Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 371: Nho Gia Bí Thuật: Trục Xuất Bách Gia, Độc Tôn Nho Thuật
Đối mặt với mấy chục đạo tượng đất hùng hổ đánh tới, Trương phu tử thản nhiên nâng chỉ, hướng về phía hư không vẽ một đường, Hạo Nhiên Chính Khí trên đầu ông ta chầm chậm ngưng tụ hoá thành một thanh kiếm lớn màu tím hướng về phía đám tượng đất mà chém xuống.
Kiếm quang lướt qua đem hết thảy tượng đất đều chém làm đôi, tiếp theo vọt tới trước mặt người đàn ông khôi ngô.
Người sau trừng mắt, cười lạnh:
"Một kiếm này của các hạ uy năng không tệ, nhưng muốn làm khó bổn toạ, còn chưa đủ"
Trong lúc nói cười, y chợt há mồm phun ra một đạo chân khí, hóa thành khí nhận trực tiếp đem kiếm ảnh chặt đứt.
Nhưng ngay tức khắc, sắc mặt của y khẽ biến, bởi vì kiếm ảnh sau khi b·ị c·hém gãy, uy năng không những chưa giảm, trái lại còn tăng mạnh, từ một phân làm hai từ hai phía trái phải đồng thời chém xuống.
Người đàn ông khôi ngô nội tâm nghiêm nghị, chẳng dám khinh thường, vội vàng chuyên tâm ứng đối hai đạo kiếm ảnh, thầm nghĩ kiếm khí của Trương phu tử có chút quái lạ, có khả năng một phân làm hai. Kể từ đó, chính mình không thể tuỳ tiện chặt đứt hai kiếm này.
Trong lúc y đang vất vả ứng đối hai kiếm vây công, thì đứng ở trên đài cao Cổ Nguyên cũng xuất thủ.
"Cổ thuật, Thiên Cẩu Thực Nhật!"
Chỉ thấy Cổ Nguyên một bên đọc chú ngữ, một bên trở tay bấm quyết. Giữa chiến trường lập tức xuất hiện một đầu hư ảnh Thiên Cẩu cao lớn, há miệng trực tiếp đem hai đạo kiếm ảnh nuốt vào trong bụng.
Thiên Cẩu Thực Nhật là loại Cổ Thuật bí truyền của Nam Vực Cổ Sư nhất mạch, chỉ cần tu vi đầy đủ, liền có thể nuốt sạch thiên địa vạn vật.
Hai đạo kiếm ảnh bị Thiên Cẩu nuốt xuống, lập tức cùng hư ảnh Thiên Cẩu đồng thời ảm đạm xuống, không còn chút thanh thế nào.
Người đàn ông khôi ngô thấy thế, ánh mắt loé lên, lập tức nhấc chỉ nhanh như chớp hướng về phía hư không điểm lia lịa bốn mươi chín lần.
Từ dưới đất đột ngột mọc lên bốn mươi chín cột trụ bằng đất, lẫn nhau không bàn mà hợp ý hình thành trận thế, đem Trương phu tử vây khốn ở chính giữa.
Trận thế vừa thành, bốn mươi chín cột đất lập tức ánh lên vô số phù văn cổ lão, lộ ra một cỗ sát khí cực kỳ hung lệ.
"Bát phẩm Thiên Trận!"
Trương phu tử thốt lên, nội tâm lộ ra một tia ngoài ý muốn, nhưng ông ta cũng không hề sợ hãi cả kinh, mà bình tĩnh cất tiếng:
"Thời đại thượng cổ, lúc Vũ Hoàng còn chưa quật khởi, thống nhất Vũ Giới. Khi ấy là bách gia tranh minh, quang hoa nở rộ. Về sau, Trung Vực đi ra một vị Nho Thánh, lấy sức một người khiêu chiến một thời đại, dùng một chiêu trấn áp bách gia "
"Lão hủ hôm nay liền mượn chiêu ấy, cùng nhị vị Đông Nhạc Vũ Đế so tài một trận"
"Nho Gia Bí Thuật: Trục xuất bách gia, độc tôn nho thuật!"
