Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 128: Xen giữa câu chuyện nhỏ (4).

Chương 128: Xen giữa câu chuyện nhỏ (4).


Dưới sâu hàng trăm mét bên dưới lớp đất đặc sệt, ẩm ướt và không ai biết đến, một phòng thí nghiệm ngầm vẫn âm thầm tồn tại, ánh sáng lạnh lẽo từ những bóng đèn huỳnh quang cũ kỹ le lói xuyên qua màn bụi dày và hơi nước ngưng tụ.

Xa trong khu vực lõi, nằm biệt lập giữa lòng kết cấu thép bê tông kiên cố, là một căn phòng kỳ dị, nơi mà bất kỳ ai bước vào đều sẽ có cảm giác rùng mình như vừa đặt chân tới một thế giới bị ruồng bỏ.

Chính giữa căn phòng, một khoang máy trung tâm được bố trí trũng sâu như một huyệt mộ sáng lấp lánh.

Bao quanh nó là hai mươi hai khoang phụ, mỗi khoang là một trụ thủy tinh nằm nghiêng, với dây dẫn, ống truyền và lớp vỏ cơ khí bao ngoài tựa như một sinh vật sống bị mổ xẻ dang dở.

Bên trong những khoang thủy tinh ấy, các chất lỏng xanh lục, trắng đục, đỏ tươi và vàng óng trộn lẫn với nhau theo tỷ lệ khó đoán.

Trong dòng lỏng lẫn lộn đó, lờ mờ ẩn hiện bóng dáng các sinh vật sống hình người, bất động nhưng không c·hết, như thể đang ngủ một giấc dài không có hồi kết.

Đột nhiên.

"Phì!!!"

Một âm thanh trầm đục vang lên, khoang trung tâm phát ra một loạt xì xì như hơi thở của quái vật cơ giới.

Nắp khoang bật mở với một cú giật khô khốc, kéo theo luồng hơi lạnh trắng xóa tràn ra, cùng với đó là lượng lớn chất lỏng bên trong đồng loạt đổ xuống, tuôn ra như thác trên bề mặt lưới xích trải dọc nền phòng.

Từng giọt chất lỏng đỏ trắng xanh vàng đập xuống lưới thép kêu lanh lảnh, tỏa ra mùi hăng cay của hóa học, sắt rỉ và thứ gì đó giống như máu nóng.

Từ trong lớp chất lỏng ấy, một thân ảnh chậm rãi bước ra.

Là Kyouka.

Cô gái đứng giữa căn phòng tràn đầy cơ giới và huyết dịch, đôi mắt trống rỗng, nửa sống nửa c·hết.

Mái tóc dính bết áp vào mặt, một bên tay cô vuốt vệt dịch sinh học chảy dài từ trán xuống má, gạt sang một bên như một động tác quen thuộc.

Trên người Kyouka, các bộ phận cải tạo máy móc hiện lên rõ ràng, phân giới giữa da thịt và kim loại.

Phần vai, lưng, cổ tay, hai chân và dọc sống lưng là hệ thống dây cáp chằng chịt, ống truyền xung điện, trục khuỷu mô phỏng cơ nhân tạo, tất cả vận động như một máy móc sống đang tự hiệu chỉnh chính mình.

Bên dưới lớp da mỏng, cơ bắp và mô thịt liên tục chuyển hóa, như thể bên trong cô tồn tại cả trăm ngàn sinh thể khác đang cựa quậy, quấn chặt lấy nhau.

Sau khoảng một phút ổn định, dòng biến động sinh học trên người Kyouka mới dần dần chậm lại.

Cuối cùng, hệ thống ổn định.

Lớp da thịt mờ ảo dần lấy lại hình dạng, các bộ phận Ghoul, thứ mang bản chất của sinh vật ăn thịt người cũng lần lượt rút lui về bên trong.

Cơ thể cô trở lại bình thường… hay ít nhất là cái mà "bình thường" có thể được định nghĩa với Kyouka.

Kyouka vươn vai, từng khớp xương phát ra tiếng răng rắc nhẹ nhàng như máy móc vận hành trở lại sau thời gian dài ngủ đông.

