Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 390: Đưa Ngươi Đi Ngắm Đại Ngu Sơn Hà Cảnh Sắc

Chương 390: Đưa Ngươi Đi Ngắm Đại Ngu Sơn Hà Cảnh Sắc


"Mà thôi mà thôi, hắn giống như ánh mặt trời chói chang, mà ta chỉ là ngọn đèn dầu trong đêm lạnh..."

Nữ tử buồn bã cười khổ một tiếng, cầm chặt trường kiếm trong tay xoay người dự định rời đi.

Chỉ là đúng lúc này, bên tai chợt vang lên một giọng nói nhu hòa:

"Tạ cô nương vừa đến sao đã vội đi rồi?"

Thân thể mềm mại của nữ tử chấn động. Nàng bỗng nhiên quay đầu, lập tức phát giác, sau lưng mình chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một người thanh niên mặc áo bào trắng khoác đen, đang mỉm cười nhìn nàng.

"Ngươi..."

Nữ tử giật mình cả kinh, vội vàng ngước mắt nhìn lên bầu trời, phía trên lưng cự hình biên bức, Khương Ly mặc long bào màu đen vẫn đang đứng ở đó.

Nhưng người thanh niên trước mặt lại là ai?

Thanh niên tựa hồ đoán được suy nghĩ của nàng, cười nói:

"Hắn là ta, ta cũng là hắn. Lâu ngày không gặp, Tạ cô nương chẳng lẽ đã quên mất dung mạo của tại hạ rồi sao?"

Thanh niên mặc áo trắng khoác đen tự nhiên chính là Khương Ly, đương nhiên cũng không phải bản tôn của hắn mà là một đạo phân thân.

Sau khi nắm giữ Hoả Nguyên Châu, trừ bỏ pháp tắc hạn chế, Khương Ly có thể tự do vận dụng các loại thần thông diệu thuật, trong đó bao gồm cả Vạn Ảnh Phân Thân Thuật.

Hơn nữa theo thần niệm hồi phục cảnh giới Niệm Như Thác Đổ, hắn có thể phân tách ra một tia ý thức dùng để điều khiển phân thân hành động như người thật.

Nữ tử nghe hắn nói vậy, có chút ngượng ngùng hành lễ: "Tiểu nữ Tạ Y Nhân ra mắt Khương bệ hạ"

"Cứ gọi ta Khương công tử là được rồi" Khương Ly bảo.

Tạ Y Nhân sắc mặt rối rắm, chưa biết làm sao cho phải, nhưng phát hiện sắc mặt Khương Ly lộ ra một tia không cao hứng, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, xem như đồng ý.

Hai người chậm rãi hướng về một hàng ghế ở góc hẻo lánh của ngọc đài ngồi xuống, những người xung quanh nhìn thấy, lại không ai nhận ra Khương Ly.

"Tạ cô nương đã đột phá tam phẩm Vũ Vương, lấy tuổi tác của ngươi thật không hổ danh thiên chi kiêu nữ"

Tạ Y Nhân cười giễu nói: "Khương công tử chê cười, chỉ là Vũ Vương mà thôi chẳng đáng nhắc đến"

Từ lúc chia tay Khương Ly ở Bố Hải Thành, Tạ Y Nhân liền trở về Dịch Kiếm Cốc chuyên tâm tu luyện.

Tuy vậy, lúc rảnh rỗi nàng vẫn hay nghe ngóng tin tức của Khương Ly.

Cùng năm đó, nghe tin Khương Ly vậy mà dẫn trước nàng một bước đột phá tông sư. Trực tiếp kích phát đấu chí, Tạ Y Nhân lập tức tiến hành bế quan đột phá.

Nhưng đợi nàng xuất quan, thành công tấn thăng tứ phẩm thì mới biết Khương Ly đã là tam phẩm Vũ Vương, đồng thời bắt đầu m·ưu đ·ồ thiên hạ.

Tạ Y Nhân không chịu thua, quyết định tự nhốt mình ở trong Dịch Kiếm Cốc liều mạng tu luyện, không đột phá tam phẩm không xuất cốc.

Cứ như thế mấy năm trôi qua, nàng rốt cuộc đột phá, dự định đến Đại Ngụy tìm Khương Ly, trợ giúp hắn một tay thì mới bất ngờ phát. hiện.

