Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 177 : Chính tuyến : Cứu viện Điêu Thuyền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177 : Chính tuyến : Cứu viện Điêu Thuyền


Ren gật đầu :" Ta gọi Ren (phiên âm ra chữ Nhân bên Hán ) tôi vốn không họ nhưng nếu được thì cô có thể tục xưng tôi họ Trần (Chen) là được, và tôi là thủ lĩnh của các dũng sĩ kia!" ( xưng họ vì đại đa số người Hán thích xưng họ hơn)

Dứt lời, một số bộ binh ở phía trước nhẹ nhàng tránh né một đòn t·ấn c·ông của một con ma thú to lớn sau đó họ liền nhảy bật phản công rồi tung ra một đòn chém trí mạng vào cổ của nó rồi thu kiếm vào bao.

"Tuân mệnh!" Vài tên Tào binh bắt đầu tiến lên.

Thấy bọn họ đều không nghe thấy, cô liền hiểu rõ nơi đây không còn là vùng đất mà cô quen biết nữa.

Nghe được ngôn ngữ của mình Điêu Thuyền có chút vui mừng quá dỗi nhưng sợ đối phương không hiểu hết ngôn ngữ nên cô dùng từ ngữ ngắt quãng để đáp lại :" Chân...thành...cảm...tạ!"

Mà đáng buồn là Điêu Thuyền là trong số nhóm này.

Cô lập tức đứng dậy cung kính cúi đầu :" Vị đại nhân này cầu ngài xin hãy thu lưu tiểu nữ!"

"Ngoài ra, xin hãy xưng ta là 'Ren' là được!"

Ren vỗ vai Điêu Thuyền, cô là sắp xếp định mệnh của hệ thống nên trên cơ bản trung thành của cô khá là yên tâm.

Tuy cô biết rõ một ít võ nghệ, nhưng cũng không đủ xài.

"Tiểu nữ Điêu Thuyền, nhờ ngài chỉ dạy nhiều hơn thưa chúa công!" Điêu Thuyền thở ra một hơi rồi trịnh trọng đáp đồng thời cũng muốn cố gắng quỳ một chân để thể hiện lòng trung thành của mình.

Tào binh ngơ người ra nhìn xung quanh.

"Cũng được !" Ren gật đầu một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại thế giới cũ của cô, dường như không có loại dược vật nào có khả năng như thế ngoại trừ trong truyền thuyết y sư Hoa Đà.

Ren không nói gì lập tức vận dụng một chút nhẫn thuật trị liệu đem v·ết t·hương của Điêu Thuyền tiến hành trị liệu.

Chúng cũng không buông tha tìm kiếm nhưng rồi chúng bị đám ma thú tại nơi này t·ấn c·ông.

Ren :" Không vấn đề!"

Theo sau bọn họ chính là một người ăn mặc trang phục màu đen và 'ả tiện nhân' kia.

Nhưng cô vừa mệt, vừa đói b·ị t·hương nhẹ lại buồn ngủ.

Ren có chút hơi buồn cười liền tiếp tục dùng chữ Hán nói :" Vị tiểu thư này không cần phải đọc từng chữ đâu, vì một vài lý do nên tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của cô!"

"Aa... Không!!"

Ngược lại bị đám Tào binh này từng bước tiến gần.

Đây không phải là một cảm giác bị soi mói ngược lại vô cùng ấm áp và an toàn.

Điêu Thuyền nở một nụ cười khổ gật đầu :" Ngài đoán không sai! Nơi đó chiến loạn thường xuyên, quan lại sĩ tộc hoành hành triều đình ngu dốt để cho một bình dân thông thường có thể mua được thuốc là bất khả thi!"

Điều đó khiến cho đám Tào binh xung quanh không dám vi phạm quân quy liền đi vòng qua bức tường băng rồi riêng lẻ tiến vào rừng tìm kiếm.

"Nhưng tiếc rằng có thể chúng ta sẽ cáo biệt tại đây vì chúng tôi vẫn cần nhiệm vụ phải làm!"