Cô lặng lẽ rời khỏi căn phòng thí nghiệm, bước qua hành lang lạnh lẽo phủ bụi thời gian để đến khu sinh hoạt cá nhân.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ lớp dịch sinh học đặc quánh vẫn còn vương trên người, cô thay trang phục mới, ngồi xuống phòng quan sát nối liền với khoang thí nghiệm khi nãy.

Trước mặt là hàng loạt màn hình theo dõi, hiển thị từng khoang chứa sinh vật, từng chu kỳ sinh hóa, từng đợt dao động tế bào, từng xung điện tinh vi.

Nhưng lúc này, Kyouka chẳng quan tâm đến dữ liệu.

Cô chỉ ngồi đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không mờ ảo sau lớp kính dày, nơi chất lỏng đủ màu vẫn tiếp tục sủi bọt nhẹ, như nhịp thở mơ hồ của những con quái vật chưa thức tỉnh.

Không gian tĩnh lặng, mà đầu óc cô cũng vậy.

Lặng im. Không một tiếng nói, không một hồi đáp.

Kyouka bất giác nhếch môi.

Trong đầu thiếu đi những giọng nói, những mảnh ký ức, những xung cảm hỗn độn... cô đột nhiên cảm thấy nhàm chán đến khó hiểu.

Trái ngược với những gì nhóm Hajime từng suy đoán, việc cô có nhiều nhân cách không phải là t·ai n·ạn, cũng không phải r·ối l·oạn, mà là sự chủ động thiết lập. Đó chính là công cụ để cô kiểm soát chính mình, tránh việc thực sự hóa thân thành quái vật.

Dựa trên những ký ức tiền kiếp mà cô đã thức tỉnh, cùng với những ký ức từ các phần linh hồn dung hợp trong không gian sương mù, Kyouka đã sớm định hình được một sự thật.

Thế giới Tokyo Ghoul mà cô đang tồn tại không hề giống với nguyên tác.

Nơi ấy, tế bào Rc không đơn thuần chỉ là thứ trao sức mạnh thể chất, khôi phục và biến đổi như những gì con người từng hiểu.

Rc trong thế giới này ẩn chứa một loại năng lực bí ẩn đặc biệt hơn nhiều - năng lực phóng đại cảm xúc.

Càng có nhiều tế bào Rc tồn tại trong cơ thể, sự cường điệu cảm xúc của chủ thể càng dữ dội, gần như không thể kiểm soát.

Tức giận sẽ trở thành thịnh nộ.

Yêu thương sẽ biến thành ám ảnh.

Đau buồn sẽ hóa thành hủy diệt.

Điều này không chỉ áp dụng cho con người và Ghoul, mà cả động vật lẫn thực vật trong thế giới đó đều sở hữu Rc, và do đó, cũng bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc sinh học không thể tránh khỏi.

Ngay từ khi sinh ra, Kyouka đã là một dị thể.

Nếu người bình thường có chỉ số tế bào Rc dao động từ 200 đến 500, Ghoul trung bình có từ 1.000 đến 8.000, thì Kyouka, ngay lúc mới sinh ra, đã được đo đạt sở hữu hơn 10.000 đơn vị tế bào Rc.

Một con số vượt ngoài mọi chuẩn mực sinh học.

Với lượng tế bào khổng lồ ấy, cô vừa là cánh cổng dẫn cảm xúc của người khác, vừa là lò phản ứng khuếch đại chúng.

Từ rất sớm, Kyouka đã hiểu rõ sự điên cuồng của thế giới này, một thế giới nơi cảm xúc bị thổi phồng thành cực đoan, nơi bản ngã dễ dàng bị nuốt chửng bởi chính sức mạnh mà nó sở hữu.

Cũng vì vậy, cô đã không lựa chọn chống lại điều đó như một kẻ bị động, mà chủ động tận dụng thiên phú của bản thân, tạo ra một hệ thống nội tại gồm nhiều nhân cách, không phải để trốn tránh, mà để kiểm soát.

