Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 129: Đúc lại.
Thời gian trôi qua nhanh đến kỳ lạ. Tính ra, nhóm Nobita đã ở dưới đáy biển hơn một tuần.
Trong suốt thời gian ấy, cả nhóm vui chơi không ngừng nghỉ, khám phá vô số kỳ quan dưới đại dương. Có lúc lặn ngắm san hô, lúc truy tìm tàu đắm, lúc lại mò mẫm theo những dòng suối nóng giữa đáy biển tối đen.
Ai cũng cười nói, hào hứng kể lại những khoảnh khắc kỳ lạ và cũng có lúc im lặng mà cảm nhận vẻ đẹp xa xăm của nơi này.
Bây giờ, cả nhóm đã bắt đầu chơi đến chán, không phải vì mệt, mà vì trong lòng đã dâng lên cảm giác thoả mãn. Họ như thể đã chạm được rìa của một giấc mơ thật sự.
Tối ngày thứ bảy, cả nhóm không còn dùng bữa dưới nước như thường lệ.
Thay vào đó, họ nổi lên mặt biển, chọn một khu vực mặt nước tĩnh lặng được trải thảm nổi, bày biện như một buổi cắm trại giữa biển khơi.
Bên tai là tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, trước mắt là cảnh hoàng hôn đang dần buông xuống, vàng cam lan đều trên mặt nước tĩnh.
Hajime đảm nhận nấu ăn như mọi khi. Lần này cậu không làm gì cầu kỳ, chỉ đơn giản là:
Bánh bao chiên vàng giòn, lớp vỏ rộp lên từng mảng nhỏ thơm mùi bột lúa mì, chấm cùng nước sốt mặn cay nhẹ, càng làm người thèm ăn.
Bánh mực rán nóng hổi, b·ốc k·hói, trong dai ngoài giòn, thơm lừng từng thớ thịt mực.
Cá kho xì dầu Nhật đậm đà, tỏa ra mùi thơm cay nồng của gừng cùng nước tương.
Một nồi canh cá chua cay, mặn ngọt, vừa vị đến từng thìa húp.
"Đẹp thật..." Suneo là người lên tiếng đầu tiên, đôi mắt vẫn dán chặt vào rìa chân trời đang rực rỡ ánh chiều tà.
"Đẹp đến mức không muốn chớp mắt!" Shizuka nhẹ nhàng nói, giọng cô thấm đượm một vẻ hoài niệm khó tả.
Jaien khẽ gật đầu: "Tụi mình từng ngắm hoàng hôn trên núi, ở bờ biển, thậm chí cả dưới đáy biển rồi nhưng chưa lần nào thấy nó lặng lẽ như hôm nay."
"Hình như... bọn mình đã đi qua hơn nữa kỳ nghỉ rồi nhỉ?"
Nobita thở dài, rồi bỗng chọc đũa vào miếng bánh bao, cầm lên miệng cắn: "Mình cứ muốn ở đây mãi... mà lại biết là không thể."
Cả nhóm khẽ cười, ai nấy đều hiểu cảm giác ấy.
Hajime không nói gì, chỉ lặng lẽ múc thêm canh cho từng người.
"Món hôm nay, cậu nấu ngon thật đấy, Hajime." Shizuka mỉm cười, nghiêng đầu. "Còn biết chọn đúng món đúng lúc nữa."
"Ừa! Bánh mực lần này ngon hơn lần trước nhiều luôn!" Suneo phấn khích.
Hajime vẫn cười nhẹ, ánh mắt nhìn hoàng hôn không rời:
"Không phải do mình nấu ngon hơn bình thường đâu... chỉ là mọi người lúc này cảm thấy 'hợp vị' mà thôi!"
Câu nói khiến cả nhóm sững lại vài giây, rồi cùng gật gù, không khí như lắng đọng thêm một tầng ý nghĩa.
Đến khi mặt trời khuất hẳn sau đường chân trời, ánh đỏ hồng dần nhường chỗ cho màn đêm dịu nhẹ, thì bữa tối cũng vừa kết thúc.
Từng chiếc đĩa đã sạch sẽ, nồi canh đã nguội bớt, còn lại trên bàn chỉ là những tiếng thở ra thỏa mãn và ánh mắt vẫn lưu luyến về phía biển xa.
