Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 350: Lòng Người Khó Dò, Như Thế Nào Là Ma?

Chương 350: Lòng Người Khó Dò, Như Thế Nào Là Ma?


Đại điển kết thúc, Khương Ly từ chối lời mời tham gia tiệc rượu của đám Khương Hạo Nhiên mà lặng lẽ đi tới một góc ở chỗ hẻo lánh trong sơn cốc.

Nơi đây là mộ địa của Khương thị.

Bên rìa của mộ địa, Khương Ly phát hiện Khương Phàm đang đứng lặng lẽ ở trước một tòa bia mộ mọc đầy cỏ dại.

"Khương Phàm giáo chủ, từ khi chia tay đến nay, không có vấn đề gì chứ?"

Khương Ly cất tiếng hỏi.

Khương Phàm quay đầu nhìn về phía Khương Ly, lạnh nhạt đáp lời:

"Ngược lại là không có, Khương Ly bệ hạ càng ngày càng phong quang, để tại hạ nhìn mà than thở"

Tiếp đó, hắn hỏi một câu: "Khương Ly bệ hạ mang rượu sao?"

"Có"

Khương Ly nói, tiếp theo vỗ túi trữ vật, từ bên trong lấy ra hai vò rượu hoa quả, đem một vò ném cho đối phương.

Khương Phàm đón lấy rượu, gật đầu cảm kích. Tiếp theo mở ra nắp vò, ngửa đầu tu ừng ực.

Khương Ly không nói chuyện, cũng nhàn nhã thưởng rượu, trong đầu khẽ lướt qua một vài hình ảnh.

Thật nhiều năm trước, lúc hắn tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, trở về thôn Thiên Hương tìm gặp đại ca mình Khương Bác. Đứng ở trước mộ của Ngạo Tuyết đối ẩm, cuối cùng ly biệt.

Khương Phàm không nói gì, một bên rầm tì uống rượu, chừng vài khắc sau, mới lên tiếng:

"Đa tạ rượu của ngài, rượu rất ngon"

Khương Ly nói: "Thật cao hứng ngươi có thể thích."

Khương Phàm trầm ngâm, hồi lâu mới khàn khàn nói:

"Đây là phần mộ của mẫu thân ta, Lý Xuân Hoa. Nàng vốn xuất thân là một thị nữ. Trong một lần uống say, Khương Hạo Nhiên cùng nàng phát sinh quan hệ, rồi có ta"

"Bởi vì xuất thân thấp hèn, nên dù mang trong mình dòng dõi của tộc trưởng, nàng không được cưới hỏi đàng hoàng, cũng không trở thành th·iếp thất. Mãi cho đến lúc sinh ta ra, Khương Hạo Nhiên mới thèm liếc nàng một lần."

"Đáng tiếc, ta xuất thân Khương thị, nhưng tư chất tu luyện thật sự quá kém. Khương Hạo Nhiên đối với mẹ con chúng ta càng thêm lạnh nhạt. Năm ta tám tuổi, mẫu thân bệnh nặng lìa đời, t·hi t·hể đ·ược ta tự mình chôn cất ở nơi này"

Nói đến đây, Khương Phàm dừng lại, lặng lẽ nhìn bia mộ, ánh mắt có chút phiêu hốt, cười thảm một tiếng, rồi nói tiếp:

"Xuất thân thấp kém, tư chất không được, ta liền trở thành trò cười của toàn bộ Khương thị. Mỗi ngày nhận hết châm chọc, khiêu khích, khinh bỉ. Thậm chí, nếu không phải là con trai của tộc trưởng thì sớm đã bị đuổi ra ngoài đường rồi"

"Mãi cho đến khi gặp được Khương Ly bệ hạ, được ngài trao tặng cơ duyên, để ta thoát thai hoán cốt, đạt được thành tựu ngày hôm nay"

Khương Ly trầm mặc, chợt hỏi:

"Ngươi hận Khương thị, hận phụ thân mình không?"

