Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11 : Scathach đỏ mặt.
*Shuu..*
Cú Chulainn bị Scathach đánh sợ và chưa bao giờ có ý tứ yêu đương gì với bả nhưng Jin thì không đồng dạng.
Cậu đi tới trước mặt Scathach và lẫm nhiên nói.
Tiếng sắt thép v·a c·hạm không dứt vang vọng khắp sân tập của lâu đài. Kim loại với kim loại cọ vào nhau, ma sát tạo thành những đốm lửa.
Jin nhìn chằm chằm phía bụi mịt kia và một thanh thương đỏ thắm bay về phía cậu với tốc độ kinh người.
Nhưng mà người đâu ? Jin nhanh chóng tìm kiếm Scathach và thấy bà giáo đồ bó tím đang xông tới đây với tay không.
"Nếu không có ai làm gia đình của cậu thì hãy để ta trở thành họ. Mẹ cũng được, chị gái cũng được, thậm chí là người yêu cũng không sao...nếu cậu cảm thấy ta... một bà lão bị thời gian làm mục ruỗng đủ tư cách đấy thì..." (Scathach)
(Ấm áp thật.)
"Sao vậy, muốn đi vào phòng ngủ của ta sao ?" (Scathach)
Nhìn chút Medea, cô ta bắn ma lực pháo ầm ầm nhưng sát thương rất ruồi muỗi nên thực tế chẳng có Servant nào trong Cuộc chiến chén thánh lần 5 bị thương bởi nó cả.
Mặt cô hơi đỏ lên và Jin nhanh mắt bắt được khoảnh khắc này.
Không thể không nói, môi bà giáo rất mềm, thơm và hôn bả có cảm giác rất tuyệt vời.
Mà Jin thì đã dứt bỏ chút mê mang còn sót lại đối với nữ sư phụ, cậu sau đó lắc đầu nhẹ, nói :
Sau đó cậu im lặng, không phải Jin buồn bã hay gì mà cậu đơn giản chẳng còn gì để nói.
(Động tác giả ?)
Lôi điện bám quanh thân thể Jin, các kí tự Rune nguyên sơ hiện lên và vô cùng nhanh chóng, Jin đâm ra một kiếm.
S·ú·c địa thuật kết hợp với tốc độ của bản thân Jin, lại thêm cả lôi điện của trái ác quỷ Goro Goro no Mi đem đến cho Jin một loại tốc độ gần như bất bại.
Phích lịch kiếm tách đôi tất cả, lôi điện giằng xé không gian và đánh trúng Scathach nhưng Jin nhanh chóng thất vọng.
Đó cũng không phải lời tỏ tình ngọt ngào, lại cũng không phải hứa nguyện vĩnh cửu yêu thương, lời nói ẩn chứa cảm xúc chắc chắn ấy càng giống như một lời cầu hôn, thề sẽ mãi ở bên cạnh một người, thẳng đến chung cực.
"Nếu là đùa giỡn thì xin đừng làm vậy, người nên biết quý trọng bản thân h--- !"
"Raikiri !" (Jin)
Tiếp đó, cậu bị một bàn tay trắng muốt kéo thẳng xuống phía dưới, mà địa điểm kia lại chính là---
Bên dưới bầu trời ảm đạm của ma cảnh. Scathach đang cho Jin gối đùi và khẽ vuốt ve tóc cậu.
"Haha...Có lẽ vì tôi muốn nhớ kĩ mùi của Shisou vì thời gian ở cùng người đang dần kết thúc. Không biết đến bao giờ tôi mới tiếp tục được đứng ở tử vong ma cảnh cùng với người lần nữa." (Jin)
Thấy Jin càng ôm chặt mình hơn, Scathach cũng ôn nhu ôm lấy Jin và khẽ thì thầm.
Nhưng lần này Scathach sai hoàn toàn.
Jin trừng to mắt và định tránh ra nhưng không biết vì lý do gì mà cậu nằm im, úp mặt vào ngực Scathach.