Lúc ấy, Hajime đột ngột lên tiếng, giọng cậu bình tĩnh nhưng mang chút ngập ngừng:
"À, mọi người này... Sau hôm nay, mình có vài việc riêng cần xử lý. Chắc sẽ phải tách nhóm khoảng hai, ba ngày. Mọi người trong thời gian đó nhớ tự chăm sóc mình nhé."
Câu nói vừa dứt, không khí quanh khựng lại một chút.
Doraemon nhìn Hajime đầy lo lắng nói: "Cậu đi một mình à? Có nguy hiểm hay việc cần tụi mình giúp không?"
Nobita cũng mở to mắt, giọng hơi hoảng hốt: "Vậy còn... còn ai nấu ăn cho tụi mình?"
Suneo bĩu môi, chống cằm than vãn:
"Ăn thì không lo, chứ chơi mà không có Hajime là bọn tớ buồn dữ lắm đó!"
Jaien nhìn quanh rồi vỗ mạnh vào ngực mình, tạo ra một tiếng "bịch" rõ to, cười tự tin:
"Yên tâm đi đi, Hajime! Có tớ ở đây rồi thì không ai dám đụng tới nhóm đâu. Ai dám gây chuyện, cứ để Jaien này xử lý!"
Cậu còn chẳng ngại giơ tay lên uốn cong bắp tay khoe như minh chứng cho lời nói.
Suneo lập tức phụ họa: "Ừ ừ, đúng đó! Cậu cứ yên tâm. Tụi này không phải con nít mẫu giáo, biết tự lo rồi!"
Shizuka cũng gật đầu, dù trong lòng vẫn hơi lo lo nhưng không muốn làm Hajime bận tâm:
"Mình đã nhớ kỹ mấy món cậu dạy rồi, ít ra thì nấu canh vẫn được!"
Thấy mọi người phản ứng như vậy, Hajime khẽ bật cười. Ánh mắt cậu thoáng dịu lại, rồi gật đầu xác nhận:
"Ừ, vậy thì mình yên tâm rồi. Nhớ giữ an toàn, đừng có đi lung tung quá xa nhau là được."
Sau bữa ăn, cả nhóm không ai quên nhiệm vụ quen thuộc, gom hết rác quanh chỗ ngồi, cho vào túi xử lý phân hủy. Ai cũng quen tay, người thì nhặt lon nước, người thu vỏ bánh, người dọn khăn giấy.
Shizuka buộc túi lại, nhìn xung quanh rồi mỉm cười nhẹ: "Dọn dẹp sạch sẽ như vậy, biển cũng vui theo đó."
Cả nhóm gật đầu, rồi cùng nhau leo lên Baky để dạo một vòng mặt biển, như cách giúp tiêu hóa bữa tối no nê.
Jaien ngồi phía sau, duỗi tay duỗi chân thoải mái.
"Đi dạo trên biển thế này giống mấy bộ phim mình từng coi ha."
Suneo vắt tay ra sau đầu, ngả người tựa lưng, lời nói như có ý chờ mong có chuyện gì xảy ra:
"Mà không có ai rượt, không có hải quái vật gì hết… thiệt là bình yên dễ sợ!"
Hajime ngồi cuối xe, ánh mắt thả trôi theo sóng nước. Trong lòng cậu, một ý niệm khác đang dần hình thành, nhưng cậu vẫn giữ yên lặng, không để ai lo.
Chuyến dạo biển nhanh chóng kết thúc. Khi trăng đã treo lên cao, cả nhóm trở về Lều Chung Cư nghỉ ngơi, khép lại một ngày vừa đẹp vừa đậm dấu ấn.
Bên ngoài Lều Chung Cư, Hajime cuối cùng cũng chậm rãi bước vào.
Ánh mắt cậu sâu lặng, mang theo vẻ trầm tư khó giấu. Dù biết rõ nhóm bạn sắp tới sẽ gặp chuyện và cũng tin tưởng họ đủ khả năng vượt qua, Hajime vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ cảm giác bất an trong lòng.
Cậu hiểu rõ đó chỉ là phần tâm lý lo lắng thừa thãi của chính mình.
