Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 378: Thập Đại Hung Binh, Thiên Tội
"Trận pháp sao, có chút ý tứ, nhưng các ngươi trốn không thoát!" Ngô Xương Văn nhìn lướt qua không gian bên trong Liệt Hoả Trận một lượt, cười gằn.
Tiếp theo, thân hình liền hoá thành lưu quang, xông về phía trận tháp tập kích mà đến.
Chỉ là lúc y vừa tiếp cận trận tháp chừng trăm trượng, thì trước mặt chẳng biết lúc nào xuất hiện một vị đạo nhân tóc đỏ, tay cầm một thanh v·ũ k·hí kỳ dị.
Thanh v·ũ k·hí này được rèn đúc tương đối phức tạp,không phải đao, cũng chẳng phải kiếm, xung quanh được phủ bởi một luồng khí đỏ như máu. Ngay cả Ngô Xương Văn nhìn thấy, ánh mắt cũng không khỏi co rụt lại, ngưng mắt nhìn vị đạo nhân trước mặt, y mới thình lình phát hiện ra, tu vi của đạo nhân này lại không thua kém gì Hắc Bạch Dạ Đế, chính là phàm cảnh cực hạn.
"Các hạ là người phương nào?"
Ngô Xương Văn chưa vội động thủ mà lạnh lùng hỏi.
Nội tâm suy tư, đạo nhân trước mặt chẳng lẽ cùng Hắc Bạch Dạ Đế giống nhau, đều là một cái lão quái vật mà Khương Ly mời tới trợ trận. Nếu thật là như vậy thì tương đối khó làm ah.
Một cái Hắc Bạch Dạ Đế đã khiến y hao phí không ít tay chân, nếu tăng thêm một người, tình thế hôm nay chỉ sợ càng thêm khó lường, nói không chừng còn có nguy cơ lật thuyền trong mương.
"Tại hạ Bạch Lễ, phụng mệnh trận chủ ngăn trở các hạ!"
"Đắc tội rồi!"
Bạch Lễ đáp lời, cũng không cho Ngô Xương Văn thời gian suy nghĩ, lập tức nâng v·ũ k·hí lên đánh ra. Thanh v·ũ k·hí trong tay hắn vừa được điều động liền phân giải thành một sợi roi dài sắc bén, giống như chớp giật mà quật tới.
Ngô Xương Văn cả kinh, vội vàng nâng tay phải túm lấy roi sắt.
Chỉ là roi này cực kỳ linh hoạt, dễ dàng liền tránh thoát được cánh tay của y, quật lên thân thể, dù Ngô Xương Văn đang ở trong trạng thái Nghiệt Thần Chân Thân, nhục thân cứng rắn như thép, lại vẫn như cũ bị roi sắt quất ra một vết sẹo dài, máu thịt be bét, bên ngoài vết sẹo có khí đỏ lượn lờ không tan.
A a a
Ngô Xương Văn gầm lên giận dữ, bởi vì roi sắt tạo nên vết sẹo càng đau đến tận xương tuỷ, đáng giận nhất đó là khí đỏ kia giống như kịch độc ngấm vào da thịt, ngăn cản khả năng tự hồi phục của y.
"Ngươi muốn c·hết!"
Ngô Xương Văn gằn giọng, ánh mắt long sòng sọc, trở tay nâng quyền đấm tới.
Đối mặt với một quyền này, Bạch Lễ chưa hề nao núng, v·ũ k·hí trong tay hắn lần thứ hai phân giải, biến hóa thành một chiếc khiên lớn, cứng rắn chống đỡ lấy quyền pháp của Ngô Xương Văn.
Bành
Trọng quyền của Ngô Xương Văn v·a c·hạm với khiên sắt, khí lãng lan ra bốn phía nổ vang.
Ngô Xương Văn dù sao cũng là nhất kiếp Thiên Nhân đỉnh phong, lại thêm vận dụng Nghiệt Thần Chân Thân, uy lực không giống bình thường.
