Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 15: Thượng Cổ Dị Bảo, Quảng Hàn Khăn
Nghe Khương Ly nói muốn thả mình, Tô Vũ sững sờ chốc lát, lập tức hiểu được nguyên do, hiển nhiên là hắn lo lắng bị Hắc Diệu Đế Quân vận dụng nhân quả bí thuật thông qua chính mình mà tìm tới.
Nếu thả nàng rời đi, ngược lại có thể kéo dài được một khoảng thời gian.
Chỉ là nghĩ đến việc phải rời khỏi Lạc Thần Giới, nàng có chút không nỡ.
Ngày trước, bị Khương Ly bắt giữ cùng giam lỏng, nàng ban đầu đúng là từng rất mong muốn thoát đi.
Nhưng sau đó, Tô Vũ bắt đầu làm quen với cuộc sống yên tĩnh ở nơi đây, nàng mới phát hiện, chính mình giống như rất thích cuộc sống như vậy.
Mỗi ngày nhàn nhã tu luyện, rảnh rỗi tỉa cây trồng hoa, chăm sóc linh điền, chơi đùa với đám tiểu kiếm linh..không quan tâm hơn thua, không tranh đấu với đời.
Nhất thời, nội tâm Tô Vũ trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Khương Ly cũng nhìn ra biểu cảm của thiếu nữ, có chút buồn cười, cứ thế lẳng lặng nhìn nàng.
Ngay đúng lúc này, chợt có năm đạo ánh sáng từ phương xa vọt tới, vây xung quanh Khương Ly vài vòng, cuối cùng hiện ra thân ảnh năm tiểu nha đầu kiều tiểu to bằng ngón tay cái, mỗi nha đầu mi thanh mục tú, sau lưng mọc ra cánh nhỏ như cánh chuồn chuồn, vòng tay trước ngực phình mang trợn má hừ hừ nhìn hắn.
Các nàng không ai khác chính là năm tên tiểu kiếm linh.
Nửa năm không gặp, năm tên tiểu nha đầu không biến hoá chút nào, dáng vấp vẫn tương đương mười, mười một tuổi, tính cách vẫn cực kỳ ngạo kiều, không đem hắn, vị chủ nhân này để vào trong mắt.
"Tiểu Ly Ly ngươi giấu lục muội của chúng ta ở đâu rồi, mau để nàng ra đây chơi với chúng ta!"
"Đúng đúng đúng, nhị tỷ tỷ muốn chơi với lục muội!"
"Tam tỷ tỷ cũng muốn chơi với lục muội!"
"Tứ tỷ tỷ cũng vậy, nhanh gọi lục muội ra đây!"
"Ngũ ngũ ngũ..."
"Được rồi ngũ muội khỏi cần nói, ngươi cũng muốn chơi với lục muội chứ gì?"
"Đúng đúng đúng!"
Trong lúc nói chuyện, năm tiểu kiếm linh chống nạnh vây quanh Khương Ly, mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn.
Khương Ly nghe vậy, khoé miệng co lại, hắn còn tưởng đám nha đầu này chạy tới là muốn hỏi thăm mình, không nghĩ tới là đề đòi hỏi "lục muội"
Thầm cảm khái, đối với các nàng mà nói, chỉ mới nửa năm chưa gặp hắn, mà với Khương Ly, lại là cả trăm năm.
Lục muội mà các nàng nhắc đến, chính là kiếm chủng của Hoặc Thiên.
Theo như lời của đám tiểu kiếm linh, bên trong kiếm chủng này, tựa hồ ẩn giấu một đạo kiếm linh, chỉ có điều, kiếm linh đó đang lâm vào ngủ say.
Hơn nữa, kiếm chủng một mực được Khương Ly cất giấu ở trong đan điền gần hai mươi năm nay, nhưng kiếm linh bên trong kiếm chủng vẫn chưa từng thức tỉnh, mà hắn cũng không biết sử dụng đạo kiếm chủng này như thế nào.
Trong đầu hắn, loé lên một thân ảnh, chính là Hao Bá Thiên.
Con hàng này trước đây từng đi theo Hoặc Thiên, nói không chừng sẽ hiểu biết một hai.
Phất tay, lấy ra một thanh tiểu kiếm nho nhỏ bằng ngón tay út, đưa ra trước mặt, cảnh cáo nói:
"Không được khiến nó sứt mẻ gì, biết chưa?"
Năm tên nha đầu vừa thấy kiếm chủng, lập tức ánh mắt toả sáng, liên tục cam đoan.
"Tiểu Ly Ly uy vũ, đại tỷ tỷ hứa với ngươi, nhất định sẽ bảo hộ lục muội thật tốt!"
"Nhị tỷ tỷ nhất định sẽ bảo hộ lục muội thật tốt!"
"Tam tỷ tỷ nhất định sẽ bảo hộ lục muội thật tốt!"
"Tứ tỷ tỷ nhất định sẽ bảo hộ lục muội!"
"Ngũ ngũ ngũ..."
"Được rồi ngũ muội, ngươi là nói lắp, không cần nói thêm á"
Khương Ly cười cười, đem kiếm chủng cho kiếm linh mặc kim y, cũng đại tỷ của năm tên tiểu nha đầu. Hắn cảnh cáo như vậy thôi, nhưng cũng biết rõ, kiếm chủng của Hoặc Thiên không phải các nàng có thể phá hỏng đấy.
Từ lúc các nàng đi theo hắn đến nay cũng gần hai mươi năm, bởi vì cả ngày chơi đùa, nhảy nhót, không hề chuyên tâm tu hành, dẫn tới bất kể là thực lực hay thần thông đều tiến bộ rất ít.