Với cô, những nhân cách này không đơn thuần là khuyết tật tâm lý, mà được thiết kế như những tấm lưới lọc cảm xúc.

Mỗi nhân cách đều được cô tuyển chọn và sắp xếp một cách có chủ đích, đối ứng với các loại cảm xúc đặc trưng như giận dữ, đau buồn, bản năng s·át h·ại, niềm vui, tĩnh lặng hoặc thậm chí là rỗng tuếch, vô nghĩa.

Việc tách biệt cảm xúc như vậy không chỉ khiến các nhân cách dần trở nên độc lập, mà còn dẫn đến khác biệt rõ rệt về năng lực giữa chúng.

Mặc dù về mặt thể xác, chỉ có một thân thể duy nhất, nhưng Kagune của Kyouka lại có thể thay đổi về hình dạng và chủng loại, tùy theo nhân cách nào đang chiếm quyền điều khiển.

Chính vì điều này, việc cải tạo thân thể cũng trở thành lựa chọn tất yếu.

Bởi khi mỗi nhân cách đều sử dụng chung một cơ thể, đều triển khai Kagune khác nhau và đều sở hữu sức mạnh riêng biệt, xung đột năng lượng bên trong cơ thể trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Các nhân cách không chỉ muốn tồn tại, chúng còn muốn thống trị.

Mỗi nhân cách đều muốn trở thành trung tâm ý thức, giành quyền điều khiển hoàn toàn thân thể.

Và như vậy, n·ội c·hiến trong tâm trí là điều không thể tránh khỏi.

Kyouka nhận ra điều đó quá rõ, như một nhà kiến trúc máu lạnh, cô quyết định tái thiết toàn bộ cấu trúc sinh học của bản thân, theo một tỷ lệ chính xác đến rợn người:

50% cơ thể được cô chuyển hóa thành Quinque. 35% còn lại là hệ thống máy móc, cơ giới hóa toàn phần từ xương khớp cho đến tuyến truyền năng lượng. Chỉ còn 15% là cơ thể Bán Ghoul, phần duy nhất giữ lại khả năng sinh tế bào Rc cũng như các phản ứng sinh học tối thiểu.

Việc chuyển hóa toàn bộ sức mạnh của các nhân cách thành Quinque riêng biệt, giúp chúng bị tách biệt về mặt năng lượng, không thể sử dụng cùng lúc hoặc áp đảo lẫn nhau. Chúng vẫn ở trong cô, nhưng không thể tương tác hoặc chiếm quyền triệt để.

Phần Bán Ghoul là mạch sống của toàn bộ cấu trúc, giữ vai trò tái sinh và duy trì tế bào Rc, đảm bảo cho hệ thống sinh học - v·ũ k·hí - điều khiển được vận hành ổn định và cân bằng.

Còn phần máy móc, nó không chỉ là để tăng cường sức mạnh cơ thể hay khả năng phản ứng, mà còn là bộ giới hạn cuối cùng của chính cô.

Nếu một nhân cách nào đó vượt khỏi kiểm soát, hoặc nếu Kyouka không còn đủ ý thức để điều khiển cơ thể,

hệ thống máy móc này sẽ kích hoạt cơ chế tự diệt, tự động kết liễu cơ thể, không cho phép bất kỳ nhân cách nào được toàn quyền thao túng.

Nếu như không bước vào không gian trong mơ, cũng không dung hợp sức mạnh từ các phần linh hồn khác,

thì có lẽ hệ thống nhân cách mà Kyouka thiết lập từ đầu vẫn có thể vận hành ổn định, đưa cô sống sót đến cuối đời, dù phải chịu đựng sống ở một thế giới điên loạn, đầy hỗn loạn cảm xúc và xung đột sinh học.

Nhưng... không có "nếu như".

Chính việc dung hợp sức mạnh đã giúp Kyouka giải quyết được hàng loạt bất ổn nội thể: ổn định tế bào Rc, ngắt mạch cảm ứng nhân cách, đồng bộ năng lực và tái cơ cấu sinh lý,... nhưng đồng thời, nó cũng dẫn đến hậu quả khôn lường.

