Chương 391: Thổ Hào Khương Ly
Bố Hải Thành náo nhiệt phi phàm, dòng người như nước.
Toà thành trì này chính là nơi phát tích của đương kim bệ hạ cùng đương kim đế hậu, nên được người giang hồ xem là chỗ địa linh nhân kiệt. Dẫn đến vô số võ lâm nhân sĩ từ khắp cửu châu mộ danh mà đến, muốn tại Bố Hải Thành xông ra chút tên tuổi, lưu danh sử sách, vì thế mà khắp thành đâu đâu cũng thấy võ giả.
Hôm nay, Khương Ly và Tạ Y Nhân cùng nhau dạo chơi trên đường phố.
Tạ Y Nhân mấy năm chưa từng rời khỏi Dịch Kiếm Cốc nửa bước, lúc chạy đến Đông Ly Thành cũng là vội vã đi đường, rất hiếm khi nhàn nhã đi dạo như vậy, nên khuôn mặt mỹ lệ tràn đầy vui vẻ.
"A, thơm quá, đây là mùi vị gì?"
Khương Ly nhẹ giọng đáp: "Đây là một loại bánh ngọt tên là bông lan. Muốn nếm thử sao?"
"Được chứ?" Tạ Y Nhân hơi chút ngượng ngùng hỏi.
"Tự nhiên là có thể, chỉ là...ừm, không có gì..."
Mua bánh ngọt đương nhiên là có thể, vấn đề là không có tiền. Trong túi trữ vật của Khương Ly ngược lại có bó lớn nguyên thạch, đan dược, vật liệu, thần binh... Chỉ cần lấy ra một thứ cũng đầy đủ mua cả quán bánh ngọt trước mặt.
Nhưng khá xấu hổ đó là Khương Ly không mang theo vàng bạc. Dù sao lấy cảnh giới và địa vị của hắn, vàng bạc chính là vật ngoài thân, tự nhiên sẽ không mang theo bên người.
Tạ Y Nhân hẳn là sẽ có, nhưng nam nhân mua đồ lại còn cần mượn tiền của nữ nhân? Da mặt Khương Ly chưa dày đến vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn tặc lưỡi một cái, nhấc chân đi vào quầy hàng bán bánh bông lan, chủ quán là một vị bát phẩm nữ võ tu.
Chủ quán tu vi không cao, nhưng bởi vì làm ăn lâu dài ở chỗ này, ánh mắt ngược lại được ma luyện ra. Gặp Khương Ly khí tức như vực sâu khó dò, sớm biết hắn là một vị võ giả cường đại, sao dám lãnh đạm.
"Công tử muốn mua mấy hộp bánh bông lan? Không phải th·iếp thân nói khoác, bánh bông lan của th·iếp thân có nguyên liệu là bột mỳ và trứng gà hảo hạng, trong đó tăng thêm rất nhiều dược liệu, có tác dụng hồi phục khí huyết, một hộp giá ba Đông Ly Tệ, tuyệt đối đáng giá"
"Đông Ly Tệ?" Khương Ly kinh ngạc. Sực nhớ đến, mấy tháng trước Nội Các tựa hồ từng dâng lên tấu thư, muốn chế tạo một loại tiền tệ riêng cho Đại Ngu Vương Triều, gọi là cái gì Đông Ly Tệ.
Đối với chuyện ấy Khương Ly cũng không quá để tâm, tiện tay liền phê chuẩn.
Không nghĩ tới, Đông Ly Tệ nhanh như vậy đã được phổ biến tới các thành trì rồi.
"Ngài không có Đông Ly Tệ? Vậy thì có thể sử dụng bạc để giao dịch, chỉ là nếu sử dụng bạc, giá cả sẽ cao hơn, năm lượng bạc một hộp bánh bông lan!" Chủ quán nói.
"Thật có lỗi, trên người ta tạm thời không có bạc. Dùng vật này để giao dịch được chứ?" Khương Ly từ trong ống tay áo lấy ra một mai nguyên thạch, lấy tài lực hiện tại của hắn, còn không đem một mai nguyên thạch để vào trong mắt.
"Đây, đây là...Linh Ngọc! Công tử chớ có nói giỡn, một mai Linh Ngọc, giá trị tương đương với một vạn lượng bạc, không, thậm chí có tiền cũng chả mua được. Th·iếp thân chưa hề tiếp xúc qua vật quý trọng như vậy bao giờ, căn bản chẳng đánh giá ra giá trị của nó, nên vật này th·iếp thân thật không dám thu..." Chủ quán trực tiếp bị hù doạ, nàng nói thế nào cũng là bát phẩm vũ giả mặc dù chưa từng tận mắt chứng kiến nguyên thạch ngoài đời, nhưng vừa nhìn liền nhận ra.
