Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1: VEIL, Chương 1: Lạc đến chốn xa lạ
Trước mặt Lâm là hai người, một nam và một nữ.
“Ừ ừ.” Trước lời nói nhẹ nhàng từ cô gái, Lâm chỉ có thể nhấc cái mông mình ra khỏi cánh cửa.
Chiếc smartphone được bật lên, chế độ đèn pin, Lâm bắt đầu dò xét xung quanh mình. Cậu rọi đèn ra phía ngoài cửa ra vào, tiếp theo cậu lia chiếc điện thoại một cách nhanh chóng xuống dưới mặt đất và rồi bắt đầu di chuyển. Cậu muốn hướng tới chiếc tủ lạnh nằm đặt cạnh cửa ra vào kia.
Rồi một âm thanh lạ truyền tới, ngay đằng sau lưng cậu, ngay tại tầng thượng chứa đầy ánh sáng.
Lâm hơi sợ rồi đấy, cậu vô thức đáp lại, một cách run run.
Bọn hắn nói rằng ‘Trận Chiến Vương Quyền’ rồi còn gì đó chung một đội, mình chung đội với bọn hắn á, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy.
“Cậu bạn đang làm gì vậy?”
“Hả?”
Lâm sững người, chân cậu dừng bước.
Nhưng khoan, cái gì mà "cửa hàng" rồi "Trận Chiến Vương Quyền" đây là nhà của tao mà.
Xuyên không à, hay mình đã c·h·ế·t. Mặc kệ dù gì đi nữa đây hẳn là một chuyến đi xa nhà. Phải. Chính là lạc vào một nơi xa lạ mà thôi.
“Tiên tộc? Là chủng tộc gì vậy? Cậu bạn à, cậu có thể rời đi được không, chúng tôi cần phải chuẩn bị cho trận chiến.”
“Cút ra. Mày cứ nằm ở đó thì làm sao tụi tao tiến vào bên trong cửa hàng được. Mà này, mày cùng đội với bọn tao tham dự Trận Chiến Vương Quyền đấy à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơ mà sân thượng á, vô lý.
Nhẹ nhàng, cậu đặt bàn chân vừa mới nhấc lên của mình xuống bậc cầu thang phía trước.
Cửa mở và Lâm thấy được thứ ánh sáng tới từ bên ngoài.
Thở ra một hơi, Lâm dần ổn định lại tinh thần của mình.
Lâm ước chừng khoảng cách từ đây tới cánh cửa dẫn lên sân thượng, dù gì đi nữa nơi đó chắc chắn có ánh sáng. Đây là ban ngày, cậu tự nhủ với bản thân điều đó. Kể cả có là cướp đi chăng nữa thì ban ngày lại sân thượng, lẽ nào hắn cũng dám hành động bậy bạ ư. Còn với ma, ma làm gì tồn tại ở dưới ánh mặt trời được.
Cậu mở tủ lạnh ra. Cũng chẳng có chút ánh sáng nào từ trong đó phát ra đâu, bởi nhà đang cúp điện kia mà.
Người nam có thân hình to khoẻ, cứ như lực sĩ vậy. Hắn khoác lên mình một tấm giáp không dày nhưng rất lực. Bờ vai rộng, ngực nở. Khuôn mặt đậm chất tráng sĩ thời xưa. Chính gã này đang nhăn mày nhìn về phía Lâm.
“Không có gì cả đâu. Tôi đang… Ừ tôi đang tập thể d·ụ·c ấy mà...”
Lâm mở cửa và tính bước ra ngoài, nhưng rồi cậu cảm thấy có gì đó không giống thường ngày. Cánh cửa ấy vậy mà có vẻ hơi nặng.
“Sảng khoái!” Lâm bừng tỉnh lần thứ hai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thứ tiếp theo là cậu suy nghĩ, rằng nơi mà cậu sinh sống chắc chắn không có phụ nữ. Bởi sống cùng tầng với cậu là một ông anh bán bảo hiểm. Tầng dưới là lão chủ nhà cùng con trai của lão. Thế thì trên sân thượng này lòi đâu ra một cô gái được.
Là một giọng nữ.
Giọng nam rất trầm và rất rõ, trong chất giọng có thể thấy được sự khí khái cũng như sự mạnh mẽ, Lâm bất chợt đưa ra dự đoán về chủ nhân của giọng nói kia.