Và rồi.... Một chuyện xảy ra.

Nhưng ngay khi trong người, cô lại có một ảo giác.

Và thậm chí là không thể về liền không bằng nhận mệnh.

Ren lắc đầu :" Mỗi nơi mỗi khác khó nơi thế giới của cô gặp những gì! Nhưng đã ở đây cô sớm muộn sẽ phải làm quen vì đây chính là khởi nguyên của những thứ thần kỳ!"

Một binh sĩ từ ở khu vực cánh rừng phía trước chạy về hồi đáp :" Điện hạ! Phát hiện Tào quân chúng đang rút lui khi gặp phải sự t·ấn c·ông mãnh liệt của ma thú!"

Điêu Thuyền thiện cảm hơi hạ thấp tưởng lầm Ren chỉ muốn khoe mẽ mà bỏ qua tính mạng tướng sĩ.

Bằng không kết cục của cô cũng chỉ có một.

Pháp sư ngoại trừ có khả năng thi pháp cường đại nhưng phần lớn người là máu giấy phòng ngự mỏng manh.

"Không hẳn phải nói là việc ăn đủ no cũng là một vấn đề lớn!"

Một vài con nhện khổng lồ từ trên cao hạ xuống đem mấy tên Tào binh này lôi lên trên cao .

Tào binh nhìn một đám đồng bạn c·hết đi :" Cái gì thế này?"

Nhưng khu rừng này lạ lắm, chúng có vô số tán cây dày đặc hoàn toàn đi vào liền không nhìn thấy đường ra dẫn tiến đám Tào binh phần lớn là lạc đường.

"Dị giới?" Điêu Thuyền trợn to mắt.

"Ta là Ren thủ lĩnh 'Pháo đài bóng tối' !" Ren không nhanh không chậm giải đáp.

Nhìn kiểu trang phục dường như không thuộc về triều đại nhà Hán Điêu Thuyền cảm hơi lạ lẫm nhưng rồi cô vẫn thử mở miệng :" Xin chào!?"

Đám Tào binh bị bức từng can ngăn tên đội trưởng dường như giận điên lên :" Truy cho ta! C·hết phải thấy xác! Không làm được liền đem đầu về gặp!"

"Không...không" Sợ hãi hùng kh·iếp vía tên này lập tức vắt chân lên cổ chạy trốn.

Ren làm bộ trầm ngâm không vội cũng không gấp nhìn về phía Điêu Thuyền . Dẫu sao ấn tượng đầu cũng cần thiết ra vẻ một chút.

Nhưng ngay khi cô lập tức 'thoát lực' ngã ra trên đất Ren liền ân cần đem cô ôm rồi nói :" Tâm ý của cô ta đã hiểu, xin đường miễn cưỡng chính mình Điêu cô nương!"

Với sức chiến đấu mạnh mẽ của các bộ binh (đặc biệt) ma thú to hơn cũng chỉ có một kết quả là đánh chạy hoặc bị tại chỗ săn bắn.

Điêu Thuyền ngơ người còn có lý do sâu xa gì sao?

Cứ việc nhiệm vụ bắt giữ ả tiện nhân kia không xong thì đừng nói là tiền đồ còn là đầu của hắn chưa chắc giữ được.

"Nhân tiện.... Tiểu nữ gọi Điêu Thuyền, một cái không nhà để về !"

"Vậy thì truy đuổi chúng là được!" Ren đáp.

Cô tận dùng từng giây nhằm khôi phục một ít ma lực, nhưng khá đáng tiếc rằng cô không chỉ cạn kiệt ma lực mà còn là thể lực.

Hắn cũng không dám tiếp tục lại gần khu rừng đành lùi lại.

Ren :" không sai! Dị giới nơi đây là một vùng đất chỉ có các chủng tộc khác nhau những đế quốc đang c·hiến t·ranh lẫn những sinh vật ma thú hùng mạnh tựa như đám sói vừa rồi!"