"Không sao, một mai Linh Ngọc mà thôi, liền dùng thứ này mua một hộp bánh bông lan của ngươi"
Đối với người thân mang gần trăm vạn nguyên thạch như Khương Ly mà nói, chỉ là một mai nguyên thạch, căn bản không nhấc lên giá trị.
Đứng bên cạnh hắn Tạ Y Nhân thấy vậy, ban đầu có chút bất ngờ, sau đó che miệng cười khẽ, sắc mặt cổ quái.
Khương công tử thật thú vị, đường đường là đế quân của một nước, lại ngay cả tiền để mua bánh ngọt cũng không có, chỉ có thể dùng Linh Ngọc.
Thế là giao dịch đạt thành.
Chủ quán bánh ngọt sợ ngây người!
Tiếp theo, tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh toàn bộ con buôn ở trong phường thị đều biết, hôm nay trong Trường Lạc phường thị, tới một tên thổ hào vung tiền như rác.
"Nghe nói sao? Có người lại lấy một mai Linh Ngọc, chỉ để mua một hộp bánh bông lan"
"Đừng nói bậy! Cho dù là Tào Bang đại đầu lĩnh, tiền lương một tháng cũng mới một mai Linh Ngọc, thế gian sao lại có kẻ bại gia, xa hoa lãng phí như thế được?"
"Là thật! Việc này là ta tận mắt chứng kiến!"
"Hí! Nếu chuyện này là thật, vậy lai lịch của người nọ tuyệt đối không thể coi thường!"
"Coi như tông sư cường giả cũng không có khả năng lãng phí như thế"
"Người này chẳng lẽ là đệ tử của cái thế gia lớn nào chăng?"
"Nhắc nhở một chút Lục Hắc, Sửu Quỷ để bọn họ không được lỗ mãng trêu chọc nhân vật bực ấy, gây tai hoạ cho Trường Lạc Phường ta"
"Yên tâm yên tâm, bọn người Lục Hắc, Sửu Quỷ vừa nghe đến có nhân vật như vậy, đều đã bị doạ tê cả da đầu. Há sẽ tự lấy đá đập chân mình"
"Đúng rồi, tên nữ tử đạt được nguyên thạch kia đâu?"
"Nàng này giống như là thê tử của một tên bang chúng dưới trướng Hổ Tam Gia, ban nãy đã được một vị tiểu đầu mục tự mình tiếp kiến. Mai linh ngọc kia nghĩ đến cũng đã tiến vào trong túi Hổ Tam Gia. Lấy thân phận của nữ nhân kia, vốn không có tư cách nắm giữ vật quý giá như vậy, nhưng lấy tính cách của Hổ Tam Gia, cho dù lấy đi linh thạch của nàng, nghĩ đến cũng sẽ khen ngợi nàng một phen."
"Hừ, lại bị Hổ Tam Gia lão già kia vượt lên trước một bước...."
......
"Chờ chút, tựa hồ có tin tức mới! Người kia lại đi tới quầy hàng bán đồ chơi bằng đường, lấy một mai Linh Ngọc mua hai cái đồ chơi làm bằng đường!"
"Điên rồi! Điên rồi! Người kia lại giàu có, cũng không nên lãng phí như vậy chứ? Vì cái gì, vì cái gì hắn không đến mua đồ vật của ta?"
"Tra, mau tra cho ta, chủ quán đồ chơi bằng đường thân phận là gì?"
"Là người của Trường Lạc Phường, đã được Vương đại đầu mục phái người đón đi"
"Cái kia còn tốt, chí ít khoản tiền lớn này không có rơi vào trong túi ngoại nhân. Nghĩ đến chủ quán đồ chơi bằng đường kia cũng sẽ được trọng thưởng một phen đi, mụ nội nó, vận khí bực này thật khiến cho người ta đỏ mắt ah!"
.....
"Người kia lại đi mua diều!"
"Mua diều? Đang êm đẹp, hắn đi mua diều làm cái gì? Lại dùng một mai Linh Ngọc để mua?"
"Đúng!"
"Mả mẹ nó! Nhanh, mau đi thăm dò con đường mà người kia sắp đi, đem quầy hàng của chúng ta chuyển đến vị trí đó!"
......
"Người kia lại đi mua bắp rang"
"Đáng c·hết! Ta cũng bán bắp rang, sao hắn không mua của ta!"
"Lần này đụng đại vận chính là ai?"