Khương Ly đã lật đổ Đại Ngụy Vương Triều, thành lập đế quốc của riêng mình, đồng thời đã trở thành một trong những nhân vật đứng đầu thiên hạ.

Nhất thời, Tạ Y Nhân nản lòng thoái chí.

Nàng nhận ra, nàng và Khương Ly khoảng cách quá xa, dù chính mình cố gắng thế nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách.

Khương Ly khẽ nói:

"Hơn hai mươi tuổi tam phẩm Vũ Vương sao lại tầm thường, Tạ cô nương chớ nên coi nhẹ mình. Đi thôi, nơi đây cũng chẳng có gì đáng xem, để Khương mỗ dẫn cô nương đi xem một chút Đại Ngu sơn hà cảnh sắc"

Nói xong, còn chưa đợi Tạ Y Nhân kịp phản ứng, Khương Ly đã nắm lấy tay nàng, đạp Túng Địa Kim Quang, hoá thành một đạo ánh sáng, chớp mắt liền biến mất khỏi Đông Ly Thành.

......

"Lại nói lúc này đương lúc ban trưa, nhưng mây đen phủ kín bầu trời, Văn Đế đạp không mà đứng, khí thế chấn nát thương khung. "

"Thiên Nhân cường giả, các vị có lẽ từng nghe qua, đây chính là cường giả đứng đầu thế gian, một ánh mắt đồ thành, một ngón tay diệt quốc. Phàm nhân võ giả lại nhiều, ở trước mặt Thiên Nhân cường giả, chỉ là bầy kiến hôi, không đáng nhắc đến. Mà Văn Đế chính là một nhân vật như vậy"

"Văn Đế vẻn vẹn liếc mắt nhìn qua một cái, Đại Ngu hai trăm vạn đại quân, mấy trăm vị cường giả đều phủ phục trên mặt đất, không thể nhúc nhích. Duy nhất một người vẫn ngạo nghễ đứng thẳng"

"Đó là một thanh niên mặc áo trắng khoác đen, tóc dài như suối, ánh mắt như sao sa, lẳng lặng ngửa đầu nhìn về phía không ai bì nổi Văn Đế. Người đó không ai khác chính là đương kim bệ hạ."

"Chỉ thấy đương kim bệ hạ, mặt không cảm xúc, nhẹ nhàng nhấc tay lên. Lập tức toàn bộ đại địa rung động dữ dội, vô số lực lượng bị ngài nắm lấy. Tiếp theo, từ trong đầu ngón tay bắn ra một đạo chỉ kình, phá nát hư không hướng về phía trời cao mà đánh tới"

"Cùng với đó là một âm thanh hững hờ vang vọng khắp thiên địa: "Thiên Nhân mà thôi, gà đất c·h·ó sảnh, không đủ thành đạo"

"Lời vừa dứt, chỉ kình đã đánh tới, Văn Đế không kịp trăn trối liền b·ị đ·ánh thành tro bụi, chỉ lực không giảm đánh thẳng lên tầng mây, đem mây mù chẻ làm đôi, ánh mặt trời lần nữa chiếu sáng đại địa"

“Tê…” Người thuyết thư nói tới đây, trong quán rượu lập tức vang lên từng tiếng hít vào hơi khí lạnh, tiếp theo là ồn ào cảm thán.

"Khương bệ hạ không hổ là Vũ Giới đệ nhất thiên kiêu, Thiên Nhân cường giả trong mắt hắn cũng chỉ là con kiến hôi, nhấc tay liền g·iết c·hết"

"Tự nhiên, nói ra các vị chỉ sợ không tin, mấy năm trước lúc bệ hạ còn ở Bố Hải Thành, Trương mỗ từng có cơ hội giao đấu với hắn một trận. Tuy thua mà vinh" Một tên võ giả khuôn mặt đỏ bừng, đắc ý nói.

"Hắc tiểu tử Trương Tam nhà ngươi chớ nên khoác lác, Khương bệ hạ là nhân vật cỡ nào, lại giao đấu với một tên lục phẩm đại vũ sư như ngươi?" Lập tức, mấy võ giả ở bàn bên cạnh cười nhạo liên tục.