Sau đó rút kiếm xông về phía trước, trong khi Ren ở lại cùng Điêu Thuyền nhàn nhã đi về phía trước.

Một pháp sư da giòn như cô lại có thể chạy đi đâu đây?

"Xem ra.... Hôm nay là số tận của ta rồi!" Điêu Thuyền lộ ra vẻ mặt thê lương đón nhận vận mệnh khó thoát khỏi c·ái c·hết của mình.

Ren :" Ờ. . . . đem chúng g·iết hết đi!"

Một tên Tào binh nhìn thấy cây quyền trượng liền nói.

Điêu Thuyền khác biệt với đám người tự xưng 'thượng đẳng' kia.

Rồi từng tiếng chém vang lên, cùng với tiếng kêu thảm thiết của bầy sói .

"Thật thần kỳ!" Điêu Thuyền thán phục trước hiệu quả của thuốc.

Không biết cái cảm giác tự tin từ đâu mà có.

"Thật xúi quẩy!" Nhìn đám quái vật 'kì dị' này đem không ít huynh đệ g·iết c·hết khiến cho tên đội trưởng bất lực.

Ngay khi bầy sói đang dần tiến lại gần, cô theo bản năng nhắm nghiền đôi mắt ngã quỵ xuống chờ đợi c·ái c·hết.

"Trên đời này làm sao có bực tinh binh!?"

"Với bọn ta. . . . việc đi vào vực thẳm không khác gì dạo chơi hậu hoa viên đâu!"

Ren lắc đầu :" Đây là thuốc trị liệu, ở thế giới này rất dễ dàng tìm kiếm và mua sắm ở nhiều đất nước! Theo b·iểu t·ình của cô thì nhà của cô không có mấy thứ như này nhỉ?"

Sau đó chỉ với một đòn xoay kiếm đem thủ cấp của tên đội trưởng này hái xuống.

Rồi những người còn lại liền tiếp tục đi về phía trước đem số còn lại Tào binh tiêu diệt.

Ren gật đầu :" Dị giới, ngôn ngữ khác biệt! Tào binh sớm muộn sẽ trở thành một đoàn sơn tặc hại người mà thôi . . . . đã làm thì làm cho trót!"

Đám Tào binh ở đằng xa bị g·iết c·hết không ít, nhưng được tên đội trưởng nhanh chóng thu hẹp đội hình rồi đem ma thú g·iết c·hết.

Ren đáp :" Đó là vì cái gì tôi xưng mình họ Trần đấy!"

"Thật không dám giấu diếm, tiểu nữ vốn là dân nữ triều đình nhà Hán nhưng quê hương của tiểu nữ hiện khắp nơi đều là loạn lạc tiểu nữ không thể trở về càng không dám trở về!"

Điêu Thuyền than nhẹ nhưng cắn răng khi thấy cơ thể mình có cảm giác khá hơn :" Tạ ơn đại nhân!"

Ren tỏ thái độ lịch sự rồi nói :" Cô nương thực sự rất may mắn "

Điêu Thuyền thư giãn một cái nói :" Tạ chúa công giải đáp!"

Xung quanh phát ra từng âm thanh xào xoạt khiến tên Tào binh này vung đao chém bừa nhưng rồi cũng không tìm được gì cả.

Trong việc băng qua rừng rậm chính bản thân Ren cùng với các binh sĩ đi tản bộ không khác gì nhau cả.

Và để xoa dịu cảm giác nên Ren nói :" Về dị giới hay thế giới của cô tôi từng có nghe qua một chút! Mặc dù chi tiết không nhiều nhưng tôi có lý do phải tru diệt bọn họ!"

. . . . .

Tào binh đội trưởng :" Các ngươi . . . thật tức c·hết ta rồi!"

Ren giả ngu hỏi :" Cô dường như có vẻ không phải cư dân quanh đây nhỉ?"

Rồi cô mới cảm giác được cơ thể của cô dần dần có sức, một cái cảm giác khoan khoái dễ chịu đang lan tỏa ra từ trong người của cô.

