Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 370: Giữa Thiên Địa Chỉ Còn Một Bộ Thanh Y
Trương phu tử dùng một bài thơ chấn vạn quân, một màn này thật là rung động.
Chí ít đối với Quỷ Môn Quan chủ tướng Đặng Lân cùng chư vị cường giả dưới trướng Trấn Nam Vương Phủ hay mấy chục vạn bắc địa biên quân mà nói, một màn này cực kỳ rung động.
Nhất là lúc bọn họ hay chuyện Trương phu tử thực chất không phải Vũ Đế cường giả mà vẻn vẹn là một người bình thường, càng khiến bọn hắn chấn động tâm thần.
Vũ Tôn cường giả tuổi thọ ba giáp, Vũ Đế cường giả có thể sống đến hai trăm năm. Nhưng người bình thường, ở niên đại này, có khả năng sống đến trăm tuổi đã vô cùng khó được..
Trương phu tử năm nay chín mươi ba tuổi, sớm đã bước qua bên kia sườn dốc từ lâu.
Nhưng khi một vị hoàng hôn Tây sơn lão nhân, bộc phát ra ánh sáng loá mắt giống như mặt trời ban trưa, thế nhân cũng sẽ vì đó mà trang nghiêm và kính ngưỡng.
Đặng Lân đứng lặng trên thành lâu giây lát, tiếp theo nhấc chân đi đến bên cạnh trống trận, từ trong tay binh sĩ nhận lấy dùi trống, hắn muốn tự mình nổi trống cổ vũ ba quân cũng cổ vũ cho vị lão nhân mặc áo xanh cũ nát kia.
Bộ trống to này, đến từ kho tàng của Trấn Bắc Vương Phủ, được La gia cất giữ nhiều năm, ngay cả dùi trống cũng cùng nhau sở hữu lịch sử lâu đời. Trống to này chế thành ở Trận Bạch Đằng bốn trăm năm trước, do Dương đế hậu tự mình chế tạo. Về sau, La thị phong vương, Võ Đế đem trống tặng cho La gia, từ đó nó liền cùng La gia quân cùng nhau trấn giữ phương bắc.
Từ xưa tới nay, Binh gia liền có câu nói: "Nghe tiếng đánh trống thì tiến, nghe tiếng chuông kêu thì lùi"
Dựa theo cổ nhân trình bày, xuân sinh hạ trưởng thu liễm đông tàng là thiên địa chuyển vần, trống thuộc mộc, ngụ ý là sinh cơ, cho nên đánh trống ra trận, mà chuông thuộc kim, tức là thu liễm, ở trên chiến sự liền dùng để tượng trưng cho việc rút binh.
Thiên hạ đồn rằng, sau khi La gia nhận mệnh của Võ Đế trấn thủ phía bắc, toạ trấn Giao Châu. Giao Châu nam nhi liền có truyền thống "Phía sau Quỷ Môn Quan Đại Ngụy biên quân không nghe chuông chỉ đánh trống"
Triều đình Đại Nguỵ bên kia phần lớn đều nửa tin nửa ngờ, quân ngũ dưới gầm trời này, coi như là tinh nhuệ chi sư, nào có đội quân nào có thể làm đến chỉ chiến không lùi, hẳn là hư trương thanh thế.
Nhưng Đặng Lân biết, đây không phải nói ngoa. Nếu không có một đội quân dũng cảm như thế trấn thủ, Giao Châu há có thể yên ổn bấy nhiêu năm?
Chỉ gặp Đặng Lân sắc mặt đỏ lên, lấy cương khí điều động dùi gỗ, gõ lên mặt trống.
Mặt trống chấn động, bụi bặm tung bay.
Mồ hôi, huyết thủy từ trên trán Đặng Lân bắn tung toé ra!
"Chiến!"
Đặng Lân gào thét.
Dưới cổng thành.
Trương phu tử há miệng tụng niệm lấy thơ văn, từng câu thi từ từ trong miệng ông tụng niệm mà ra, mặt mũi của ông ta lại mang theo vẻ an lành.