Nhưng dù đã quen với việc mất đi việc biết trước mọi thứ, Hajime vẫn không thể dứt khỏi nỗi sợ vô hình khi phải rời xa họ vào đúng thời điểm này.
Cuối cùng, cậu dừng bước trước cửa phòng của Jaien.
Dù đã giao mọi thông tin tương lai cần thiết cho Doraemon, cũng đã chuẩn bị đủ vật dụng, kế hoạch dự phòng cho cả nhóm kể cả Baky, trong lòng Hajime vẫn cảm thấy cần đặt xuống một quân cờ cuối cùng.
Cậu giơ tay, gõ nhẹ vào cửa phòng.
"Cộc cộc."
Cánh cửa mở ra, Jaien xuất hiện, nửa người vẫn còn quấn chăn, rõ ràng mới định đi ngủ. Vừa thấy Hajime, cậu hơi ngạc nhiên.
"Hajime? Cậu tìm mình có việc gì sao?"
Hajime không trả lời ngay. Cậu từ từ lấy từ túi ra một vật được bọc cẩn thận - Mặt Nạ Tức Giận.
Nhìn Jaien một lúc, cậu như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, vẫn đưa mặt nạ ra trước mặt cậu bạn.
"Nếu có lúc các cậu gặp phải chuyện vượt quá khả năng, không thể giải quyết được, thì dùng cái này," Hajime cẩn thận nhắc nhở. "Nhưng nhớ đừng l·ạm d·ụng nó."
Jaien sững lại trong vài giây, sau đó trịnh trọng đưa hai tay đỡ lấy mặt nạ. Dù không rõ Hajime đang lo lắng điều gì, nhưng cậu cảm nhận được sự nghiêm túc từ ánh mắt bạn mình.
Cậu gật đầu thật chậm, giọng nói cũng trầm xuống.
"Ừ! Mình hiểu rồi. Mình sẽ cẩn thận khi dùng nó."
Sau đó, Hajime lần lượt đến từng phòng và trao lại những chiếc mặt nạ còn lại cho các thành viên khác trong nhóm.
Tham ăn cho mèo máy, ghen ghét cho Shizuka, lười biến cho Nobita, tham lam cho Suneo.
Trong khoảng thời gian này, cậu đã nhờ các phần linh hồn khác cho ăn cảm xúc tiêu cực cho từng chiếc mặt nạ.
Tuy vậy, hiện tại chỉ có hai chiếc mặt nạ được kích hoạt hoàn toàn các năng lực, đó là Mặt Nạ Kiêu Ngạo của Hajime và Mặt Nạ Tức Giận hiện nằm trong tay Jaien.
Những chiếc mặt nạ còn lại chỉ mới hé lộ một hai năng lực cơ bản, chưa đạt tới trạng thái thức tỉnh hoàn toàn.
Hajime cũng biết rõ, để đánh thức hoàn toàn sức mạnh của chúng, không thể chỉ dựa vào kỹ thuật hay cho ăn thông thường như trước, mà cần chủ nhân của chúng thật sự đồng cảm và vượt qua chính mặt tối trong lòng mình.
Vì vậy, cậu lựa chọn trả lại, để từng người tự bước vào hành trình của họ.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc cho nhóm, Hajime không chờ đến bình minh. Cậu rời đi ngay trong đêm, lặng lẽ như cách cậu đến.
Dưới màn nước mờ đục, thân ảnh Hajime lướt đi như một vệt bóng đen lặng lẽ. Cậu bơi xuyên qua hàng ngàn cây số đáy biển, không rõ đã đi bao lâu, cuối cùng dừng lại tại một thung lũng biển nằm sâu khoảng ba đến bốn nghìn mét.
Nơi này không phải vực thẳm đen tối, nhưng cũng không dễ tiếp cận. Nó kéo dài gần cả trăm cây số, uốn lượn giữa hai dãy đá ngầm khổng lồ như rặng núi ngủ quên trong lòng đại dương.
Điều khiến nơi đây trở nên đặc biệt chính là: một tầng rác biển khổng lồ, trải dài suốt đáy thung lũng. Cao gần mười mét, nó xếp lớp dày đặc như địa tầng c·hết chóc. Đây là kết quả từ suốt thời gian qua, Hajime lặng lẽ điều khiển đám Cá Quỷ và các sinh vật máy móc thu thập rác khắp đáy biển và gom hết về nơi này.