Hắn nhìn thảm trạng của tên này dường như bị cái gì đó to lớn xé nát.

Ở một góc nào đó, Điêu Thuyền thành công cắt đuôi khỏi sự t·ruy s·át của một đám Tào binh nhưng cô lại phải núp ở một góc nào đó dưới một hốc cây dơ bẩn ngồi dưới đất thở dốc.

Tên đội trưởng dường như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng trong thâm tâm người Hán luôn xem thường mọi chủng tộc khác thành man rợ hung nô là dị tộc liền thấy tên đội trưởng kia vểnh cái mặt lên.

Ngoài bìa khu rừng.

Với sức chiến đấu mạnh mẽ điêu luyện của siêu bộ binh cũng khiến cho Điêu Thuyền ngạc nhiên khi những con sói 'to tướng' dữ tợn kia lần lượt bại lui chạy trốn.

Nếu may thì cô có thể đã cắt đuôi được bọn chúng, nhưng xui chính là ở đây có không ít dã thú nguy hiểm không thể ở lâu.

Tào binh :" La...là hổ sao?"

Điêu Thuyền ngạc nhiên nhưng cũng không có vội vàng tìm báo thù ngoài ra còn ẩn có suy nghĩ gì đó cô nói :" Xin chúa công rút lại mệnh lệnh . Nơi này có không ít hung thú. . . . . Tiểu nữ vô cùng cảm tạ sự coi trọng của ngại nếu vì giúp tiểu nữ báo thù nhưng cũng không cần vì thế mà đánh đổi mạng sống các chiến sĩ! Thế thì không cần ạ !"

Vốn tưởng rằng đám hung thú kia mạnh mẽ ghê gớm, xem ra lại tầm nhìn của cô quá hạn hẹp.

"Thuốc trị liệu sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Rồi các bộ binh cũng dần tập hợp lại với nhau thành từng nhóm sau khi đã kết thúc kẻ địch tạo dựng thành một loại khí thế ' mạnh mẽ vô địch '.

Cho nên cô dựng lên một bức tường băng bằng ma pháp là nỏ mạnh hết đà sau đó liền chạy thục mạng vào bên trong rừng.

Hơn nữa, một mỹ nhân yếu đuối lẻ loi một mình kết quả là cái gì không cần nói cũng biết!

Binh sĩ dùng tiếng Hán để trả lời :" Nếu di ngôn của ngươi là thế, thì thật đáng tiếc!"

Dù tụ hợp lại mấy chục người cũng không đánh thắng được nhiều lắm là lưỡng bại câu thương.

Điêu Thuyền bối rối vô cùng khi biết cô đã không còn ở 'nhà' nhưng cô lại không dám về.

Tên đội trưởng Tào quân theo sau đám Tào quân chủ yếu là không dám đi một mình.

Vận mệnh biến thành món hàng đưa từ người này đến người khác.

"Lập tức bắt ả về!" Tên đội trưởng ra lệnh, sau đó chính hắn cùng vài tên binh sĩ chặn đòn của một ma thú loại gấu.

Nhưng chưa kịp gáy xong liền bị một lưỡi kiếm xuyên thủng cổ họng.

Khác với cái cảm giác bị soi mói, bị dòm ngó chỉ vì lý do chính là cô có dung mạo trời sinh đẹp đẽ.

"Đại nhân băng chi yêu nữ ở bên kia!"

E sợ cô lại đi nhầm vào một ổ Bạo quân.

Mà Điêu Thuyền lần nữa phải chống quyền trượng rồi bắt đầu chạy sâu vào trong vừa mắng :" Đúng là một đám âm hồn bất tán !"

Điêu Thuyền hồi đáp một cách rõ ràng sau đó cô hỏi :" Không biết nơi này là như thế nào ạ?"

Nhưng với cái nhiệm vụ như thế này, cái nơi quái quỷ này chính hắn cũng bất lực.

Hiện tại cô đang rất yếu, thật sự rất yếu hơn nữa đối phương trông có vẻ không xấu.