Khương Phàm lắc đầu: "Chuyện này có quan trọng sao. Trước kia, ta hẳn là hận, nhưng lại không có tư cách đi hận. Hiện tại, Khương thị trong mắt ta, chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi, phất tay liền có thể diệt, ta cần phải đi hận bọn họ?"

"Ồ, vậy ngươi hận ai?" Khương Ly hỏi.

"Ta hận ngươi, Khương Ly bệ hạ" Khương Phàm đáp.

Khương Ly nghe thế thì bật cười hỏi rằng:

"Khương mỗ trao cơ duyên cho ngươi, giúp ngươi thoát khỏi vũng bùn, cớ gì lại hận ta?"

Khương Phàm nói: "Đúng vậy, ta vì sao lại phải hận ngươi. Ngươi chính là ân nhân của ta, chính ngươi ban cho ta lực lượng, cũng kéo ta ra khỏi vũng bùn của sự hèn yếu. Ngày trước, sau khi đạt được Ngự Linh Quyết, thành công đột phá tu vi, thoát khỏi cái danh phế vật, người đầu tiên ta muốn gặp mặt để cảm tạ chính là ngươi. Bởi vì khi ấy, trên đời này cũng chỉ mỗi ngươi xứng đáng để ta chia sẻ niềm vui lúc đạt được thành tựu"

"Nhưng về sau, thực lực càng tăng cao, đạt được càng nhiều lực lượng, tâm tình của ta dần biến đổi. Từ ngưỡng vọng, kính phục trở thành ghen tị, ganh ghét."

"Vì sao, Khương Ly bệ hạ ngươi đi tới đâu cũng được người người ngưỡng mộ, tung hô. Mà ta thì bị người khác sợ hãi, căm hận"

"Vì sao, ngươi giống như ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡ mà ta lại chỉ có thể giống như con rắn độc ấn núp ở trong bóng tối"

"Dù ta cố gắng như thế nào, dù ta biểu hiện ra thực lực tuyệt cường, chiến tích phi phàm như thế nào, thì người trong thiên hạ đều đinh ninh rằng, ta không bằng ngươi..."

"Cho nên, so với đám tộc nhân từng khinh thị, coi rẻ mình. So với người phụ thân cả đời không thèm nhìn thẳng ta một lần. Ta càng thêm hận ngươi....ha ha ha"

Khương Ly trầm mặc, hồi lâu mới nhẹ giọng nói:

"Lòng người chính là như thế"

Nghe được Khương Phàm tâm sự, Khương Ly ngược lại có hứng thú trao đổi mấy câu:

"Lúc mới bắt đầu tu đạo. Sư tôn của Khương mỗ từng dặn dò như thế này. Chân chính là ma, từ bề ngoài là không nhìn ra. Người tu đạo, ánh mắt thậm chí có thể nhìn rõ thiên địa, nhưng duy chỉ có, khó mà nhìn thấu sự ngụy trang của lòng người. Chân chính ma đầu, sẽ không bao giờ tuyên dương mình làm ác. Ma phải lừa gạt, nếu không không cách nào sống sót hậu thế... Lòng người khó dò, bốn chữ này, trừ khi đích thân thể ngộ, nếu không vĩnh viễn không cách nào minh bạch."

"Lòng người khó dò...?"

"Lòng người.... hahaha đúng vậy, trên đời này thứ khó dò nhất chính là lòng người" Khương Phàm càng cười to hơn, chợt hỏi:

"Như thế nào là ma?"

Khương Ly nhíu mày, chốc lát mới hồi đáp:

"Thế nhân đều cho rằng, ma là những kẻ táng tận lương tâm, mất hết nhân tính không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Thậm chí tu luyện ma công tàn độc, luyện thi, thải bổ, đoạt xá, g·iết người, độc hại thương sinh mới là ma đầu."

"Nhưng theo Khương mỗ, ma không nhất thiết phải vô tình, cũng không nhất thiết phải vong ân bội nghĩa, táng tận thiên lương. Trong lòng có ma, chính là ma!"

