Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102: Tốt cho chúng, vậy cô thì sao?
Chương 102: Tốt cho chúng, vậy cô thì sao?
“Đó sẽ là điều tốt nhất cho nó.”Thản nhiên nói ra điều này, Fiona cảm thấy đấy là điều tốt nhất cho Liam.
Cứ như vậy rời khỏi, Fiona cũng là nhanh chóng đi theo. Kris cũng đành ngồi nơi đó chờ đợi. Nhưng hắn tin rằng ngày hôm nay thôi mình sẽ được trở lại ngôi nhà.
“Yên tâm đi, thời gian cho chuyện đó sẽ không lâu như vậy đâu, ngay khi muốn rời đi em chắc chắn sẽ ủng hộ chị ấy.”
Khi này Lynx cũng đã phân tích xong cho Kris, theo như Lynx phân tích thì việc Fiona làm giám hộ cho bọn trẻ thì sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều cuộc sống sau này của cô ấy. Cô ấy cần ít nhất 16 năm để có thể hoàn thành cái nhiệm vụ này. Ngay cả khi lập gia đình thì đó cũng là sự vướng víu.
“Tôi đang nghĩ tới việc cô làm giám hộ cho chúng, vời điều đó thì mọi điều cô quyết định cho chúng đều được hợp pháp hoá. Làm giám hộ thì cô sẽ có quyền hợp pháp với chúng kể từ bây giờ.” Thẩm phán cố gắng giải thích cho Fiona hiểu được.
“Cô có đồng ý làm người dám hộ cho lũ trẻ hay không.”Lúc này thẩm phám đối với Fiona hỏi thăm.
“Cô Gallagher, cô có muốn nói cho tôi lý do mà cô cảm thấy ông ta không đủ tư cách làm bố không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi biết cô không yêu cầu, nhưng mà cô có được sử nể trọng từ phía tôi. Bọn trẻ đã rất may mắn khi có được cô.”
“Ông có 60 ngày kể từ khi phán quyết.”
Mọi chuyện kết thúc, anh chị em dắt nhau trở lại ngôi nhà mà bọn hắn vẫn ở bây lâu nay, mọi sự thân thuộc ùa về,một nơi không thể thân thiết hơn.
“Tốt cho tôi đấy” Frank vui vẻ đáp ứng, như vậy thì quá tốt. Nhìn đến đây Kris thấy đúng là không đáng là gì.
Nhìn thoáng qua đoàn người, Frank nhẹ nhàng rời khỏi phiên toà này. Frank lúc này hắn quyết định đi tới Alibi để uống xả láng, hắn có cách hưởng thụ niềm vui của riêng minh. Không phải ai cũng có thể hiểu được hắn.
Nói xong một đoạn như vậy, Kris cũng là đứng dậy cùng với mọi người vui vẻ, hắn cảm thấy Steve như vậy không là gì cả, tất cả cũng là muốn tốt cho Fiona. Một người anh rể như vậy Kris hắn nhận.
“Nhưng mà nó vốn đã như vậy rồi” Fiona nghe đến đó lại thấy không là gì cả, đơn giản trước giờ mọi chuyện vẫn luôn là như vậy. Đâu có gì đáng phải suy nghĩ chứ.
“Chúng vẫn là con của tôi chứ?” Frank tỏ ra bộ dáng rất quân tâm đến con của mình, Kris nhìn thấy hắn cũng cảm giác không phải Frank không hề quan tâm đến con mình, chắc cũng có nhưng không đáng là gì.
“Không phải là tất cả, nhưng mà cũng đúng như vậy”
“Ông Gallagher, ông đã chấp nhận rằng đó là một thử thách lớn, khi nhận hết trách nhiệm về phía mình. Bây giờ ông có muốn giữ lại quyền cha mẹ của mình và đồng ý cho con gái ông trở thành người dám hộ của lũ trẻ?” Thẩm phán đối với Frank nói ra.
“Tôi muốn chắc rằng cô đã sẵn sàng nhận mọi trách nhiệm với chúng cho đến khi chúng 18 tuổi? Cô còn có một đứa em nhỏ nhất mới có 2 tuổi. Tức là 16 năm nữa đấy, đó là một thời gian không hề ngắn.”
Lúc này tại bên trong văn phòng của thẩm phán đang diễn ra cuộc đối thoại khác.
“Như vậy ông để ông ta tiếp tục giữ quyền cha mẹ với bọn trẻ à?” Fiona nghe đến đó lại không quá hài lòng, điều nàng muốn không chỉ mang các em mình trở lại, mà còn muốn Frank vĩnh viền đi khỏi cuộc đời bọn họ.
“Đúng là sẽ tốt nhất cho nó, như vậy còn với cô thì sao. Điều tốt nhất cho cô thì sao? Tôi có một đứa con gái tầm tuổi của cô, hiện tại thì nó đang học đại học rồi. Nó đi khắp đất nước này, và đó là khoảng thời gian tuyệt nhất của nó. Giờ, nếu cô quyết định chuyện này thì sẽ không thể thay đổi được đâu, các em cô sẽ luôn đi trước, kể cả nếu cô muốn trở lại cuộc sống của chính mình vào lúc nào đó. Kể cả nếu cô có lấy chồng và muốn lập gia đình mới. Tôi thật sự đánh giá cao sự quan tâm của cô tới lũ trẻ, nhưng tôi không hề muốn con gái mình cũng như vậy. Hiện tại chúng ta đang nói đến phần còn lại của cuộc đời cô.” Thẩm phán vẫn nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình đối với Fiona.