Mở mắt ra, Jin thấy hai thứ gì đó rất lớn che mắt cậu và Scathach khi thấy Jin nhúc nhích thì cúi xuống, ôn nhu nhìn cậu.
Vì đã từng bất lực như vậy nên Jin hiện tại khát cầu sức mạnh hơn bất cứ ai khác. Vì cô đơn nên Jin hiện tại khát cầu tình thương hơn bất kì ai khác. Vì từng thiếu tài năng nên Jin hiện tại cố gắng hơn bất cứ ai khác.
Xuất hiện ở phía trước Scathach chỉ một tích tắc sau đó, Jin đá về phần bụng của cô với bàn chân mang theo lôi điện.
Jin nghiêm túc nhìn Scathach. Bà giáo ôn nhu vuốt ve mặt cậu và gật đầu.
Sau đó vô cùng đem khuôn mặt mình áp sát với Scathach, chỉ một chút nữa thôi là đầy đủ môi chạm môi với nữ sư phụ.
Chỉ trong tích tắc, suy nghĩ của Jin sáng tỏ. Bả từ đâu đó xuất hiện và đâm xuyên Jin từ đằng sau.
Mà đáp lại cậu, Scathach cũng chỉ nói :
Chứng Stockholm, hội chứng kiểu khổ d·â·m thích kẻ hành hạ mình. Khi bị kẻ đó đánh đập rồi được đối xử tử tế thì người mắc chứng này sẽ quay ra yêu chính kẻ đó.
"Rapid Strike !"
"Ah, shisou vừa mới đỏ mắt đấy hả ?" (Jin)
Cậu cũng không ngờ Scathach lại đi xa đến mức này. Bây giờ cậu thực sự không thể chỉ coi cô như sư phụ được nữa, ánh nhìn của cậu về cô đã khác hẳn.
Chỉ đơn giản thế thôi. Khát cầu không xa vời đi đâu cả. Mikage Jin muốn có một gia đình, muốn có người yêu thương mình và cả người để mình yêu thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưỡi kiếm cắt qua không khí, lạnh lùng vung vào cổ Scathach. Bà giáo cảm nhận được nguy hiểm bèn bộc phát ma lực và đỡ lấy kiếm của Jin.
*Shuu~..*
Jin cũng không sợ, cậu hoàn toàn có thể tiêu diệt họ.
Jin lầu bầu nhẹ nhưng Scathach nghe rõ ràng và đột nhiên thấy xấu hổ vì câu nói của Jin.
Scathach cũng không phải người cảm tính, dễ bị đả động như vậy. Chỉ là, hành vi kia là do cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng thú vị, một ý tưởng có thể ngăn cô không bị tâm linh mục ruỗng này làm cho chán c·h·ế·t. Cô muốn "thử nghiệm" nó một chút, mà đối tượng đương nhiên là Jin.
Đây là cực hạn chiến đấu, chiến trường chỉ có những Anh Hùng mới có thể theo kịp !
Jin thu tay lại và xoay vòng tiếp tục xuất kiếm.
Mặt đất dưới chân Jin nổ tung, Scathach không biết từ đâu lao tới với một cây thương khác.
Cưỡng hôn, đây tuyệt đối là đến từ ảnh chi quốc nữ vương cưỡng hôn !
Cậu lấy hai tay đè xuống Scathach bả vai, đem bả nằm ở dưới thân mình.
Bằng cách nào đó, Jin, một kẻ chưa bao giờ nhận được tình yêu từ mẹ đã biết được cảm giác được mẹ ôm vào lòng là như thế nào.
Scathach ngồi dậy và thú vị nhìn Jin.
(Không lẽ mình bị Stockholm?)
"Người chắc chứ, shisou ?" (Jin)
"Tốc độ là sức mạnh, người bị sấm sét đá qua sao shisou ?" (Jin)
Jin rất cô độc, đồng minh duy nhất của cậu, gia đình duy nhất của cậu, người viện trưởng già đã qua đời vì căn bệnh quái ác.