Bạch Lễ lập tức bị quyền kình đánh văng ra xa, trượt dài tại trên biển lửa.
Nhưng đánh kinh ngạc là, thanh v·ũ k·hí của y lãnh trọn một quyền của Ngô Xương Văn lại hầu như chẳng hề hấn gì. Nhẹ nhàng phân giải, biến về hình dáng ban đầu.
"Thiên hạ thập đại hung binh - Thiên Tội"
Hắc Bạch Dạ Đế thì thào, đưa mắt nhìn lướt qua không gian bốn phía, y rốt cuộc đã nhận ra nơi đây là nơi nào.
Liệt Diễm Trận
Một trong mười phương tuyệt trận trong Thập Tuyệt Trận.
Chẳng trách ban nãy Khương Ly để y cầm cự ba khắc đồng hồ, thì ra là để bố trí trận pháp.
Thập Tuyệt Trận là tòa trận pháp do Vũ Giới Thần Hoàng tự tay bố trí, nếu xét về danh tiếng thì so với Hắc Hỏa Đại Trận còn vang dội hơn rất nhiều.
Hơn một vạn năm trước, Vũ Giới Thần Hoàng từng điều động mười vị Vũ Điện cường giả, bố trí Thập Tuyệt Trận ở bên dưới Thiên Môn, chặn đánh đội quân tiên phong của Thương Mang Giới Kiếp Quân.
Một trận đánh này, trực tiếp hố c·hết hai mươi vạn Kiếp dân, trong đó bao gồm hai mươi lăm vị Kiếp Tôn, ba vị Kiếp Vương.
Trong ba vị cường giả kia có một vị tam tinh Kiếp Vương tên là Khấp Cốt Kiếp Vương, một vị tứ tinh Kiếp Vương tên là Đô Thiên Thiên Kiếp Vương. Đặc biệt vị cuối cùng càng là thân ngoại hoá thân của Thiểm Lôi Tộc lão tổ, U Viêm Cổ Đế.
Trận chiến ấy, mặc dù hố c·hết hết thảy Kiếp Quân, nhưng mười vị cường giả Vũ Điện chỉ còn vài người sống sót. Những người khác thì hoặc là trực tiếp vẫn lạc, hoặc là trúng phải Kiếp độc quá nặng, bèn tự nguyện bị luyện hoá thành phù binh, trấn thủ Thập Tuyệt Trận.
Sau đó, Kiếp Quân toàn lực tiến đánh Vũ Giới, Vũ Giới Thần Hoàng dẫn dắt cường giả phấn khởi chống lại, cuối cùng đẩy lùi được Kiếp Quân.
Chỉ là sau trận chiến thượng cổ, toàn bộ Vũ Giới thất linh bát lạc, rất nhiều cường giả ngã xuống.
Vũ Giới Thần Hoàng bèn cất công bố trí một cái kinh thiên đại trận, đem Vũ Giới phong ấn lại, ẩn giấu ở trong hư không, thấp thoáng đến nay đã vạn năm trôi qua.
Mà Thập Tuyệt trận đồ, lưu lạc bốn phía, cuối cùng rơi vào trong tay Khương Ly.
Nếu Hắc Bạch Dạ Đế đoán không lầm, đạo nhân tóc đỏ nắm giữ thanh Thiên Tội kia chính là một trong mười vị cường giả trấn thủ Thập Tuyệt Trận năm nào.
"G·i·ế·t!"
Ngô Xương Văn hai mắt đỏ bừng, càng đánh càng giận.
Bởi vì thực lực của y quả thực vượt trội so với Bạch Lễ, toàn bộ quá trình đúng là y chiếm cứ thượng phong.
Nhưng từ nãy tới giờ, Bạch Lễ chỉ b·ị t·hương nhẹ, mà bản thân y lại bị v·ũ k·hí trong tay hắn đánh cho máu me be bét, cả người nhuốm máu.
Càng khiến y kinh sợ đó chính là, y phải vất vả lắm mới đem đối phương đánh g·iết, không nghĩ tới, chưa đầy nửa cái hô hấp sau, đối phương lại hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện trở về. Thậm chí khí thế càng tăng vọt một đoạn.
