn nhau.
"Các ngươi có mười hơi thở thời gian để suy nghĩ. Qua mười hơi thở, ai không đưa ra lựa chọn...liền tính là từ chối!"
Âm thanh của Khương Ly bao hàm cả sát khí lăng lệ, để nội tâm đám phi kỵ phát ớn.
"Thuộc hạ bái kiến chủ quân!" Một tên lục phẩm đại vũ sư phi kỵ lên tiếng, đồng thời quỳ một gối ở trên lưng toạ kỵ, hướng về phía Khương Ly ôm quyền.
Có người dẫn đầu, đám phi kỵ lập tức nối đuôi nhau lựa chọn thần phục.
Cứ như thế, Khương Ly dùng chưa đến nửa khắc đồng hồ, liền đem quân đoàn chủ lực của Dương Minh Công thu về dưới trướng.
Thu phục xong biên bức phi kỵ, Khương Ly chợt ngẩng đầu nhìn về một phương hướng, cao giọng nói:
"Mời các hạ đem thủ hạ của ta thả ra ngoài!"
Không có người đáp lời, nhưng Hoá Huyết Trận bỗng nhiên chuyển động, mặt đất nứt nẻ, từng tên từng tên chiến vệ bị phun lên trên, thoát khỏi giam cầm.