Hạo Nhiên Chính Khí là khí vô hình, nhưng giờ khắc này lại hóa thành vật hữu hình.
Hạo Nhiên Chính Khí là không phải võ đạo chân ý, mà là văn đạo ý chí, chỉ có những bậc đại nho thông hiểu thiên địa, tu tâm dưỡng tính, đồng thời nội tâm mang theo chính khí, nắm giữ đạo nghĩa mới có thể bồi dưỡng ra.
Hơn nữa, Hạo Nhiên Chính Khí bồi dưỡng không dễ dàng, nhưng p·há h·oại lại cực kỳ đơn giản, chỉ cần tâm bất chính lập tức mất hết.
Trước đây, Trương phu tử cũng có thể sử dụng Hạo Nhiên Chính Khí, nhưng không thể đạt tới cấp độ bây giờ.
Chỉ là giờ khắc này, ông ta đã sắp dầu hết đèn tắt, đối mặt với trăm vạn quân thù, nhìn thấy từng vị binh sĩ liều mạng chiến đấu, nội tâm đốn ngộ ra điều gì đó, Hạo Nhiên Chính Khí cũng vì đó mà tăng mạnh.
Phía sau lưng Trương phu tử, Dương Nghiễm dẫn đầu đám cường giả của phủ Trấn Bắc Vương tàn nhẫn ra tay, thay lão nhân mặc nho sam mở một con đường máu.
......
Phía trên đài cao, lão đầu trang điểm kỳ dị đang nhảy múa chợt dừng lại.
Lão đầu tên Cổ Nguyên, quốc sư đương đại của Đông Nhạc Vương Triều, đồng thời là một vị nhất phẩm Vũ Đế.
Bắt gặp Trương phu tử xuất thành, khóe môi của lão không khỏi nhẹ nhếch lên.
Chợt lão giơ tay ra, không khí xung quanh chợt vặn vẹo, rồi hóa thành một tấm bình chướng, được tạo thành vô số phù văn cổ lão, bao phủ lấy đài cao.
Cùng lúc này, trên bầu trời Hạo Nhiên Chính Khí đột ngột hóa thành vô số mũi tên màu trắng bỗng nhiên rơi xuống như mưa.
Mũi tên do Hạo Nhiên Chính Khí tạo thành đập lên bình chướng, phát ra âm thanh ông ông điếc tai.
Bên dưới mặt đất, hơn trăm vạn Đông Nhạc hùng binh được Cổ Nguyên thi triển cổ thuật, vốn hung hãn không s·ợ c·hết. Nhưng đứng trước mặt Hạo Nhiên Chính Khí lại phảng phất biến thành cá chạch, mất đi lực lượng gia trì.
Hạo Nhiên Chính Khí không chỉ có thể đề thăng khí thế, càng là một loại thủ đoạn công phạt cực mạnh.
Chuyên môn trừ tà uế âm sát!
Oanh!
Cuồng phong gào thét mà lên, trên chiến trường cát bay đá chạy.
Trương phu tử đứng lặng tại nguyên chỗ, nho sam nhuốm máu bay phất phới.
Ông ta nhìn lướt qua bình chướng một chút, lại nhìn sang một phương hướng khác. Đôi mắt già nua thâm thúy, phảng phất đã nhìn thấy thân ảnh ẩn nấp chính giữa đám đông sĩ tốt.
Bắc địa đại quân nhiệt huyết dâng trào, bọn hắn nắm chặt đao kiếm, nhìn bóng lưng của Trương phu tử, phảng phất một tòa đại sơn nguy nga, dẫn đầu bọn họ tử chiến địch quân.
Nguyên bản, chỗ dựa tinh thần của bọn họ hẳn là Trấn Bắc Vương La Hầu, nhưng là theo sự xuất hiện của Trương phu tử, hiện tại vị trí của La Hầu đã tạm thời bị thay thế.