Bằng không nếu như theo đúng cốt truyện Athanor thì cô dễ dàng đầu nhập vào thế giới này.

Ren cười nhạt, dù sao nhóm tinh binh này được đào tạo bằng cuốn sổ tay đào tạo lính siêu cấp với vô vàn công nghệ huấn binh kết hợp lại.

'Xoạt...xoạt'

___________

Nhưng đáp lại hắn chính là mấy tên binh sĩ đang bóp chặt cổ của mấy tên Tào binh và chặt xuống thủ cấp của chúng.

Nhưng cố đến mấy cô cũng không thể nào tiếp tục vận phép.

Ren cũng chỉ cười cười rồi dẫn cô đi về phương hướng mà cô vừa trốn chạy theo bản đồ cùng với các bộ binh dũng mãnh thiện chiến.

Ren nhìn về phía các bộ binh đang cùng nhau thành công đẩy lùi bầy sói lớn kia.

Nhưng càng hoảng càng lạc, đi vào từng tán cây dày đặc mà không cách nào xác định phương hướng.

Lấy trước mắt cô chính là một nhóm binh sĩ ăn mặc những bộ giáp sáng bóng và trang trọng đang đem lũ sói chiến đấu và đem chúng đuổi đi.

"Ra là Trần đại nhân!" Điêu Thuyền khom người cúi chào rồi nói.

Cho nên cô thực sự không có quá nhiều sự lựa chọn ở đây.

Những tiến kêu này cho cô thêm cơ hội nhanh chóng lần nữa rời đi, nhưng tiến càng sâu vào rừng thì cô càng có cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng khi nhìn thấy trước mặt cô là một bầy sói to lớn với diện mạo hung ác.

"Hơn nữa chuyến viễn chinh vốn là ở đây, trợ giúp cô báo thù cũng chỉ là tiện tay mà thôi" (đọc tại Qidian-VP.com)

_____________

Lấy người mặc đồ đen ho khan một chút sau đó lại dùng tiếng Hán để tiến hành trao đổi :" Xin chào !"

"Tôi có một chút nguồn gốc giữa người Hán và người Man Nam (cách xưng hô kỳ thị của lũ tàu khựa xưa) mặc dù không ghét người Hán nhưng tôi cũng chả ưa bọn họ mấy!"

Nên có lẻ quyết định đầu phục của cô như này có thể là không tệ lắm.

Nhưng rồi một tiếng kêu thảm vang lên, một Tào binh khác cách đó không xa liền bị một con thú to nhai sống.

Những chiến sĩ này cho Điêu Thuyền một cảm giác áp bức mạnh mẽ không kém gì phải đối mặt với một vài tên võ tướng.

Chương 177 : Chính tuyến : Cứu viện Điêu Thuyền

Ren :" Không cần truy !"

Trước sự trợn mắt há mồm kinh ngạc của Điêu Thuyền khi chứng kiến sức chiến đấu không thua gì các võ tướng binh sĩ.

Hơn hết, vùng đất mà cô quen biết không hề có cái khu rừng của những sinh vật quái quỷ này.

Ấy rồi từ trong khu rừng đi ra ngoài một nhóm binh sĩ ăn mặc một bộ áo giáp sáng chói.

"Không bắt tù binh!"

"Chúng ta nói sau đi!" Ren nhìn về phía các binh lính đã sớm đem đám sói đánh chạy cậu lại hỏi :" Cô b·ị t·hương là do có người truy đuổi sao?"

Ren từng chút một nâng Điêu Thuyền đứng dậy rồi từ trong lồng ngực lấy ra một bình thuốc đưa cho cô :" Đây là thuốc trị liệu!"

Điêu Thuyền không ngừng chạy về phía một khu rừng, dù rằng có nguy cơ gặp phải dã thú nhưng còn có khả năng đem đám Tào binh này cắt đuôi.

Ren làm bộ trầm ngâm rồi đáp :" thú thật thì xung quanh không có nơi nào gọi là nhà Hán cả! Nhưng theo như phán đoán của tôi thì cô có thể là đã bị dịch chuyển tới dị giới cũng chính là nơi đây!"