Hiện tại đơn độc mỗi tiểu kiếm linh miễn cưỡng có thể đối kháng một gã nhị phẩm Chân Nhân.
Năm người hợp lại, hẳn là có thể đánh bại hơi yếu kém tam phẩm Chân Nhân, đối với Khương Ly bây giờ, hầu như không có quá nhiều trợ giúp.
Đương nhiên, các nàng sở dĩ lười biếng bê tha như vậy, là bởi vì Khương Ly cho phép.
Nếu đổi lại là chân chính kiếm tu, nhất định sẽ tận lực trợ giúp các nàng thăng cấp kiếm thể, rèn luyện thần thông, tăng cường thực lực, há sẽ bỏ mặc như hắn.
Thần binh lợi khí, bình thường phải đạt cửu chuyển Đế Binh trở lên mới có tỷ lệ sản sinh ra khí linh.
Cửu chuyển phía dưới sinh ra khí linh, cực kỳ hiếm có, nói rõ tiềm năng của đám tiểu kiếm linh cực kỳ cao, nếu chăm chủ tu hành, tương lai nói không chừng sẽ có một phương thành tựu.
Đám kiếm linh nhận được kiếm chủng, liền mừng rỡ bay trở về hồ sen chơi đùa.
Tô Vũ liếc nhìn đám kiếm linh bay xa, không nhịn được nở một nụ cười vui vẻ, sau đó cảm khái nói:
"Nhiều lúc tiểu nữ ngược lại mong ước được như các nàng, vô tư vô lự, không lo không sầu"
Khương Ly thản nhiên đáp:
"Muốn vô tư vô lư, vậy thì cần nắm giữ đủ thực lực. Võ đạo một đường, mạnh được yếu thua, chỉ có chính mình mạnh mẽ, mới có thể làm chủ được vận mệnh của bản thân"
Tô Vũ gật đầu, thấp giọng:
"Cảm tạ Khương đạo hữu chiếu cố mấy năm qua..."
Tiếp theo, nâng tay cởi ra tấm lụa che mặt, để lộ ra dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn.
Chỉ thấy nàng mũi quỳnh khéo léo, má đào phiếm hồng, hai cánh môi nhỏ nhắn, khuôn mặt không phấn đại ửng đỏ, trên trán trơ bóng điểm xuyết một vệt ấn ký màu tím nhàn nhạt.
"Đây là tâm ý của ta, mong đạo hữu nhận lấy"
Khương Ly sững sờ, chưa vội tiếp lấy, mà nghi hoặc nhìn nàng.
Tô Vũ mỉm cười giải thích:
"Vật này gọi Quảng Hàn Khăn, nghe nói là khăn che mặt của một vị Cổ Thiên Đình cường giả tên là Quảng Hàn Tiên Tử, xem như thượng cổ dị bảo. Mặc dù không hề có cấp bậc, nhưng lại vô cùng bền chắc, đem nó đeo lên mặt, coi như Chân Đế đại năng cũng không thể nhìn rõ dung mạo. Ngoài ra, nó còn có một năng lực khác chính là che lấp thiên cơ cùng nhân quả"
"Ừm!" Khương Ly giật mình, ánh mắt co rụt, không nghĩ tấm lụa trắng mà thiếu nữ hay đeo, lại có lai lịch lớn như vậy, lập tức lắc lắc đầu nói:
"Thứ này quá quý trọng, Khương mỗ không thể nhận!"
Tô Vũ nói:
"Đạo hữu chớ nên chối, chỉ là một tấm khăn che mặt mà thôi, lại không phải bảo vật trân quý gì. Hơn nữa, tương lai ngươi nói không chừng phải dùng đến"
Khương Ly trầm mặc, do dự chốc lát, liền vươn tay tiếp nhận Quảng Hàn Khăn, đồng thời lấy ra một cái túi trữ vật, đưa cho thiếu nữ:
"Có qua có lại, đây là tâm ý của Khương mỗ!"
"Cảm tạ Khương đạo hữu!"
Tô Vũ cười khẽ, thu hồi túi trữ vật, sau đó lưu luyến nhìn khung cảnh xung quanh chốc lát nói.
"Tiểu nữ cáo từ, hai ta ngày sau gặp lại"
"Ngày sau gặp lại!"
Khương Ly gật đầu, phất tay, đem thiếu nữ đẩy ra khỏi Lạc Thần Giới.
Cúi đầu nhìn xuống tấm khăn lụa ở trên tay, bên trên còn mang theo một vệt son môi của nữ tử, để hắn giật mình thất thần.
"Chủ nhân, chủ nhân chúng ta phát tài, phát tài to rồi"
"Đúng vậy, lão đại chúng ta phát tài rồi hắc hắc hắc"
Đúng lúc này, có hai âm thanh nhao nhao rơi vào trong tai hắn.
Xoay người lại liền thấy, một đạo nhân mập lùn cùng một gã thanh niên mặc áo bào đỏ chót đang cười toe toét chạy tới, trên người ôm theo túi lớn túi nhỏ.
Hai con hàng này, tự nhiên chính là Ô Thiên Phong cùng Nghiệt Long.
Bọn họ vui vẻ như vậy, hiển nhiên là kiểm kê được không ít đồ tốt.
Nghiệt Long cùng Ô Thiên Phong đi tới trước mặt Khương Ly, cẩn thận đem từng cái từng cái túi trữ vật đưa cho Khương Ly, giống như hiến vật quý.
Khương Ly tuỳ ý quét qua một lượt, ánh mắt cũng lập tức loé sáng.
Mẹ nó, lần này, hắn giống như thật phát tài!