Cô sinh ra thêm sáu nhân cách mới, hoàn toàn không do chủ ý. Những nhân cách ấy không mang bất kỳ lệnh khống chế hay cấu trúc hạn chế nào từ hệ thống cũ.

Sáu nhân cách mới ấy, như những linh hồn hoang dã bị ném vào một thân thể mở, bỗng dưng nhận được "đất" nhưng không có "luật pháp" không có "chính quyền" không có "rào chắn" và ngay cạnh đó, là hàng loạt địa chủ cũ tham lam, tàn bạo, đang nhìn chằm chằm vùng lãnh thổ mới.

Trong cơn hỗn loạn bản năng, sáu nhân cách mới bắt đầu hấp thụ bất kỳ mảnh ký ức hay cảm xúc dư thừa nào còn lại trong đầu cô, như một cách tự vệ.

Chúng tìm kiếm bất kỳ thức ăn tinh thần nào còn sót, từ những góc ký ức bị lãng quên, cảm xúc không biết đặt tên, cho đến cả những lớp ý thức mờ nhạt của nhân cách chính.

Điều này lập tức khiến các nhân cách cũ phản ứng dữ dội.

Không ai chấp nhận sự tồn tại của kẻ mới mà không trải qua quá trình sàng lọc. Chúng phá bỏ giới hạn cũ mà mình đặt ra, tự ý mở rộng phạm vi chi phối, cũng tham gia "bữa tiệc ký ức" ấy. Kết quả là hệ thống nhân cách vốn vận hành như một bộ máy lập trình ổn định, bắt đầu rung chuyển, hỗn loạn, gần như sụp đổ.

Kyouka lập tức nhận ra mối nguy.

Nếu để mặc quá trình đó tiếp diễn, cô không chỉ mất đi kiểm soát, mà có khả năng sẽ bị chính nhân cách phụ chiếm đoạt ý thức biến thành một con rối sống mang đầy bản ngã xa lạ.

Không chút do dự, cô kích hoạt Thần Chức Phong Ấn, cho phép cô tạm thời tách rời và phong ấn các nhân cách, đóng băng luồng ý thức của chúng vào từng "khoang khóa" riêng biệt, tách biệt khỏi trục chính điều khiển, nhằm khôi phục trật tự bên trong tâm trí.

Khi đã ổn định tạm thời, Kyouka bắt đầu kế hoạch chia tách nhân cách, phân hóa 22 nhân cách hiện tại thành các cá thể độc lập, cho phép chúng có khả năng sinh hoạt, hành động, xử lý độc lập, nhưng vẫn nằm hoàn toàn trong quyền giá·m s·át và điều hướng của cô.

Ý tưởng này không phải ngẫu hứng.

Thực tế, từ rất lâu trước đó, Kyouka đã lên kế hoạch triển khai mô hình này. Chỉ là, khi đó cô còn phụ thuộc vào lượng tế bào Rc khổng lồ để duy trì hệ thống sống, điều kiện sinh học không cho phép tách bội nhân cách mà không tổn hao bản thể.

Nhưng giờ đây, với việc kế thừa Thần Lực và đặc biệt là có thể làm mới năng lượng nguyên sinh trong cơ thể,

Kyouka không còn bị giới hạn về Rc, cũng không còn lệ thuộc vào chu kỳ sinh học gốc.

Và vì thế, kế hoạch chia tách nhân cách toàn phần, chính thức bắt đầu.

. . .

"Akito à! Thời gian tới nhờ con trông nom tiệm nhé!"

Một ông lão râu trắng, tay đẩy một chiếc xe lăn, trên đó là một bà lão tuổi tác không kém, vừa cười vừa nói với cậu bé tóc đỏ đang đứng trước cổng tiệm bánh.

Akito, với nụ cười ấm áp, gật đầu đáp:

"Con sẽ quản lý cửu tiệm thật tốt, ông bà cứ yên tâm. Nhân dịp này, hai người cũng tranh thủ đi dạo đâu đó cho thư thái tinh thần, khỏe người ra mới vui sống."