Hajime bước đến trung tâm thung lũng, lặng lẽ đứng trước ngọn núi rác khổng lồ. Phía sau cậu, hồ lô cát đen lập tức bật mở, từng dòng cát tuôn ra như thác, cuồn cuộn thành những làn sóng dày nặng.
Trong khoảnh khắc, sóng cát đen phủ lên toàn bộ đống rác, lan ra từng khối rác vụn, nhựa vỡ, kim loại gãy, xác tàu, xác máy... Rồi tất cả từ từ bị đồng hóa, từng hạt, từng phân tử, tan chảy và hòa vào dòng cát như thể chưa từng tồn tại.
Trên không trung, Hajime vẫn đứng yên, mắt nhắm lại, cảm nhận thứ gì đó đang chuyển động trong cơ thể.
Từ nơi lồng ngực, một nhịp đập vang lên, không phải nhịp tim sinh học bình thường, mà là một mạch năng lượng.
Nó khởi phát từ trung tâm thân thể, lan dần ra khắp huyết mạch, cơ bắp, thần kinh, rồi hòa vào tận tầng sâu trong linh hồn.
Một luồng sức mạnh cổ xưa, siêu việt, nhưng cũng cực kỳ rõ ràng, như một con sông năng lượng đang mở ra kênh chảy mới.
Hajime khẽ mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm hơn trước, như xuyên qua cả lớp nước biển và thời gian.
Không sai. Những biến động gần đây trong cơ thể, cảm giác lười biếng, trạng thái siêu cảm và lý do khiến cậu phải tạm rời nhóm...
Tất cả đều bởi vì cậu đang bước vào cảnh giới Siêu Phàm một cách hoàn toàn.
Nếu như trước đây, nhờ sức mạnh Thần Lực, cậu và các phần linh hồn từng được "kéo lên" chạm tới cấp độ Siêu Phàm - đó giống như được mở hé cánh cửa, nửa bước tiến vào, nhưng chưa thật sự đặt chân.
Thì giờ đây, không nhờ sức mạnh bên ngoài, không phụ thuộc hỗ trợ, chính thân thể và linh hồn Hajime tự mình vượt qua thử thách, đặt bước chân đầu tiên vào cảnh giới thực sự của một tồn tại Siêu Phàm.
Trong khoảnh khắc im lặng giữa lòng thung lũng biển, Hajime cảm nhận rõ ràng một sự thay đổi sâu sắc đang diễn ra trong cơ thể mình.
Nguồn niệm lực từng cư trú nơi não bộ, cùng với dòng Thần Lực chảy trong tim, lúc này không còn tồn tại như những mạch đơn lẻ tách biệt nữa.
Chúng đang hợp nhất.
Từng tia năng lượng nhẹ nhàng len lỏi, kết nối lại với nhau, dần hình thành một mạng lưới năng lượng chằng chịt, giống như hệ tuần hoàn mới không chỉ lưu thông sức sống mà còn truyền tải ý chí, tư duy và cả khái niệm siêu việt.
Mạng lưới đó lan ra khắp toàn thân, chảy qua từng tấc da thịt, từng mạch máu, từng thớ cơ, từng bó thần kinh, thẩm thấu vào từng tế bào.
Cảm giác không đau đớn, nhưng sâu sắc như ánh sáng xuyên thấu linh hồn.
Cơ thể cậu lúc này không đơn giản chỉ đang được cường hóa, mà là đang tiến hóa thành một hình thái sinh mệnh hoàn toàn mới, vượt lên trên định nghĩa về nhân loại cấp thấp.
Đây không phải là việc đơn thuần như hình thành trái tim thứ hai, hay thêm phổi thứ ba, hay cường độ cơ bắp, tốc độ phản xạ tăng vọt.
Đây không chỉ là việc năng lượng tổng thể gia tăng hay bùng phát nhất thời.
Mà chính là… sự thay đổi tận gốc về cấu trúc nhận thức, ý chí và bản chất tồn tại.
Hajime cảm nhận rõ rệt trí tuệ của bản thân đang chuyển hóa.