“Tốt, đó là quyết định của tôi. Hãy đưa bọn trẻ trở lại ngôi nhà của bọn chúng đi.” Thẩm phán đưa ra quyết định cuối cùng của mình, tất cả mọi người đều là hò reo.
“Tôi hoàn toàn không thể tìm được Frank, cứ như vậy kéo dài trong vài ngày. Điều đầu tiên ông ta hỏi tôi là trong người tôi khi đó có bao nhiêu tiền. Tôi thật ước rằng đó là lần duy nhất trong đời, nhưng mà đó chỉ là lần đầu tiên mà thôi. Bệnh rối loạn lưỡng cực của mẹ tôi và căn bệnh nghiện rượu của ông ta. Ông ta muốn lấy đi mọi thứ mà không muốn mất gì cả, không có tiền, không sự giúp đỡ. Tôi đã phải tự làm mọi thứ để nuôi dạy các em tôi, tôi ước rằng mình có thể làm được nhiều điều hơn như vậy, tôi như vậy cũng không phải là muốn sự thương hại hay nể nang từ ông. Tôi chỉ muốn được nận nuôi bọn chúng, đó là những gì chúng đáng được hưởng. Chúng là những đứa trẻ tốt, xứng đáng được nhiều hơn thế.”
“Tôi đã rất ngoan ngoãn nghe lời bố mình nói, cho đến vài giờ sau đó thì tôi vẫn chờ, chúng tôi vẫn ngồi bên cái lề đường đó. Điều tồi tệ khi đó là Ian bắt đầu phát sốt, nó bị loạn trí. Khi đó tay tôi bế Kris cũng không biết mình phải làm gì. Rồi tôi chạy xuống phố, một tay bế Ian, một tay còn lại bế Kris, sau lưng treo thêm Lip. Tôi bắt đầu cố gắng tìm ai đó có thể giúp đỡ mình. Nhưng không có ai hết, tôi đã dùng hết sức mình để có thể đi tới được bệnh viện. Khi đó họ báo rằng Ian bị sốt với hơn 40 độ. Vài giờ sau đó, biết sao không?”
“Rất tốt, như vậy đi.” Nghe xong thì Fiona cũng không chần chờ lập tức muốn như vậy.
Khi đoàn người vui vẻ thì Frank cũng là đứng bên ngoài cười, có chút luống cuống, có lẽ hắn cũng nhận ra đi tới tình trạng hiện tại là thật sự do hắn làm chuyện ngu ngốc trong lúc say rượu.
“Tôi chỉ muốn đưa chúng về nhà.” Dù thế nào thì ý muốn của Fiona vẫn vô cùng kiên định.
“Có lần chúng tôi phải sống trong xe, chú Nick đuổi chúng tôi ra khỏi nhà. Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ ai muốn nhận nuôi bọn tôi cả. Lip, Ian, Kris và tôi ngủ tại ghế sau của xe, đúng lúc đó Frank gọi bọn tôi dậy. Ngay lúc nửa đêm, khi đó tôi còn nghĩ rằng có quái vật xuất hiện. Nhưng Frank khi đó bảo tôi mang 3 đứa nhỏ kia ra bên ngoài, ngồi bên lề đường và nói rằng sẽ quay trở lại ngay. Khi đó tôi mới 6 tuổi.”
Nói đến như vậy Fiona cũng im lặng, khi này cuộc nói chuyện cũng đã kết thúc và phiên toà cũng là quay trở lại tiếp tục diễn ra.
Sau khi xem xong màn biểu diễn của Frank thì thẩm phán cũng quyết định tiếp tục hỏi ý kiến của Fiona, muốn xem sau khi xem xong màn biểu diễn vừa rồi thì Fiona có ý định thay đổi suy nghĩ hay là không.
“Nhưng nó sẽ nhận mọi trách nhiệm?” Lúc này Frank hướng về phía Fiona đưa ra câu hỏi của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi muốn nói rằng, tôi đang nghĩ đến việc cô muốn nuôi dạy bọn trẻ bọn chúng sẽ ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của chính cô.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trầm ngâm một hồi sau, Fiona lại tiếp tục nói ra.
“Tôi đồng ý.” Fiona vô cùng chắc chắn nói ra câu trả lời của mình.
Nghe đến lúc này, một hồi trầm tư thẩm phán quyết định tạm dừng phiên toà, cũng như muốn Fiona vào trong văn phòng của mình.
Nói đến đây Fiona lại cười khổ một cái.
“Theo như tôi nhận định thì cha cô là một tên nói dối mặt dày, ông ta tiếp tục tái diễn thì cũng chỉ là vấn đề thời gian. Giờ đây việc của tôi là quyết định xem điều gì tốt nhất cho bọn trẻ và chắc chắn là tôi sẽ không để ông ta là người chăm sóc chúng, nhưng mà vấn đề lại nằm ở nơi đó. Sự lơ là không quan tâm của ông ta lại không đủ để có thể tước đi quyền cha mẹ.” Thẩm phán vô cùng bình tĩnh nói ra.
Lúc này Kris mới thật sự hiểu ra tại sao Steve lại trở lên như vậy, tiến đến gần Steve vỗ nhẹ vai hắn mở miệng nói ra.
“Chờ một chút.” Thấy Fiona quyết định nhanh như vậy thì thẩm phán cũng muốn ngừng lại một chút, ông ta muốn nói ra suy nghĩ của mình cho cái vấn đề này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này Fiona quay sang nhìn mặt các em mình một lần, tiếp đó mới trả lời câu hỏi quả thẩm phán. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.