"Trương huynh vẫn nên cẩn thận miệng lưỡi, coi chừng bị Trấn Thiên Ty bắt lấy là mất đầu như chơi"

"Đúng vậy đúng vậy, Khương bệ hạ không phải người để ngươi đưa ra nói khoác"

Võ giả tên Trương Tam nghe thế thì thẹn quá hoá giận, đột nhiên vạch áo khoác ra để lộ một vết sẹo giữa ngực, khinh thường quát:

"Hừ hừ, các ngươi không biết thì ngậm miệng, vết sẹo này là năm đó ở Phong Vân Đại Hội, Khương bệ hạ đem ta đánh xuống lôi đài mà để lại. Thật là một đám cô lậu quả văn...."

Hành động của gã lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều khách nhân trong quán.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Trương Tam rốt cuộc bắt đầu chột dạ, thì chợt có người lên tiếng thay hắn giải vây:

"Vị Trương huynh đệ này không nói dối, mấy năm trước, hắn đúng là từng có cơ hội giao đấu với đương kim bệ hạ"

Người vừa lên tiếng, chính là kim bài thuyết thư của Hồng Diên Tửu Quán, Lưu tiên sinh.

Sở dĩ Lưu tiên sinh được nhiều người coi trọng như vậy, là bởi vì tin đồn, năm xưa khi đương kim bệ hạ còn chưa thành đại sự, lúc ở Bố Hải Thành thường tới Hồng Diên Tửu Quán nghe Lưu tiên sinh thuyết thư.

Hơn nữa, vị Lưu tiên sinh này cũng nắm giữ đủ loại tin tức về Khương Ly, dẫn đến lời nói của ông ta cực kỳ có sức thuyết phục. Nhất thời đám võ giả xung quanh lập tức nhìn Trương Tam với ánh mắt khác.

Người sau cũng lập tức ngẩng cao đầu, lộ ra vẻ đắc ý.

Lưu tiên sinh nói tiếp: "Chư vị chắc là đều biết đến Phong Vân Bảng cùng Phong Vân Lôi Đài ở giữa thành rồi chứ?"

"Biết nha, tại hạ còn từng lên lôi đài đánh mấy trận đây"

"Đồn đãi chỉ cần lọt vào Phong Vân Bảng, liền có cơ hội gia nhập Tào Bang nha"

"Hắc, nghe đâu mấy năm trước, đương kim bệ hạ từng là phó bang chủ Tào Bang, đương kim đế hậu càng là bang chủ Tào Bang đó"

Đám võ giả xung quanh lập tức ồn ào bàn tán, Lưu tiên sinh không khỏi phải nâng thước gõ nhẹ xuống bàn, bọn người mới chịu ngậm miệng lại.

"Chư vị có lẽ không biết, Tào Bang thành lập Phong Vân Bảng và Phong Vân Lôi Đài vốn là chủ ý của đương kim bệ hạ. Tám năm trước cử hành Phong Vân đại hội, bản thân bệ hạ cũng tự mình tham dự, cuối cùng đánh bại Liên Thành Chiến thượng tướng mà dành chiến thắng chung cuộc"

"Ầy, còn có chuyện như vậy..."

"Thế thì thật đáng tiếc à, nếu năm đó Trịnh mỗ cũng báo danh tham dự Phong Vân đại hội, nói không chừng có cơ hội giao đấu cùng bệ hạ, dù chỉ một chiêu, cũng đủ để ta khoác lác cả đời..."

"Hừ, đừng có mà mơ mộng hảo huyền, nhà ngươi tu luyện hơn ba mươi năm mới đột phá thất phẩm sơ kỳ, còn nằm mộng giao đấu cùng bệ hạ?"

.....

Cả tửu quán ồn ả náo nhiệt, chủ đề chính tự nhiên là Khương Ly. Lại không biết, ở nơi hẻo lánh của tầng hai, có một đôi nam nữ đang nhàn nhã uống rượu, ánh mắt hứng thú nhìn đám nhân sĩ giang hồ chém gió với nhau.

Chương 390: Đưa Ngươi Đi Ngắm Đại Ngu Sơn Hà Cảnh Sắc