Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 349: Khai Trần Bát Trọng, Thiên Ma Thập Nhị Niết
Khương Ly vừa hiện thân, lập tức dẫn đến vô số võ giả b·ạo đ·ộng, nhao nhao đứng dậy ôm quyền hành lễ. Ngay cả tộc trưởng Khương thị Khương Hạo Nhiên và mấy vị Vũ Vương cảnh nguyên lão khác cũng vội vã đứng dậy cung kính chào hỏi, tư thái vô cùng thấp.
"Nghịch huynh đệ, mau nhìn, kia chính là Đông Ly Đế Chủ ah"
"Cô gái bên cạnh hắn hẳn là Hồng Nhan Bảng thứ năm Diễm Phi Tào Uyển Thanh chứ..."
"Hí...nữ tử kia...nàng ta chẳng lẽ là trong truyền thuyết Nộ Triều Đảo chủ nhân, Ngọc La Sát Nữ Vương? Nghe đồn Ngọc La Sát Nữ Vương thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc lại một mực không thích nam nhân, nghe đâu số lượng nam nhân c·hết thảm dưới tay nàng không đến mười vạn cũng phải bốn năm vạn. Ai nghĩ, hôm nay nàng lại cùng xuất hiện với Đông Ly Đế Chủ."
"Hắc hắc, trên đời sợ rằng cũng chỉ có nam nhân như Đông Ly Đế Chủ mới có khả năng xứng đôi với Ngọc La Sát Nữ Vương đi..."
Đao khách trung niên đứng ở bên cạnh kích động đến run rẩy, liên tục luyên thuyên, lâu lâu lại hít vào một hơi khí lạnh. Còn Nghịch Phàm thì trước sau không nói câu nào, chỉ là ánh mắt tĩnh mịch của hắn khi nhìn về phía Khương Ly, chậm rãi lóe lên một đạo tinh quang, khẽ thì thào:
"Hắn vẫn như vậy, giống như ánh liệt nhật, đi đến đâu đều sẽ tỏa ra quang mang chói mắt. Mà ta, cả đời lại chỉ có thể đứng ở trong thâm uyên, lẳng lặng nhìn ra. Hắn được người người kính ngưỡng, hâm mộ, mà ta thì cả ngày bị người kêu đánh kêu g·iết, sợ hãi, kiêng dè..."
"Số mệnh vốn là như vậy..."
Phía trên bầu trời Khương Ly đồng dạng ôm quyền đáp lễ. Chợt ánh mắt của hắn khẽ động, nhìn lướt qua một phương hướng, sắc mặt lộ ra đôi chút ngoài ý muốn.
Mấy năm chinh chiến, tu vi của hắn đã sớm đạt tới Vũ Tôn đỉnh phong, khoảng cách nhất phẩm Vũ Đế chỉ thiếu việc cảm ngộ ra võ đạo chân ý.
Lại thêm tinh thân lực ngày ngày được Ngũ Sắc Kỳ Thạch ôn dưỡng, tuy rằng chưa chính thức tấn thăng thần niệm đệ nhất cảnh, nhưng khoảng cách đột phá cũng không xa. Nên cảm giác của hắn vô cùng cường đại, nên dù cho đối phương ẩn giấu rất kỹ, hắn vẫn như cũ phát hiện ra.
Bên trong Khương thị tổ địa ngày hôm nay, tu vi mạnh nhất không phải là mấy vị Vũ Vương cảnh nguyên lão của Khương gia, mà là một người tuổi trẻ mặc áo choàng đen. Người này tu vị cùng hắn ngang nhau đều là Vũ Tôn đỉnh phong, hơn nữa quanh thân còn lượn lờ một tia khí tức lạnh lẽo kỳ dị. Loại khí tức kia, Khương Ly chẳng mấy lạ gì, chính là: Cổ Ma Chi Khí.
"Nghịch Phàm, Khương Phàm, thú vị" Khương Ly cười nhẹ, khoé miệng hơi nhếch lên.
Lúc hay tin giáo chủ Thánh Giáo Nghịch Phàm muốn hẹn gặp mặt hắn ở Khương thị tổ địa. Ban đầu Khương Ly còn chưa hiểu ra sao, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, hắn liền lập tức liên tưởng tới một người.