Đây là một loại nhân cách mị lực, đây là một loại lực ảnh hưởng.
Không hổ là nhân vật đã từng nhấc lên Đại Ngụy phong vân, ép cho Đại Ngụy giang hồ phải cúi đầu.
Bành!
Nơi xa.
Đông Nhạc giáp sĩ đột nhiên tách ra.
Từ bên trong một người đàn ông thân hình khôi ngô ưu nhã, chậm rãi hành tẩu mà tới, lúc đi tới trước mặt Trương phu tử chừng trăm trượng thì dừng lại.
Hắn nhìn phu tử, ánh mắt mang theo một tia kinh ngạc cảm thán.
"Các hạ vậy mà thật chưa từng tu luyện võ đạo? Không nghĩ đến nho gia sau thời thượng cổ, lại đi ra một vị Á thánh"
"Nghe nói, nho đạo khác với võ đạo chính thống, tu luyện là văn ý, tự nhiên không cần chịu đựng thiên địa chi bình vây khốn. Nhưng mà, văn ý của các hạ tựa hồ còn thiếu thốn đôi chút...."
Trương phu tử không phủ nhận mà gật đầu nói: "Tiên sinh tuệ nhãn như đuốc, lão hủ tạm thời chưa đạt đến cái loại tâm cảnh vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì vãng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình kia"
Người đàn ông khôi ngô cũng gật đầu nói: "Nếu các hạ thực sự bước ra một bước ấy, bản toạ tự nhiên sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng hiện tại..."
Lời chưa dứt, y đã giơ tay lên, trong tay phảng phất đang kết ấn.
Quanh người y thổ địa bắt đầu vặn vẹo, chốc lát liền không ngừng cất cao hoá thành từng toà tượng đất cao một trượng.
Những tượng đất này có bộ dạng cùng người đàn ông khôi ngô giống nhau như đúc, hơn nữa trên thân tản ra khí tức càng tương đương với tam phẩm Vũ Vương.
Lít nha lít nhít mấy chục đạo tượng đất đứng lặng tại chỗ.
Tam phẩm Vũ Vương đối với Vũ Đế mà nói không tính là gì, coi như mười hai mươi vị Vũ Vương cùng xuất hiện, như cũ không địch lại một vị Vũ Đế.
Nếu Trương phu tử là Vũ Đế, y sẽ không vận dụng loại thủ đoạn này.
Nhưng đối phương lại là người bình thường, thân thể phàm thai.
Dù có chính khí hộ thể, nhưng chỉ cần để tượng đất tiếp cận bên người, liền có thể dễ dàng đem đối phương trọng thương.
Trương phu tử ngưng mắt, Hạo Nhiên Chính Khí lần nữa hội tụ ở trên đỉnh đầu.
Tay áo của ông ta chấn động rớt xuống, một phần thẻ tre rơi vào trong tay, cúi đầu khẽ đọc.
"G·i·ế·t!"
Người đàn ông khôi ngô hạ lệnh một tiếng, hơn hai mươi bộ tượng đất đồng thời hướng về phía ông ta mà lao nhanh, nhưng Trương phu tử lại hững hờ, lặng lẽ tụng niệm lấy thi từ văn chương ở trên thẻ tre.
Thẻ tre này ghi lại, đều là văn chương thời cổ của các bậc thánh hiền, mỗi lần niệm xong một bài thi từ, Hạo Nhiên Chính Khí trên người Trương phu tử càng thêm nồng đậm.
Chẳng biết qua bao lâu.
Trên bầu trời hội tụ thành một tầng mây dày đặc.
Ánh nắng mặt trời đã sớm biến mất không thấy.
Chính giữa tầng mây gió lạnh thổi lên rì rào, có từng bông tuyết trắng như hạt gạo rơi xuống, vương vãi giữa không trung.
Giờ khắc này, toàn bộ chiến trường bỗng nhiên trở nên có chút yên tĩnh.
Giữa thiên địa chỉ còn một bộ áo xanh!