Cậu không chỉ nghĩ nhanh hơn, phân tích chính xác hơn, mà quan trọng nhất là: cậu hiểu rõ.
Đây là minh ngộ.
Cậu hiểu được bản chất của sức mạnh, hiểu được tại sao kỹ thuật lại hình thành như vậy, hiểu được tại sao giới hạn tồn tại và làm cách nào để vượt qua chúng.
Thế giới trước mắt cậu dường như trở nên rõ ràng và chân thực hơn bao giờ hết. Những thứ từng khiến cậu cảm thấy mơ hồ, khó lý giải, hay kỹ năng từng phải luyện tập gian khổ mới thành thạo, giờ đây hiển hiện như những công thức đơn giản, dễ nắm bắt.
Sự tiến hóa này không giống như leo lên một bậc thang, mà như bước qua một cách cửa dẫn tới một chiều không gian khác hẳn.
Một cánh cửa mở ra không gian nơi sức mạnh không cần thông qua cơ thể, phản xạ, hay cả Thần Chức,... để biểu hiện.
Hajime lúc này đã đạt tới cảnh giới mà năng lực trở thành bản năng.
Chỉ cần nghĩ, là có thể làm được.
Nếu trước đây, cậu cần triệu hồi, điều phối, vận dụng rồi kết hợp các loại sức mạnh để thi triển kỹ năng, thì hiện tại, chỉ cần một niệm khởi, tất cả đều tự động vận hành như hô hấp, như tim đập, như ánh nhìn - không cần trung gian, không cần mệnh lệnh.
Cậu không còn là người điều khiển sức mạnh.
Cậu chính là sức mạnh đó.
Tuy trạng thái hiện tại mang lại cho Hajime một cảm giác như đang đứng trên đỉnh cao của thế giới, nhưng bản thân cậu hiểu rõ: đây không phải sự vĩnh cửu.
Minh ngộ - khoảnh khắc hiếm hoi mà trí tuệ chạm đến bản chất chân thật của vũ trụ và sức mạnh, chỉ là một cánh cửa ngắn ngủi, mở ra để sinh linh khi bước vào cấp Siêu Phàm có thể cảm nhận rõ ràng hướng đi của bản thân.
Sau khi cửa ấy khép lại, nếu không có quyết định đúng đắn, người ta sẽ dậm chân tại chỗ… hoặc tệ hơn, đi sai đường, rơi xuống vực sâu mờ mịt.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Hajime chưa chọn bất kỳ con đường nào.
Dù đã tìm hiểu nhiều hệ thống tu luyện, nhưng cậu biết rõ, hiện tại, không một hệ thống nào có thể hoàn toàn chứa đựng sức mạnh của mình.
Dù là Thần Đạo với năm nhánh con đường chính hay Yêu Đạo với bốn lối đi riêng biệt hay cả Đấu Đạo cổ xưa và tàn nhẫn, đều không thật sự phù hợp.
Chính vì vậy, sau một thời gian học hỏi và thảo luận, Koya Kami từng đề nghị:
"Ngươi có thể tự tạo ra con đường của riêng mình, không cần đi theo lối mòn của kẻ khác."
Và Hajime cũng đã quyết định như vậy.
Ngay sau đó, cậu liền bước vào không gian trong mơ, đi thẳng đến khu vực trung tâm nơi các phần linh hồn thường tổ chức họp bàn.
Tại nơi vốn như đại sảnh nghị viện này, ba có người đã ngồi sẵn là Altheris, Steingard và Yuichiro.
Tiện thể nói luôn ghế ngồi của hai người trước.
Ghế của Altheris là một chiếc ghế bập bênh cổ điển bằng gỗ, thiết kế đơn giản mà thanh lịch. Phía trên có lót vài tấm nệm mỏng và một chiếc chăn vắt ngang, trông như thể nó luôn đặt cạnh một lò sưởi nhỏ trong đêm tuyết phủ. Cái ghế gợi cảm giác của một học giả về hưu, đang chuẩn bị đọc sách cả đêm.
Ghế của Steingard thì hoàn toàn ngược lại, đó là một vương tọa khổng lồ như được tạc từ đá núi, xung quanh là các khối thực vật hóa thạch, dây leo đan xen, thậm chí có cả rễ cây đâm ra từ dưới mặt đất. Nó giống như một ngai sơn lâm, mang theo khí chất trầm tĩnh và hoang dã.