Một kẻ mà hắn thiếu chút nữa đã quên đi sự tồn tại của đối phương.
Hơn hai năm qua, đọc qua tin tình báo về Nghịch Phàm, Khương Ly cũng không quá để ý tới thân phận thực sự của hắn.
Nhưng hiện tại, Khương Ly đã có chín phần nắm chắc, giáo chủ Thánh Giáo Nghịch Phàm, chính là thiếu niên Khương Phàm mà mình từng gặp ngày trước.
Suy đoán ấy để Khương Ly hơi cảm khái.
Thế nhân đều nói, hắn là Vũ Giới tuyên cổ đệ nhất thiên kiêu, vẻn vẹn mấy năm ngắn ngủi liền đột phá tới nhị phẩm Vũ Tôn, thậm chí tự tay chém g·iết hai vị Vũ Tôn đỉnh phong, một vị nửa bước Vũ Đế.
Nhưng nếu để bọn họ biết về quá trình quật khởi của Nghịch Phàm, thì hẳn sẽ kinh ngạc đến rớt cằm, bởi vì thời gian mà kẻ này tu luyện tới nhị phẩm đỉnh phong, còn ngắn hơn Khương Ly rất nhiều.
Hơn nữa, thực lực của Nghịch Phàm cũng chẳng phải hạng xoàng xĩnh, nếu không đã không có khả năng hợp nhất tam đại ma giáo, khiến cho cả bầy ma tu kính sợ như vậy.
Phát giác được tu vị của đối phương, nội tâm Khương Ly ngược lại nổi lên vài phần hứng thú, cũng muốn biết kẻ này hẹn mình tới đây là muốn làm cái gì.
Khương Ly thu hồi ánh mắt, điều khiển cự hình biên bức hạ xuống mặt đất. Dưới sự nghênh đón của tộc trưởng Khương Hạo Nhiên và mấy vị nguyên lão đi lên đài cao quan chiến.
Hôm nay, mục đích chính của hắn là tới gặp Nghịch Phàm, đồng thời nhân tiện cho Khương thị một bộ mặt, tới quan sát luận võ đại điển.
Vừa an vị ở trên đài ngọc, trong đầu chợt vang lên âm thanh của Tô phu nhân:
"Tấm tắc, Khương thị tổ địa vậy mà lại ẩn giấu một vị Khai Trần bát trọng Cổ Ma, hì hì, kẻ này hẳn là vị giáo chủ Thánh Giáo Nghịch Phàm kia đi?"
"Khai Trần bát trọng? Nói như thế nào?" Khương Ly lặng lẽ truyền âm.
Tô phu nhân nói:
"Khương công tử chỉ sợ chưa biết, phương thức tu luyện Cổ Ma nhất tộc hoàn toàn khác biệt với nhân loại chúng ta, ngược lại cùng phương thức tu luyện của Vô Lượng Kiếp Linh khá tương tự nhau. Bước thứ nhất gọi là Khai Trần cửu cảnh, bước thứ hai gọi là Thiên Ma Thập Nhị Niết"
"Cổ Ma huyết duệ, lúc vừa bắt đầu tu luyện sẽ tiến hành kích phát tàn huyết của Ma Tổ còn sót lại ít ỏi ở sâu trong huyết mạch, ngưng tụ lại nhằm thức tỉnh Ma huyết. Tiếp theo dùng Ma huyết đó, vẽ xuống Ma văn của bản thân mình, liền sẽ chính thức bước vào cảnh giới Khai Trần. Mỗi lần vẽ ra một đạo Ma văn hoàn chỉnh sẽ đột phá một cảnh giới nhỏ, cho đến khi vẽ xong chín đạo Ma văn thì mới xem như viên mãn. Vị Nghịch giáo chủ kia, chẳng biết nhận được truyền thừa ở đâu, nhưng đã thành công vẽ ra tám đạo Ma Văn, thì chính là Khai Trần bát trọng..."
Khương Ly trầm ngâm, đối với phương thức tu luyện của Cổ Ma, hắn đúng là lần đầu tiên nghe thấy.
"Còn về Thiên Ma Thập Nhị Niết thì sao?" Khương Ly hỏi.