Scathach không kháng cự mà lặng lẽ để Jin nắm, sau đó nhìn thẳng vào mắt cậu.
Scathach vui vẻ đáp lời và quan sát biểu hiện của Jin.
Jin hơi ngừng lại sau đó cười tự giễu.
Đến nước này thì Jin cũng không thể làm gà rụt cổ được nữa. Cậu dù chưa hoàn toàn "thích" Scathach nhưng tuyệt đối sẽ đáp lại cô bằng hết thảy của mình.
Đôi mắt hồng tửu và dung nhan tuyệt mĩ của cô như hút lấy tâm trí cậu, trái tim của Jin lúc này đang dao động điên cuồng, nó hành động giống như là theo bản năng vậy.
Nói xong, Jin đi tới nắm thật chặt lấy tay của Scathach.
Jin chỉ đơn giản là nghiêng cổ và né được nó nhưng khoảnh khắc sau đó khiến cậu phải ngậm đắng nuốt cay.
Nhưng Jin cũng biết phóng xuất ma lực và Scathach bị đánh bật lên không trung.
Đúng, chỉ đơn giản là "có lẽ" cũng không phải là một sự chắc chắn nhất định. Mà cũng bởi không quá chắc chắn mà Jin dạo gần đây có đôi chút gặp khó khăn trong việc xử lý những tình huống với đủ loại xúc cảm khác nhau.
Phần 'người yêu' chỉ là Scathach nói giống như một trò đùa nhạt nhẽo, vì trong nhận thức của cô, Jin cũng không phải kiểu người sẽ dễ đem dàng đem trái tim của mình cột lại một chỗ. Cậu ta còn một con đường dài phía trước và hàng loạt cuộc gặp gỡ với các cô gái sẽ xảy ra, thích cô là điều không thể.
Ma lực pháo, hay beam từ đòn tấn công của Jin vét sạch mặt đất, cắt nát không gian mà lao về phía Scathach.
Jin khẽ cười ngồi dậy bên cạnh Scathach và ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Scathach hỏi, song đồng có màu tửu hồng quăng tới ý vị dò xét, cùng với.. nhàn nhạt quan tâm.
"Cậu thay đổi rồi sao, đồ đệ của ta ?"
(Mình có khả năng sẽ bị đánh đi ?)
Nghe được câu đó, Jin trồi dậy và ngay khoảnh khắc này, thiếu niên dường như ăn phải gan hùm.
"Có lẽ là như vậy."
Đương nhiên nó vẫn bị tia beam dọn sạch nhưng đã thành công ngăn chặn tia beam dù chỉ một chút.
"Eh ?"
"...." (Scathach)
Cánh tay xuất kiếm của Jin cùng hai cây thương của Scathach tiếp tục giao chiến với nhau và động tác của họ đã không thể bắt kịp với mắt thường. Chúng nhanh tới mức hóa thành những tàn ảnh.
Cậu bây giờ rất mạnh, Cú Chulainn nếu chỉ so ma lực và tốc độ thì không nghi ngờ gì nữa, vị này c·h·ó xanh, ý tôi là Culainn mãnh khuyển sẽ bị Jin đập bẹp chỉ trong 1-2 hiệp.
Jin không thể tin nổi nhìn về đằng sau mình. Bà giáo thế mà lừa mình rồi chơi xiên lưng ?
Jin nhanh chóng gục ngã và bị bóng tối nhấn chìm.
Scathach rút thương ra và thở phào một cái. Bây giờ lấy thân Servant đi đánh với Jin thì cô đã không thể trực diện đối mặt nữa mà phải dùng động tác giả để lừa cậu.
"Tất nhiên rồi, shisou sẽ không nói dối." (Scathach)
"Người thực sự sẽ ở bên tôi sao, shisou ?"
Jin cảm giác như là mình nghe lầm và lại đờ đẫn ngước lên nhìn Scathach.