Cả ba người, Altheris, Steingard và Yuichiro đã đợi Hajime từ lâu. Không một ai nói dư thừa điều gì. Họ chỉ đơn giản đưa tay về phía cậu.
Hajime không chút chần chừ, đưa tay ra tiếp nhận.
Ngay khoảnh khắc đó, từ ba thân thể khổng lồ, sức mạnh cùng ký ức ồ ạt tràn vào trong cơ thể Hajime.
Cậu cảm nhận rõ ràng.
Sức mạnh Titan, một lực lượng khổng lồ đến vô hạn, bao quát vạn vật cùng thế giới.
Ma lực, một loại năng lượng vạn năng cùng bá đạo, có thể chạm đến bất kỳ quy tắc nào nếu đủ công cụ để dẫn dắt.
Và thứ tinh thần kỳ lạ như một đại dương ô nhiễm, phức tạp, đa tầng và luôn dao động, ẩn chứa bên trong vô số tầng ký ức và cảm xúc đan xen.
Trong đầu Hajime, mấy ngàn năm ký ức hiện lên như triều dâng. Có những đoạn như một dòng sông nhẹ nhàng, nhưng cũng có những đoạn dữ dội như b·ão l·ũ, cuốn theo vô số kiến thức, hình ảnh, cảm xúc, trải nghiệm, thất bại và cả những chiến thắng huy hoàng.
Thế nhưng, mặc cho lượng thông tin cùng sức mạnh khổng lồ đến như thế, Hajime vẫn hoàn toàn tiếp thu được tất cả chỉ trong chớp mắt.
Cậu mở mắt.
Ánh nhìn trầm tĩnh đảo qua cả ba, không nói một lời, không quấy rầy, chỉ lặng lẽ xoay người rời đi.
Trở lại thế giới hiện thực dưới đáy biển sâu, Hajime lập tức cảm nhận được thân thể như vừa nhét vào một hành tinh, khối lượng năng lượng khổng lồ như muốn làm nổ tung cả tầng sinh quyển quanh cậu.
Hajime cúi xuống, ánh mắt hướng về phía dưới lòng thung lũng.
Đám cát đen của hồ lô đã hoàn tất quá trình đồng hóa, toàn bộ đống rác khổng lồ trước đó giờ đã biến thành một dãy núi kim loại đen óng, kéo dài gần trăm cây số, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, nặng nề như sắt nguyên thủy.
Ngay lập tức, dòng cát đen bay lên, như một cơn lũ đảo ngược, nuốt chửng lấy thân thể của Hajime.
Nhưng Hajime không hề phản kháng.
Ý thức cậu thoát ra, đứng bên ngoài thân xác, dựa vào sức mạnh của Mặt Nạ Kiêu Ngạo để giữ vững nhận thức.
Cậu lặng lẽ quan sát.
Thân thể cũ của mình đang dần bị Hợp Kim Ngôi Sao Đen đồng hóa, từng lớp da thịt tan rã, rồi đến gân cốt, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, máu huyết… Cuối cùng, trong làn sóng kim loại, chỉ còn lại một thứ duy nhất không bị tiêu diệt.
Một hạt giống Kỳ Tích.
Hạt giống ấy cắm sâu nơi trung tâm thân thể cũ, tỏa ra chín cái rễ đan cài vào kim loại và ba chiếc lá mảnh mai tỏa sáng bảy sắc màu vẫn đứng vững, vĩnh tồn trong dòng năng lượng huỷ diệt.
Đây chính là bước thứ hai trong kế hoạch của Hajime:
Tái cấu trúc lại toàn bộ bản thân, tạo ra một cơ thể hoàn toàn mới, một cơ thể được xây dựng đúng theo hệ thống sức mạnh mà cậu định hình, không lệ thuộc vào sinh lý người thường, không bị ràng buộc bởi giới hạn nhân loại, cũng không chịu ảnh hưởng từ hệ thống nào có sẵn.
Một thể chất hoàn toàn độc lập, hoàn toàn tự chủ.