"Trong lòng có ma, chính là ma" Khương Phàm khẽ thì thào, tiếp theo yên lặng, chậm rãi uống rượu.

Lại nửa khắc đồng hồ sau, hắn mới nói:

"Khương Ly bệ hạ biết ta mời ngài tới đây là để làm gì sao?"

Khương Ly cười nhạt đáp:

"Ngươi muốn đánh bại ta, thậm chí dùng Ngự Linh Ấn đem ta khống chế lại. Đúng sao?"

Khương Phàm gật đầu đáp:

"Mục đích của ta chính là như vậy."

"Đầu tiên, đem Khương Ly bệ hạ ngươi khống chế lại, để ngươi thay ta thống nhất thiên hạ. Cuối cùng, hai ta quyết một trận thư hùng, ngươi thua, thiên hạ về ta. Còn ngươi, sẽ chìm vào trong lịch sử bụi bặm, bị người lãng quên"

Khương Ly vuốt cằm, cũng không ngoài ý muốn cho lắm, hỏi:

"Vậy Khương Phàm giáo chủ, ngươi muốn đánh như thế nào. Chúng ta là toàn lực chiến một trận, hay chỉ dùng một chiêu quyết thắng bại?"

"Dùng một chiêu quyết thắng bại đi" Khương Phàm đề nghị.

"Tốt"

Khương Ly gật gù, vừa định lấy ra Xuân Thu Kiếm, thì đã thấy Khương Phàm nâng ngón tay trỏ lên, hướng phía hắn điểm nhẹ một chỉ.

Từ trong lòng bàn tay hắn, từng đầu từng đầu ma văn không ngừng ngưng tụ, cuối cùng tạo thành một đạo ấn ký cổ lão, tanh thương, lấy tốc độ thật nhanh bắn trúng người Khương Ly, sau đó biến mất.

Khương Ly hơi sững sờ tiếp theo cười nhạt nói:

"Thủ pháp thật gọn gàng, xem ra Khương Phàm các hạ không ít lần dùng chiêu này"

Khương Phàm cũng không phủ nhận mà cao giọng bảo:

"Đúng vậy, toàn bộ cao tầng của tam đại ma giáo, bao quát tiền nhiệm giáo chủ Giang Thượng đều bị nô dịch, đối với ta trung thành cảnh cảnh. Nếu không, ta làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy liền hợp nhất tam giáo?"

"Sở dĩ cũng phải cảm tạ Khương Ly bệ hạ, bởi vì ngươi ban tặng môn thần công này, Khương Phàm ta mới có ngày hôm nay"

"Hiện tại, liền ngoan ngoãn thay ta tranh giành thiên hạ đi thôi"

"Thật ư?" Ngay lúc Khương Phàm đang tự cho là mình chắc thắng, thì bên tai chợt vang lên một âm thanh nhàn nhạt.

Ngẩng đầu nhìn tới, liền gặp Khương Ly vẫn yên vị tại chỗ, vẻ mặt trào phúng, giống như cười mà không phải cười vậy.

Khương Phàm rốt cuộc phát hiện ra điều gì, sắc mặt đại biến, trầm giọng hỏi:

"Ngươi vẫn chưa bị khống chế?"

Khương Ly mỉm cười nhìn hắn, nụ cười này rơi vào trong mắt Khương Phàm chính là lời khẳng định, để cho hắn tâm loạn như ma.

"Vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy"

Đây là lần đầu tiên từ lúc tu thành Ngự Linh Quyết đến nay hắn thất thủ. Phải biết, mạnh như Giang Thượng, sở hữu tu vi Vũ Đế, vẫn như cũ bị hắn bắt lại.

Nhưng vì sao Ngự Linh Ấn lại không hề có tác dụng gì với Khương Ly?

Càng để Khương Phàm kinh hãi hơn đó là nội tâm của chính mình bỗng nhiên sinh ra một cảm giác muốn hiệu trung với Khương Ly, thậm chí sẵn sàng vì hắn mà c·hết.

Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chương 350: Lòng Người Khó Dò, Như Thế Nào Là Ma?