Tử vong ma cảnh. Ảnh chi quốc Dunscaith.
Jin đang định đứng dậy với vẻ thở dài trên mặt thì đột nhiên, một cảm giác mềm mại đã bao phủ lấy hai bên mặt cậu.
*Bang...Bang*
"Ara.. Thế nào ? chẳng phải vừa nãy mạnh bạo lắm sao ?" (Scathach)
Đối với câu hỏi này, Jin không đáp mà chỉ khẽ gật đầu, lập lờ nước đôi đáp :
Jin không biết, nhưng cậu sẵn sàng đi tìm hiểu thực hư vì cậu rõ ràng không thích kiểu đùa nguy hiểm như thế này.
Lại nói, câu nói ngầu lòi trên là Jin tham khảo từ gã khỉ vàng Kizaru trong One Piece.
Dạo gần đây tên đệ tử này của cô đã biết cười nhiều hơn hẳn, dù nụ cười đa phần là miễn cưỡng và có chút khó coi, nhưng mà đó cũng là minh chứng cho việc thứ gì đó hỏng hóc bên trong cậu đã được chữa khỏi. Dù là, nó vẫn chưa hoàn thiện, dù là, nó vẫn như cũ tồn tại thiếu sót đi nữa-----
Lối đánh của Jin là dùng cực mạnh tốc độ, kĩ thuật và ma lực để nghiền ép kẻ thù, Scathach đánh giá đây là phong cách chiến đấu cực kì gây áp lực lên kẻ địch.
"Cuộc sống cậu không hề vô nghĩa, đừng bao giờ đánh giá thấp giá trị sinh mệnh bản thân. Mỗi người có một giá trị của riêng họ, cậu cũng vậy. Không có tài năng đâu có nghĩa là không thể làm gì ? Cái quan trọng là trái tim này luôn đi đúng hướng, và cậu đã hoàn thành xuất sắc điều đó, đồ đệ ngốc ạ." (Scathach)
Lôi điện bộc phát, Scathach bị sút bay ra xa rồi đập vào bức tường của lâu đài.
Nghĩ như vậy, nhưng lời tuôn ra từ miệng thì lại khác :
Scathach nâng lên song thương liên tục hướng Jin phát khởi tấn công.
"Sẽ."
"Ở tử vong ma cảnh, kẻ mạnh quyết định tất cả. Vậy nên, một khi tôi mạnh hơn người, thì shisou sẽ trở thành của tôi." (Jin)
Giống như là đã lâu không gặp lại tình nhân, Scathach điên cuồng gặm cắn cả khoang miệng của cậu, khiến Jin thực sự lâm vào tình huống chỉ có thể thuận theo. Cả hai qua qua lại lại một lúc thì Jin chủ động tách ra.
Nếu phải miêu tả thì nó giống với tia beam khi Okita Souji Alter sử dụng bảo cụ. Tên của nó là 'Zekken : Mukyusandan' (Tuyệt kiếm : Vô khung tam đoạn.)
"Với một kẻ cô đơn như tôi, có lẽ cái mà tôi đang trải nghiệm từ shisou chính là 'tình thương của mẹ' trong truyền thuyết sao ?" (Jin)
"Cậu đã quen với việc này rồi nhỉ, tên nhóc ngượng ngùng hôm trước đâu rồi ?" (Scathach)
Đánh bật Scathach ra, Jin lại biến mất tại chỗ và xuất hiện ở đằng xa.
Jin hỏi, như thể muốn xác nhận lần cuối.
Scathach không chút dao động nào đáp lại như vậy, khiến vẻ kinh ngạc trong nhãn quang của Jin càng ngày càng lộ rõ. Nhưng bối rối cùng kinh ngạc chỉ thoáng qua thôi, 1 giây sau Jin đã làm ra hành động ứng đối.
Trực giác réo lên ầm ĩ, Jin dùng s·ú·c địa thuật lần nữa biến mất tại chỗ và ở nơi đó, một ngọn thương đỏ khác cắm từ trên trời xuống phía cậu.