Hạch tâm của kế hoạch hạch tâm mà Hajime chuẩn bị bấy lâu nay, chính là dựa vào siêu năng lực thứ ba đã thức tỉnh của hạt giống Kỳ Tích, một năng lực mang tên Dung Hợp.
Năng lực này cho phép dung hợp sáu loại phó năng lực cùng một chủ thể, không chỉ kết hợp mà còn tái cấu trúc chúng thành một hình thái hoàn toàn mới, vượt qua giới hạn của từng cá thể riêng biệt. Nó có thể áp dụng không chỉ cho sức mạnh, mà cả với vật chất, sinh lý và bản chất tồn tại.
Cảm nhận được liên kết giữa ý thức và hạt giống Kỳ Tích đã ổn định, Hajime khởi động kế hoạch tái tạo bản thân.
Dưới dẫn dắt từ ý chí của cậu, Hợp Kim Ngôi Sao Đen bắt đầu chuyển động, từng dòng kim loại đặc đen như bóng tối tràn ra, lấy hạt giống làm tâm điểm, không ngừng tụ hội và nén lại.
Như những dòng thác ngược chiều, chúng co lại, uốn lượn và uốn thành hình, một bộ khung xương hoàn toàn mới dần lộ diện.
Khung xương này thoạt nhìn vẫn mang hình thái của một cơ thể người, nhưng cấu tạo lại khác biệt hoàn toàn.
Nó không có 206 chiếc xương như con người bình thường, mà là 777 khúc xương, liên kết với nhau theo cấu trúc tối ưu hóa, không chỉ về vận động mà còn tích trữ và luân chuyển năng lượng. Các khớp, trục và điểm tỳ đòn đều mang tính biến đổi cao, giống như là thiết kế của một sinh vật đến từ chiều không gian khác.
Đây không còn là một cơ thể người. Đây là khuôn mẫu cho một sinh mệnh mới.
Khi khung xương gần như ổn định, Hajime kích hoạt Dung Hợp.
Lấy khung xương mới làm chủ thể, cậu bắt đầu dung hợp sáu yếu tố đã được chuẩn bị từ trước:
Khả năng khôi phục của Quỷ, tái sinh, tái tạo tế bào ở tốc độ kinh hoàng.
Khả năng thích nghi và sinh tồn dưới nước của Ngư Nhân, tự do hoạt động ở mọi môi trường.
Tế bào Rc, nền tảng cảm xúc, vận động và sức mạnh từ thế giới Ghoul.
Virus Gastrea mang DNA Hắc Long, kháng tính mạnh mẽ, sinh lực cực độ và sức mạnh hủy diệt từ lò phản ứng sinh học vĩnh cửu.
Tế bào Titan, năng lượng bộc phát và sức mạnh vật lý vượt mọi chuẩn mực.
Thần Thân Thể, trạng thái tồn tại thần thánh, bất tử, kháng lại quy luật thông thường.
Ngay khi quá trình dung hợp bắt đầu, biển cả dậy sóng, sương đen dày đặc bốc lên, ánh mặt trời cũng bị nuốt trọn trong màn đêm mờ mịt.
Chỉ còn lại nơi trung tâm thung lũng là một vầng sáng vàng kim rực rỡ, tỏa ra thứ ánh sáng chảy bỏng, rực lên như mặt trời mới sinh.
Khung xương nơi đó không ngừng biến hóa, từng lớp xương sụp đổ, rồi lập tức tái cấu trúc, từng mạch kim loại chảy cuồn cuộn, thỉnh thoảng lóe lên tia sáng bảy màu lẫn vào trong ánh vàng như thiên thạch v·a c·hạm rồi hóa sinh.
Cứ như vậy, một thân thể đang được đúc lại từ quyền năng và ý chí.
Không rõ đã trôi qua bao lâu, vài giờ hay vài ngày nhưng toàn bộ thung lũng biển đã lún xuống thêm gần cả ngàn mét, do trọng lực và năng lượng khổng lồ phát sinh trong quá trình dung hợp.
Cuối cùng, ở trung tâm, thứ còn lại là một bộ khung xương tỏa ánh kim, lấp lánh như kim cương, rực rỡ như vàng ròng, vừa hư ảo vừa thực thể, thoát ly khỏi mọi giới hạn của phàm trần.