Tô phu nhân liếc hắn một chút, truyền âm đáp: "Vấn đề này nô gia cũng chẳng rõ ràng. Chỉ biết, Thiên Ma Thập Nhị Niết đối ứng với nhân tộc Chân Nhân cảnh cửu trọng và Chuẩn Thánh tam bộ. Trong sách cổ có ghi lại mấy dòng như thế này..."
"Huyết mạch sậu biến, huyết, cốt, hồn quân tu hữu thành, nhược nội ngoại nhất thiết viên mãn, thử khắc sở tu, bất thị kỷ thân, nhi thị mệnh cách. Ngã thị Thiên Ma"
"Bất thị kỷ thân, nhi thị mệnh cách. Ngã thị Thiên Ma..." Khương Ly gật đầu, cái hiểu cái không nhưng cũng chẳng hỏi thêm mà cúi đầu nhìn xuống.
Bên dưới võ đài, đám đệ tử Khương thị bắt gặp ba người Khương Ly tới xem lễ, từng người đều như hăng tiết gà, sử xuất ra hai trăm phần trăm tinh thần, dự định cất tiếng hót kinh người, nhằm lọt vào mắt xanh của Đông Ly Đế Chủ.
Thời giờ vừa điểm, đại chiến bắt đầu.
Xung quanh hội trường liên tục vang lên tiếng reo hò cỗ vũ, nhất là đám thiếu niên trẻ tuổi.
Ngược lại Khương Ly, Tô phu nhân hay mấy vị Vũ Vương cao thủ đều có chút nhàm chán, không tiếp tục quan chiến mà vui vẻ trò chuyện.
Bên dưới góc hẻo lánh, đao khách trung niên gặp Nghịch Phàm nãy giờ chưa nói chuyện, thần sắc cũng bình thản lạnh nhạt. Mà chính mình thì kích động nhảy cẫng giống như đồ nhà quê mới ra thành phố, có chút lúng túng cười nói:
"Hắc hắc Nghịch huynh đệ đúng là tâm trí kiên đinh, ngược lại lão Ngô ta cô lậu quả văn. Khà khà khà...Ngươi nói xem, Đông Ly Đế Chủ là người như thế nào?"
"Hắn rất mạnh..." Nghịch Phàm nói.
"Tự nhiên là rất mạnh" Đao khách họ Ngô cười cười bảo: "Hiện tại toàn bộ Đại Nguỵ Vương Triều, ngoại trừ tam đại Vũ Đế ra, còn ai có thể thắng nổi Đông Ly Đế Chủ cơ chứ"
Nghịch Phàm nói: "Chưa hẳn, còn có một người"
Đao khách họ Ngô kinh nghi hỏi: "Ai?"
"Giáo chủ thánh giáo Nghịch Phàm"
"Hắc, huynh đệ nói đùa. Vị giáo chủ Thánh Giáo kia mặc dù rất mạnh. Nhưng nói hắn có thể chiến thắng Đông Ly Đế Chủ, lão Ngô ta là người đầu tiên không tin"
"Không chỉ ta, toàn bộ thiên hạ cũng sẽ chẳng ai tin" Đao khách họ Ngô nói.
Nghịch Phàm nghe thế, nhếch miệng cười nhẹ, không đi tranh cãi.
Nhẹ nhàng lật bàn tay phải lên, chính giữa lòng bàn tay của hắn ẩn hiện một đạo ấn ký cổ lão, mang theo khí tức t·ang t·hương.
Nếu Khương Ly nhìn thấy, nhất định sẽ giật mình kinh ngạc. Bởi vì đạo ấn ký kia chính là Ngự Linh Ấn hoàn chỉnh.
Một đạo Ngự Linh Ấn có thể nô dịch vạn vật dưới Chân Nhân cảnh. Điều đáng sợ đó là ngoại trừ cưỡng ép nhận chủ ra Ngự Linh Ấn còn có khả năng vô thanh vô tức thay đổi tâm cùng ý chí của sinh linh trúng thuật, cưỡng ép để sinh linh đó tử trung với người thi thuật.
Chỉ là muốn tu ra Ngự Linh Ấn cũng không dễ dàng, ít nhất theo Khương Ly, phàm cảnh võ giả rất khó tu luyện thành.
Mà Khương Phàm chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, liền luyện thành một đạo Ngự Linh Ấn, đủ thấy thiên phú của hắn yêu nghiệt như thế nào.