"Nơi này có chút tà môn, vẫn nên ra ngoài trước rồi tính sau"
Ngô Xương Văn nội tâm khẽ động, trở tay lấy ra Trấn Quốc Kiếm, đột nhiên hướng về phía Bạch Lễ mà bổ xuống.
Bạch Lễ không chút hoang mang, Thiên Tội trong tay lập tức hoá thành khiên sắt đón đỡ trước người.
Trấn Quốc Kiếm cùng Thiên Tội va vào nhau, phát ra t·iếng n·ổ chát chúa.
Bạch Lễ bị đẩy ngước về sau hơn trăm trượng, mà Ngô Xương Văn cũng bay ngược mười mấy trượng.
Trong lúc bay ngược, y đột ngột xoay người, hướng về trận quang trảm mạnh, đem trận quang chẻ ra một vết nứt, Ngô Xương Văn lắc người dự định men theo vết nứt mà thoát ra ngoài. Chỉ là ngay lúc này, bên tai y chợt vang lên một âm thanh lạnh lùng như băng.
"Nơi đây không phải chỗ ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi...ở lại cho ta"
Cùng lúc đó, vết nứt trên mặt trận quang trong chớp mắt đã biến mất mà hoả diễm bên trong Liệt Hoả Trận đột nhiên ngưng tụ, hoá thành từng sợi xiềng xích bủa vây mà đến.
Bành bành bành
Ngô Xương Văn hừ lớn, nâng quyền đem xiềng xích đấm vỡ tan tành.
Chỉ là xiềng xích giống như vô cùng vô tận, từ bốn phương tám hướng mọc ra, quân lấy chân, tay, quấn lấy bụng cổ của y.
Thời gian trôi qua, Ngô Xương Văn không rõ mình đã chấn vỡ bao nhiêu sợ xiềng xích, nhưng quanh người y vẫn như cũ xuất hiện lít nha lít nhít đồ vật này.
Vèo
Một sợi roi sắt không biết từ đâu lao tới, trực tiếp quấn lấy hông của Ngô Xương Văn, đem y cố định tại chỗ.
Cùng lúc ấy, bên tai chợt vang lên tiếng gió, một thanh hắc kiếm sắc lẹm, đâm xuyên hậu tâm của y.
Mặc dù như vậy, Ngô Xương Văn vẫn chưa c·hết đi, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía thanh niên mặc áo bào trắng đang chầm chậm tiến tới trước mặt mình.
"Ngươi rất tốt, có thể mời đến hai tên lão bất tử trợ trận, lại tự tay bày ra toà trận pháp cấp bậc cao như vậy, lão phu thua không oan"
"Văn Đế các hạ có lời gì trăn trối sao?" Khương Ly bình tĩnh hỏi.
"Trăn trối?" Ngô Xương Văn nghi ngờ nhìn Khương Ly một chút, cười nhạt:
"Ngươi nghĩ bản toạ thật lỗ mãng đến mức, dám lỗ mãng xông vào trận pháp của ngươi, mà không có sự chuẩn bị nào ư"
Lời vừa dứt, thân thể của y đột nhiên phồng lên, chậm rãi phát sáng.
"Không tốt!"
Khương Ly và Hắc Bạch Dạ Đế đồng thời biến sắc, không nói hai lời, xoay người trốn thật xa.
Chỉ có Bạch Lễ vẻ mặt như thường, Thiên Tội trong tay hắn nhanh chóng biến đổi, hoá thành hình một cái khiên lớn, che chắn trước người. Hắn là phù binh, ngược lại không s·ợ c·hết.
Bành
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, thiên băng địa liệt, toàn bộ Liệt Hoả Trận hầu như không chịu được uy lực của v·ụ n·ổ, trận quang nứt toác, sau đó giống như chai thuỷ tinh vỡ tan tành.
Ngô Xương Văn vậy mà lựa chọn tự bạo.