Kỳ thực, chính Scathach cũng không ngờ mình lại làm vậy nhưng Trí tuệ cõi ma cho Scathach biết rằng ngay khi cô làm vậy, cảm xúc của Jin đối với cô sẽ thay đổi.
Võ nghệ thì có thể chênh lệch chút, Jin luyện kiếm tới nay cũng đã lâu không thua gì Cú Chulainn và tài năng của cậu cũng cao hơn Cú Chulainn. Jin cũng sắp trở thành kiếm thánh nên Cú Chulainn nếu đánh chay thì cũng không đến mức thua quá thảm.
_______Chuyển Cảnh______
Không trúng ? Bả đi đâu rồi ? Jin bị lừa và nhanh chóng suy nghĩ.
Lúc đầu, Jin đơn thuần là dùng Rune để cường hóa ma lực pháo mà thôi. Nhưng vì ma lực pháo dù có thể cùng lúc thi triển rất nhiều nhưng chúng có sát thương thấp và Jin cảm thấy bản thân không hợp dùng kiểu này.
"Kuakk !.." (Jin)
Cậu biết rõ Scathach qua dòng game FGO và có thể nói Scathach là số ít nhân vật để lại ấn tượng mạnh với cậu.
"Shisou, người nói rằng chỉ có kẻ mạnh hơn người mới được phép đi vào phòng ngủ của người đúng không ?" (Jin)
Véo nhẹ má của Jin, Scathach trêu chọc nói. Jin đợt trước luôn xoắn xuýt và bối rối khi được cô cho gối đùi, dạo gần đây thì không còn như vậy nữa.
Jin tỉnh táo lại và cứng ngắc nhìn Scathach vì cậu không tin nổi những gì bà giáo vừa làm. Cậu thình lình tránh ra một khoảng, quái dị nhìn về phía nữ sư phụ.
"Thực ra, dù nhìn tích cực cỡ nào đi nữa, tồn tại tên 'Mikage Jin' cũng là một sản phẩm của nhân lý, kẻ đáng thương dùng hơn 20 năm để suy nghĩ, trăn trở vì sao cha mẹ lại vứt bỏ mình.." (Jin)
Jin đối mặt với thế công như vũ bão của Scathach cũng không hoảng hốt mà nhanh chóng đỡ và đánh bật tất cả.
Cậu tự hiểu khái niệm vui buồn hỉ nộ ái ố, nhưng vấn đề ở đây đó là cậu lo lắng bản thân đem chúng thể hiện thái quá, khiến chúng ảnh hưởng tới tự thân ý chí của cậu.
Tam lưu Servant thì Jin có thể chấp 4-5 người xông lên, dùng bảo cụ để đánh với cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 11 : Scathach đỏ mặt.
Scathach hơi nhớ lại, đúng là Scathach có nói qua như vậy khi Jin cứ nhìn thẳng cặp đùi đẹp của cô trong lúc luyện tập.
"Hài hước chính là, cha mẹ của 'Mikage Jin' vốn không tồn tại ngay từ đầu, cậu ta dùng từng ấy năm chỉ để lo nghĩ về một thứ viển vông. Một cuộc đời ngay từ đầu không nên tồn tại lại cứ như vậy xuất hiện." (Jin)
Jin liếc mắt thấy ngay và nhanh nhẹn vung xuống một kiếm.
Nữ vương của vùng đất bóng tối nói ra câu này là vì cái gì, vì trêu trọc mình, đồ đệ của cô sao ?
(Cmn, c·h·ế·t lần thứ 236 rồi..)
Jin nhìn thẳng vào mắt của Scathach, dường như là đang thăm dò ý định thật sự trong câu nói của cô.