Nghe sự giải thích của Ren Điêu Thuyền gật đầu hiểu rõ :" Nhưng đấy không phải lý do chính chứ?"

Khác với ý nghĩa của một nhánh tinh nhuệ binh sĩ thì ở đây dù là bộ binh rẻ tiền nhất cũng là những kẻ được tuyển chọn có đủ tư cách bước vào hàng ngũ : 【Darksoul】【Elden Ring】.

Cô sớm đã chán ghét một cuộc sống như một món hàng hóa.

Lấy trung tâm chính là một người ăn mặc một bộ quân phục màu đen kín người trông như là một thủ lĩnh. ( Ren)

Ren :" Người Hán có tính tự tôn dân tộc rất cao! Liền giống như cô vậy, không phải đường cùng tuyệt không tin dị tộc! "

"Nơi đây là đâu?"

Do đó cũng ngay khi Lữ Bố thất bại cô liền cũng phải rời đi.

Chạy đi một hồi, vì mệt mỏi dấu vết cô để lại không ít.

Hắn nhìn thấy đồng tộc của chính mình bị hạ sát thảm như thế liền quát lên :" Lũ man di dị tộc các ngươi đúng là người người phải. .tru.... Khh...kh..."

Điêu Thuyền bị ôm trong lòng ngực của Ren lộ ra vẻ mặt ửng đỏ, nhưng rồi cô cũng nhanh chóng đứng dậy :" Tạ đại nhân vừa ý! " (đọc tại Qidian-VP.com)

Điêu Thuyền hồi đáp :" Vâng là một đạo Tào binh dưới trướng Tào Tháo!"

Nhìn đám binh sĩ sĩ khí tan rã, liền ra lệnh không được chớ nói chi là tiếp nhận nhiệm vụ.

Các binh sĩ cùng lúc đáp :" Rõ!"

Nhưng càng lúc cảm giác rợn tóc gáy càng lúc càng nhiều thẳng tới một thứ gì đó to lớn đem ánh mắt của tên Tào binh này nhấn chìm.

Điêu Thuyền không biết nên cảm giác thật may mắn hay thật là xui khi nghe tiếng kêu la thảm thiết của đám Tào binh.

Điêu Thuyền chần chừ một chút nhưng rồi cho rằng Ren đang thử cô liền cầm lọ thuốc liền mở nắp ra uống hết sạch.

Điêu Thuyền nhìn 'đồng tộc' bị t·hảm s·át có chút không đành lòng. Nhưng mối hận của cô đối với đám người này lớn hơn tất cả liền không nói gì.

Cô nhìn khả năng chiến đấu điêu luyện đem những con hung thú đánh bại một cách nhẹ nhõm.

Vô số Tào binh đang tháo chày từ khu rừng đầy rẫy quái vật săn mồi kia ra.

Chúng vẫn cầm kiếm khiên giáo trong tay nhưng sĩ khí thì vốn đã đánh mất rồi.

Nhìn thấy không có cảm giác đau Điêu Thuyền chậm rãi mở mắt ra hai tay ôm gậy rồi nhìn xung quanh.

Bộ binh :" Đã rõ điện hạ!"

Ren :" Đừng đánh giá thấp các chiến sĩ của ta!"

"Cô cũng hiểu rõ họ xưng những dân tộc khác là cái gì mà? Là Man Nam là Hung nô và là dị tộc!"

Điều này cho Điêu Thuyền không ít thiện cảm đồng thời là cảm giác gấp rút. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thần kỳ!?" Điêu Thuyền ngơ ra.

Điêu Thuyền ngẩn người rồi nói :" Cảm ơn vị đại nhân đã cứu trợ tôi, bằng không tiểu nữ sớm đã táng thân vào miệng dã thú! Không biết tôn tính đại danh của vị đại nhân này là gì ạ?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177 : Chính tuyến : Cứu viện Điêu Thuyền