Bên cạnh Akito, một người đàn ông trung niên cao lớn, vóc dáng cường tráng, mái tóc đỏ đậm, có sáu phần giống Akito, cũng tiếp lời:

"Akito nói đúng đấy ba mẹ! Hai người vất vả nhiều năm rồi, không bằng nhân dịp này đi du lịch một chuyến, coi như tự thưởng cho bản thân."

Hai ông bà nhìn nhau, ánh mắt có phần chần chừ.

Dù mới dứt bệnh không lâu, cả hai vẫn có thói quen muốn quay lại với công việc thường ngày, mở cửa tiệm từ sớm, làm bột, nướng bánh, tiếp khách...

Nhưng chính bác sĩ điều trị cũng đã khuyên rằng tuổi tác hiện tại của cả hai đã không còn phù hợp để thức khuya dậy sớm như trước, cơ thể cần nghỉ ngơi dài hạn hơn.

Người đàn ông trung niên, chính là ba của Akito, ra hiệu cho con trai khuyên thêm lần nữa.

Akito liếc mắt nhìn ông một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Ba đúng là người làm ăn tốt, nhưng mỗi khi cần nói chuyện tình cảm lại vụng về y như đứa trẻ."

Cậu cười khẽ, rồi quay sang ông mình, dịu giọng nói:

"Ông à, đi du lịch không phải chỉ là đi chơi đâu. Ông từng kể với con là thời trẻ, ông có ước mơ được đi khắp Nhật Bản nếm thử hương vị bánh của từng vùng miền, đúng không?"

Ông lão nghe vậy, ánh mắt không khỏi xao động.

Đó đúng là giấc mơ thời trai trẻ của ông, từng nung nấu bao năm. Nhưng rồi c·hiến t·ranh kéo đến, tài chính gia đình thiếu thốn, con cái cần chăm lo... cuối cùng giấc mơ ấy bị gác lại gần bốn, năm mươi năm, chỉ còn là câu chuyện kể bên tách trà mỗi tối.

Giờ đây, được cháu mình nhắc lại, kỷ niệm xưa cũ như sống dậy. Ông lão bất giác siết nhẹ tay bà bên cạnh, ánh mắt sáng lên một tia lửa mong chờ.

Thấy ánh mắt ông sáng lên trông mong như đứa trẻ lần đầu được hứa dẫn đi hội chợ, Akito mỉm cười, quay sang bà mình nhỏ giọng nói:

"Bà ơi, tiệm mình vừa sửa xong còn thiếu nhiều thiết bị làm bánh hiện đại. Nếu ông bà đi du lịch, thì ngoài việc nghỉ ngơi, mình cũng có thể tranh thủ nếm thử bánh ngọt các vùng, vừa ăn vừa khảo sát, biết đâu còn tìm được mấy loại máy móc hay ho mang về bổ sung cho tiệm."

Bà lão mím môi lại, ánh mắt khẽ dao động.

Từ nhỏ, bà đã quen sống tằn tiện, mọi chi tiêu đều tính toán cẩn thận. Bản thân bà rất hiếm khi tiêu tiền cho riêng mình, nhưng lại luôn sẵn sàng bỏ ra tất cả để đầu tư cho cái gọi là lợi ích chung của gia đình.

Hơn nữa, bà vẫn luôn là người mềm lòng nhất mỗi khi nghe con cháu nhỏ nhẹ thuyết phục.

Bà liếc nhìn ông, người bạn đời bên cạnh, người mà bà biết rõ hơn ai hết.

Ánh mắt ấy… đã bao lâu rồi bà mới thấy lại sự háo hức rạng rỡ của ông như thời hai người còn trẻ?

Chần chừ một lúc, rồi cuối cùng bà cũng nhẹ giọng nói, mắt vẫn không rời khỏi tay ông đang nắm lấy tay mình:

"Được rồi... Aki! Con giúp mẹ đặt một chuyến du lịch vòng quanh nước Nhật đi. Tiền tiết kiệm của ba mẹ, chắc cũng đủ cho một chuyến như vậy."