Với lại, cậu xúc quay về cũng là khi thiếu niên bắt đầu tự suy ngẫm lại về bản thân, về hết thảy của chính mình----
Ngừng ngó lấy bầu trời, Jin nhìn sang Scathach và đang định nói gì đó nhưng bị cô kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt đầu cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Jin bị g·i·ế·t tới quen nên rất nhanh chóng tỉnh lại, số lần bị g·i·ế·t gần đây đã giảm rất nhiều và vì mỗi lần c·h·ế·t xong lại được Scathach cho gối đùi nên cậu đối việc bị Scathach xiên c·h·ế·t cũng không bài xích.
Kiếp trước, không ai cho Jin biết cái gì là cảm xúc về gia đình. Đài báo, internet nói về nó rất nhiều nhưng cậu chẳng thể hiểu nổi nó vì cậu vốn không có cha hoặc mẹ để mà quan tâm cậu.
Hơn nữa, nên nhớ rằng cơ thể của Jin được hệ thống tinh chỉnh để sở hữu sự siêu việt trong khái niêm 'chiến đấu bằng kiếm và võ thuật'.
"Thế là có thêm lý do để trở nên mạnh hơn rồi.." (Jin)
Thiếu niên á khẩu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể buồn bực ngồi xuống với khuôn mặt có chút đỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đương nhiên đây chỉ đơn thuần là ma lực pháo được phát triển theo cách của riêng Jin mà thôi. Jin có tham khảo kĩ năng này của Okita Alter và bằng cách nào đó, nó đã thành một tia beam lôi điện to bự màu trắng xanh.
Lấy cán thương chọc chọc Jin, câu nói của Scathach mang đầy trêu chọc ý vị.
(Hình chiếu ? Rune sao ?)
Phía bên kia, bà giáo thấy tia beam lao về mình cũng không hoảng hốt hay sợ hãi gì mà chỉ hưng phấn tụ ma lực trên cây ma thương sau đó ném mạnh một phát.
Jin không nương tình chút nào, từng nhát chém lôi điện cách không gầm thét lao về Scathach.
Và bằng cách nào đó, Scathach tránh được chúng và tiếp tục lao tới cậu với khuôn mặt lạnh lùng nhưng ẩn ẩn hưng phấn.
Jin biến mất khỏi tầm mắt của Scathach và chỉ để lại tiếng lôi điện tí tách và tiếng gió rít gào.
Scathach không nói gì mà chỉ đỏ mặt hơn và tỏ vẻ tức giận bẹo lấy eo của cậu.
Thiếu niên đích xác tồn tại chút lòng ham chiếm hữu, cho dù là đối với Stella hay là đối với Scathach, chỉ là... cậu chưa thực sự đưa ra quyết định mà thôi.
_____3rd POV____
"!!!!"
"Tất nhiên là được, tất cả của ta sẽ thuộc về cậu nếu ta thua trận. Phong tục chiến binh Celtic." (Scathach)
Đại địa bị chẻ đôi và xới tung lên chỉ trong một chiêu kiếm, Scathach đỡ được nó và đâm ngọn thương về phía trái tim của Jin.
Thế nhưng Jin bây giờ vẫn sơ sót và thua Scathach. Cậu rõ ràng là rất thiếu kinh nghiệm chiến đấu và đang được Scathach bù đắp dần.
Jin không thể tin nổi nhìn chằm chằm Scathach, bà giáo thấy vậy cười tủm tỉm và bẹo má Jin. Đây là loại hành vi căn bản không có khả năng xảy ra trên thân Scathach, ít nhất những người biết cô đều cho là như vậy.
Cứ như vậy, lại một ngày khác kết thúc, ở tử vong ma cảnh.
Mà Jin thì dần dần bĩnh tĩnh lại và cười khổ khi vùi mặt vào ngực Scathach. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi chỉ đơn thuần là.. Muốn shisou giữ lời mà thôi.."
"Nếu tôi thực sự đòi hỏi một nụ hôi tương tự với tình lữ ngay bây giờ, thì người thật sự sẽ đáp ức tôi sao ?"
"Ah.. thẳng đến vĩnh viễn."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.