"Không biết, tựa hồ là một tên võ giả ngoại lai mới đến Bố Hải Thành chưa lâu"
"Ta biết lão đầu kia, người trên phố đều gọi hắn là Tả lão, tên đầy đủ tựa hồ gọi là cái gì Tả...ừm Tả Từ thì phải"
"Hừ! Vận tốt bực này, sao có thể tiện nghi người bên ngoài! Nói cho Lục Hắc, Sửu Quỷ, nhanh chóng đem vị Tả lão kia mời đến nơi này"
.....
Lại nói, Khương Ly cùng Tạ Y Nhân đi dạo khắp mấy con phố ở đông thành, trên đường đi, Tạ Y Nhân muốn cái gì, hắn liền mua cái đó, không cẩn thần liền mua một đồng lớn đồ vô dụng.
Thời khắc này, Tạ Y Nhân trái gặm một ngụm bánh bông lan, phải gặm một ngụm keo hồ lô, trên đầu đeo một cái mũ đội đầu làm từ lông chồn, lượn lờ khắp phố, hoàn toàn không biết mệt mỏi là gì.
Mà Khương Ly thì phụ trách giúp nàng mang đồ, trên thân treo mười mấy cái giấy bao dầu, trên lưng vác một cái diều lớn hình phượng hoàng, trên tay còn cầm hai cái đồ chơi bằng đường vô cùng xấu xí.
Nhìn qua tràn đầy phấn khởi thiếu nữ, Khương Ly bỗng cảm giác đau đầu, đã đi dạo hơn một canh giờ, còn không đi dạo đủ sao?
"Lấy nguyên thạch làm tiền để giao dịch, vốn là cử chỉ vô tâm, nhưng tựa hồ đã khiến cho mấy cái phường thị xung quanh r·ối l·oạn một trận, nếu tiếp tục đi dạo, nói không chừng sẽ chọc đến phiền phức không đáng có..."
Nhưng nhìn thấy Tạ Y Nhân vui vẻ như vậy, hắn có chút không nỡ nhắc nhở nàng.
Mà thôi, toàn bộ Đại Ngu Vương Triều, lại có phiền phức gì làm khó được hắn? Mặc kệ nàng ta đi thôi!
Hai người đi dạo phố nguyên cả buổi chiều, cho đến lúc trời chập tối, mới xoay người trở về khách điếm.
Khương Ly cùng Tạ Y Nhân ngồi trên mái nhà, ngắm cảnh trời đêm, lẳng lặng lắng nghe thiếu nữ thổi một khúc tiêu.
Hồi lâu sau, Tạ Y Nhân mới quay đầu nhìn hắn, chân thành nói:
"Cảm ơn Khương công tử phải bồi tiếp ta những ngày qua, đây có lẽ là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời Y Nhân"
Khương Ly hỏi: "Cô nương phải rời đi?"
Tạ Y Nhân gật đầu: "Ba tháng sau, Đại Ly Kiếm Châu sẽ tổ chức một hồi Kiếm Hồ thí luyện, tiểu nữ phải trở về làm chút chuẩn bị"
"Kiếm Hồ thí luyện?"
"Ừm, đây là trận thí luyện lớn nhất Kiếm Châu, cứ mười năm mới tổ chức một lần. Người đạt được thành tích cao nhất sẽ có cơ hội tiến vào Kiếm Hồ, cảm ngộ kiếm pháp. Dịch Kiếm Thuật của sư môn nghe đồn cũng là do tổ sư từ trong Kiếm Hồ cảm ngộ ra"
Khương Ly nhếch miệng, lộ ra vẻ hứng thú nói: "Không nghĩ Đại Ly lại còn có chỗ thần kỳ như vậy"
Tạ Y Nhân ánh mắt sáng lên, khuôn mặt tràn đầy sùng bái nói:
"Kiếm Hồ được xem như cái nôi của Kiếm đạo tại Đại Ly Vương Triều, nghe đồn thời thượng cổ có một vị nữ kiếm tu cường đại, thường xuyên luyện kiếm ở đó, tại trên mặt nước lưu lại bóng dáng cùng tiếng thở dài, vạn năm không biến mất"
Khương Ly nghe thế thì nhíu nhíu lông mày. Vẻn vẹn đứng ở bên bờ hồ luyện kiếm, lại lưu lại bóng dáng trên mặt nước liền có thể hàng vạn năm, thậm chí hậu nhân dựa vào đó còn có khả năng cảm ngộ ra kiếm pháp. Kiếm đạo của nữ nhân kia, mạnh đến cỡ nào?