Aki khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thấy ba mẹ cuối cùng cũng chịu lắng nghe, hắn mỉm cười thật lòng, rút từ túi áo ra một phong bì dày, bên trong là cặp vé du lịch toàn quốc đã đặt sẵn từ lâu.

"Ba mẹ không cần lo, con chuẩn bị hết rồi. Chỉ cần xách hành lý và đi thôi."

Hai ông bà lặng người một thoáng, rồi cùng bật cười.

Cả ba người - ông bà và Akito, đều nhìn Aki, người đàn ông cứng miệng từ trước đến giờ, bằng ánh mắt vừa bất ngờ vừa dịu dàng.

Cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng, trong lòng ai nấy đều hiểu: Tình cảm gia đình... đôi khi không cần nói ra, chỉ cần âm thầm chuẩn bị cho nhau là đủ.

Mặc dù đã nói chỉ cần xách hành lý lên và đi, nhưng thực tế thì hai ông bà vừa dứt bệnh không lâu, cơ thể vẫn còn cần nghỉ ngơi thêm vài hôm để phục hồi hoàn toàn trước khi khởi hành.

Lúc này, trong khi ông bà vào trong nghỉ ngơi, Aki tiến lên phụ Akito dỡ hàng hóa, xách từng thùng nguyên liệu và dụng cụ làm bánh vào nhà.

Vừa đi vừa đỡ lưng, Aki khẽ cười:

"Chuyện khi nãy… cảm ơn con nhé."

Akito nhìn ba mình, rồi cũng bật cười:

"Không có gì đâu ạ. Mua cho con vài cuốn sách nấu ăn là được rồi."

Aki bật cười sảng khoái:

"Ha ha! Con thích thể loại nào? Món Nhật? Bánh Âu? Hay mấy món fusion hiện đại?"

Akito nhún vai: "Cái gì lạ lạ càng tốt ạ."

"Cũng được. Nhắc mới nhớ… bữa trước sách trong nhà đột nhiên biến mất sạch không thấy đâu. Nhưng kỳ lạ là hôm sau lại trở về y như cũ, ba còn không biết có phải mình nhìn nhầm không nữa."

Nghe vậy, Akito thầm đổ mồ hôi trong lòng.

Đống sách đó chính là cậu lén mang vào không gian trong mơ, để sao chép. Sau khi hoàn tất, cậu đã mang trả lại đúng nguyên trạng... chỉ không ngờ ba mình cũng để ý tới.

Chưa để cậu đánh trống lảng, Aki đột ngột đổi chủ đề:

"À đúng rồi. Con còn nhớ Soma không? Em họ của con ấy."

Nghe đến tên đó, Akito hơi nhíu mày.

Dù biết Soma là "nhân vật chính" của thế giới này, nhưng thực tế hai người chỉ gặp nhau lác đác vài lần vào dịp lễ Tết, chưa kịp quen thân đã mỗi người mỗi nơi.

"Có chuyện gì với em ấy sao ạ?" Akito hỏi lại.

Aki đặt thùng hàng cuối cùng xuống bệ bếp, rồi lau tay bằng khăn treo tường:

"Không có gì to tát đâu. Chỉ là ba nó có việc phải ra nước ngoài công tác, nên muốn gửi em ấy ở nhà mình chừng nửa tháng."

Anh nhìn Akito, giọng mang theo chút dò hỏi:

"Ba định hỏi là đến lúc đó con có thể chăm sóc em ấy được không? Dù gì cả hai cũng dễ kết bạn hơn."

"Được ạ." Akito gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại.

"Con nghe nói em ấy cũng rất giỏi nấu ăn."

Aki nghe vậy, không phản bác.

Dù bình thường hay tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong lòng Aki thừa biết, em trai mình là một thiên tài nấu nướng đúng nghĩa, thứ thiên phú vượt ngoài khuôn mẫu trường lớp hay công thức thông thường.

Nếu Soma, đứa cháu ấy kế thừa được chỉ mười phần trăm năng lực của ông bố mình, thì tương lai đã rất đáng gờm rồi.