Trương phu tử nói xong, hai tay mạnh mẽ hợp lại với nhau, sau lưng ông ta lập tức xuất hiện một đạo cự ảnh cao chừng mười trượng.
Cự ảnh này là một ông lão mặc áo xanh, thân hình gầy gò, không rõ mặt mũi, toàn thân bao phủ bởi một vòng bạch khí mờ mờ.
Cự ảnh vừa hiện bỗng nhiên đưa tay, trong tay cự ảnh cầm một cây bút lông, chợt nhẹ nhàng hướng về phía bốn mươi chín cây cột đất mà điểm tới, bút lông điểm tới đâu, cột đất trong nháy mắt tan thành mây khói tới đó.
Lại nâng bút điểm về phía người đàn ông khôi ngô. Người sau lập tức cảm thấy linh hồn đau nhức, suýt chút nữa vỡ tan.
Y không nhịn được mà kinh hãi hô lên: "Cổ Nguyên, mau mau giúp ta"
Người đàn ông trung kinh sở dĩ thất thố như vậy, bởi vì một bút này, mang theo ý cảnh, muốn phá vỡ hết thảy võ kỹ bên ngoài nho thuật, g·iết sạch những ai không phải nho tu.
Ý cảnh này không phải của Trương phu tử mà là của vị nho thánh thời thượng cổ di lưu lại.
Năm đó, nhất đại nho thánh có thể dùng sức một người trấn áp một thời đại, độc tôn nho thuật, trục xuất bách gia, bản lãnh thông thiên. Dù chỉ di lưu lại một tia ý chí cũng không phải phàm cảnh võ giả có thể chống cự.
..........
Mênh mông tuyết lớn, từ trên trời giáng xuống.
Bông tuyết bồng bềnh tung bay giống như đang tấu một khúc ai ca.
"Đông!"
"Thùng thùng!"
Tiếng trống trận vang động không ngừng, theo một tiếng oanh minh cuối cùng, giống như tiếng màng nhĩ vỡ vụn chấn vỡ bông tuyết phiêu lãng.
Đại quân Đông Nhạc nhao nhao rút lui.
Đông Nhạc nhị Đế trọng thương bỏ chạy.
Đặng Lân đứng trên thành lâu, đôi mắt xích hồng, hắn ném xuống dùi trống, cúi đầu nhìn xuống mênh mông chiến trường.
Hắn nhìn qua thân ảnh đang ngồi xếp bằng ngay ngắn ở giữa tuyết trắng phiêu bồng, ánh mắt lộ ra một tia phức tạp.
Dương Nghiễm toàn thân là máu, Xuân Thu Kiếm cắm trên mặt đất, chạy tới bên cạnh Trương phu tử.
Đã thấy ông ta ngồi ngay ngắn ở chính giữa chiến trường chồng chất t·hi t·hể, tóc bạc lộn xộn, lẳng lặng nhìn về phương bắc.
"Phu tử..."
Dương Nghiễm quỳ trên mặt đất, khàn khàn hô lên.
Trương phu tử ngồi xếp bằng, đầy người bông tuyết giống như đang hút đi nhiệt lượng trên thân thể ông ta, khiến cho thân thể ông ta càng trở nên băng lãnh.
Ông ta ngồi đó, dõi mắt nhìn về phía xa xa, từng đoàn từng đoàn Đông Nhạc bại quân theo nhau rút lui, giống như bầy chuột chật vật đào tẩu, mang theo kinh hoảng cùng thất thố.
"Sau một trận này, trong vòng hai năm, Đông Nhạc Vương Triều lại không dám cử binh xuôi nam"
Trương phu tử thở dốc, nói.