Hắn liếc nhìn Akito một cái. Dù biết con trai mình cũng rất xuất sắc, có phong cách, có độ tinh tế riêng, nhưng nếu đem ra so sánh trực diện với Soma... Aki cũng không dám chắc ai hơn ai.

Sau khi vào nhà, Akito lập tức bắt tay vào việc sắp xếp lại quầy bếp, các tủ nguyên liệu, dãy bàn ăn và các công cụ nấu nướng trong khu vực làm bánh vừa sửa xong.

Mặc dù quãng đường từ cửa tiệm ra phía sau không dài, nhưng khối lượng đồ đạc nhiều, lại cần sắp xếp cẩn thận đúng vị trí.

Cậu làm việc không ngơi tay suốt vài tiếng đồng hồ, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng nét mặt vẫn giữ được sự tập trung và kiên nhẫn.

Dù rằng, nếu dùng sức mạnh thực sự của mình hiện tại, Akito chỉ cần một phút là đã có thể hoàn thành mọi thứ, thậm chí còn chính xác, đẹp mắt và tối ưu hơn gấp nhiều lần.

Thế nhưng, Akito lại không chọn cách đó.

Cậu thích bầu không khí gia đình cùng nhau vất vả làm một việc gì đó.

Dọn tiệm, sắp xếp đồ đạc, cùng nhau nấu ăn, đều là những khoảnh khắc bình dị mà kể cả có sức mạnh thay đổi cả thế giới, cũng không thể thay thế.

Kết thúc công việc, ba mẹ cậu đã vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Còn Akito, sau khi rửa mặt cho tỉnh táo, rót một ly nước mát rồi ngồi xuống trước TV, định bụng xem qua bản tin tối một chút cho thư giãn.

Thế nhưng vừa bật kênh tin tức, cậu suýt chút nữa phun thẳng ngụm nước vừa uống.

Đôi mắt mở lớn đầy sửng sốt.

Màn hình TV hiện lên dòng tin tức nổi bật:

[Phát hiện hành tinh đối xứng với Trái Đất, ẩn mình với một thế giới sống khác.]

Bản tin chiếu hình ảnh một đội ngũ phi hành gia vừa trở về từ hành tinh mới được phát hiện, mang theo một số mẫu vật sống được thu thập từ đó.

Ngay trên màn ảnh, các chuyên gia đang trưng bày những sinh vật động thực vật đủ loại, mỗi loài đều mang hình dáng thần kỳ, kỳ lạ, nổi bật đến mức khó tin.

Có loài cây ánh sáng lấp lánh, hoa mọc ra lưỡi dao.

Có động vật mang thân rồng nhưng mọc nấm trên lưng.

Có những sinh thể nửa thịt, nửa kim loại, trông như bước ra từ trí tưởng tượng.

Với người bình thường, đây là phát hiện chấn động về mặt khoa học.

Nhưng với Akito, đầu óc cậu lúc này gần như không xử lý kịp.

Bởi trong số những mẫu vật được chiếu trên TV, cậu nhận ra không ít sinh vật rõ ràng là không đến từ thế giới này.

Có những loài Akito từng thấy trong thế giới Toriko, như Thịt Rồng, Cá Biển Trái Cây, Cỏ Kem Sữa, những nguyên liệu thực phẩm trong truyền thuyết vốn chỉ tồn tại trong một thế giới manga nơi thức ăn là đỉnh cao văn minh.

Có cả thực vật từ Plants vs. Zombies, như Cây Đậu Bắn, Nấm Ánh Sáng, Hoa Mặt Trời, được đặt trong lồng kính như những loài quý hiếm mới phát hiện.

Ngoài ra, còn có hàng loạt sinh vật mang hình dáng hỗn hợp giữa khủng long, rồng và thực vật, giống như quái vật được lai tạo bởi trò chơi hoặc tiềm thức con người.

Một số lại trông như nhân cách hóa các món ăn, đi đứng bằng hai chân, mang khuôn mặt biểu cảm, có loài mặc tạp dề, đội mũ bếp trưởng như thể đang sẵn sàng bước vào nhà bếp.

"Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Chương 128: Xen giữa câu chuyện nhỏ (4).