Dương Nghiễm quỳ ở trên mặt tuyết nhiễm máu, hít thật sâu một hơi, khí lạnh chui vào trong phổi, để hắn nhịn không được ho khan mấy tiếng, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống:
"Phu tử, chúng ta trở về Văn Viện"
Trương phu tử liếc qua hắn một chút cười nói:
"Không cần về, dù sao lão phu cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian có thể sống, sinh lão bệnh tử vốn là nhân chi thường tình. So với việc c·hết già ở trong Văn Viện, còn không bằng dùng chút sức lực cuối cùng, bảo vệ Đại Nguỵ biên cương. Cuối đời có thể cùng võ đạo Đế giả oanh oanh liệt liệt đánh một trận, đã không còn tiếc nuối"
Âm thanh của ông ta rất bình tĩnh, thậm chí mười phần trung khí.
"Cả đời lão phu, làm qua rất nhiều chuyện, đạp khắp giang hồ viếng thăm lục tông tam giáo, che đậy đương thời...có sự tình không hối hận, nhưng cũng có điều tiếc nuối"
"Tiếc nuối lớn nhất là chưa được chứng kiến Vũ Giới lần nữa quy tụ, mở ra thiên địa phong ấn, được cùng ngoại giới tà ma đường hoàng so đấu"
Dương Nghiễm không đáp, yên lặng lắng nghe Trương phu tử tự sự. Đối với lời này của ông ta, hắn không hiểu cho lắm.
Trương phu tử dường như nhìn ra Dương Nghiễm không hiểu, cũng chẳng giải thích thêm, từ trong ống tay áo lấy ra một cây bút lông đưa cho hắn nói:
"Bút này cũng tên Xuân Thu, cùng Xuân Thu Kiếm là hai món bảo vật truyền thế của nho gia ta. Sau khi trở về thượng kinh liền đưa nó cho Bình An"
Dương Nghiễm gật đầu, run rẩy nhận lấy Xuân Thu Bút.
Trương phu tử nhìn về phương xa, cảm giác bầu trời đã không còn tuyết bay, phía đường chân trời có nắng chiều từ từ bay lên, toả ra oánh ánh quang huy, vẩy lên trên mặt ông ta.
Phảng phất đem mặt mũi của Trương phu tử chiếu rọi hồng nhuận mà thông thấu.
Trên thực tế, bầu trời lại hết sức âm trầm.
"Có rượu không?"
Trương phu tử từ tốn nói.
"Có, có!"
Dương Nghiễm lấy lại tinh thần, vội vàng cởi hồ lô ở bên hông xuống, thận trọng gỡ ra nắp đậy, dùng ống tay áo xoa xoa ở miệng hồ lô, đưa cho phu tử.
Trương phu tử cười cười.
Từ từ vươn cánh tay gầy guộc ra.
Động tác có chút chậm chạp, rốt cục nắm lấy hồ lô.
Đầu ngón tay đụng chạm tới ngón tay của Dương Nghiễm, người sau chỉ cảm thấy giống như đụng chạm đến một khối băng, đông lạnh tận nội tâm.
Nhận lấy hồ lô.
Uống một hớp rượu.
Trương phu tử thở ra một hơi thật dài.
Giống như là say rượu mà nheo mắt lại.
Hồ lô thì là bị hắn nâng trên tay, ngẩng đầu, nhìn qua phía trước nắng gắt nở rộ một mảnh đỏ bừng.
Hình tượng dần dần dừng lại.
Băng lãnh tuyết rơi lên cổ Dương Nghiễm, mang đến hơi lạnh thấu xương.
Thân thể của hắn về sau ngửa mặt lên, co quắp ngồi trên mặt đất.
Gió tuyết càng lúc càng nhiều, đem thân thể Trương phu tử bao phủ một lớp thật dày.
Đại Nguỵ Á Thánh Trương Cự Lộc, chiến tử.
Cùng lúc đó, biên giới phía tây của Đại Nguỵ Vương Triều, cũng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.
Đại Nguỵ đệ nhất cao thủ Tiêu Thiên Thu dẫn theo Chân Nhất thất tử phối hợp với Hùng Châu biên quân ngăn trở đường đi của Đại Ly vương triều.