Lâm quan sát lấy xung quanh thân thể mình, cậu không phát hiện được bất cứ sự thay đổi nào như đôi tai tiên tộc hay cơ bắp sáu bảy múi nào hay thậm chí bộ quần áo cậu đang mặc hiện tại vẫn giữ nguyên.
“Cạnh.”
Bậc thang cuối. Lâm quơ tay lên nhằm bắt lấy tay nắm cửa. Và cậu tìm được rồi. Hơi thở dần dần ổn định, không còn gấp rút như ban nãy, Lâm hơi hơi liếc đôi mắt của mình sang bên phải, cậu muốn khi mở cánh cửa này ra có thể trông thấy thứ gì đang “ám” mình ở phía đằng sau.
“Cạch.”
Điều đầu tiên cậu làm đó là thả lỏng tay nắm cửa ra, rồi lại siết chặt.
Trước mắt cậu là chiếc màn hình của dàn máy tính mà cậu vẫn luôn luôn sử dụng, lúc này đây nó đã tắt. Thứ vốn dĩ cũng lập loè màu sắc ba màu rồi lại bảy màu – CPU – kia cũng chẳng còn phát ra tiếng quạt gió. Một cú ngắt đến từ cục điện lực đã khiến cậu thanh niên phải bừng tỉnh.
Không chần chừ, Lâm lao vội ra cánh cửa đã mở toang kia và đóng nó lại. Bàn tay cậu đặt trên tay nắm vẫn không hề buông lỏng, thậm chí còn dùng thêm sức lực. Sau đấy vài phút kể cả khi cậu đã chắc chắn rằng “cái thứ” đó không bám theo mình nữa thì cậu mới ổn định dần hơi thở.
Lâm tiến dần về phía cánh cửa, lần này cậu không cần dùng quá nhiều sức để vặn tay nắm.
Cậu ngước lên và tiến tới từng bước một.
Bỗng.
Không lẽ là cánh cửa đã hỏng, nếu thế thì phải gọi cho chủ nhà tới sửa mới được. Lâm đã nghĩ như thế.
Mọi thứ bỗng dưng tối sầm lại khiến Lâm không thể nào không rống lên một cách tức giận.
Lâm quơ quơ bàn tay trên mặt bàn, cậu đang muốn xác định chiếc smartphone của mình đang ở chốn nào.
11:11
Không, chờ đã, là nhà của chủ nhà mà bố mày thuê mà.
Lâm lúc này đã tiến tới bậc cầu thang.
“Kì lạ.”
Dường như thứ duy nhất mà thiên địa này muốn cậu làm chỉ có một – mở cánh cửa kia ra.
Ánh đèn từ chiếc smartphone rọi về phía cuối hành lang, nơi mà ở đó có chiếc cầu thang dẫn lên tầng thượng của toà nhà, thế nhưng thông qua ánh đèn, Lâm có cảm giác hình như đây không phải chiếc cầu thang mà cậu từng trông thấy.
Cậu rất từ tốn, vừa đi cậu vừa nghĩ về việc sẽ chuyển đổi sang một căn hộ khác. Phải, với cái viễn cảnh cứ dăm ba bữa lại cúp điện, cúp nước, rồi thêm vụ việc cửa phòng bị gặp vấn đề như vừa rồi, hẳn là đã đến lúc tạm biệt căn nhà này thôi.
Như một thói quen, đồ đạc chất thành đống nằm vô định hình dưới nền nhà, nào là áo quần dơ rồi chai lọ rồi túi đựng từ các tiệm thức ăn nhanh. Mọi thứ dưới chân cậu đều được “cẩn thận” gạt sang một bên để đôi chân tiến về hướng chiếc tủ lạnh.
Xung quanh tối như mực.
“Chẳng lẽ là tiên tộc?”
Đôi mắt cậu bắt gặp thứ đã “ám” cậu từ nãy tới giờ. Đó là một đôi mắt có tròng mắt thẳng đứng, đen láy và vô cùng tà mị. Nó thực sự đã nhìn chằm chằm vào cậu từ trong màn đêm. Dường như chỉ cần cậu quay đầu lại dù chỉ một chút thôi thì nó sẵn sàng lao tới và vô lấy cậu.
Lưng cậu cũng bắt đầu đổ mồ hôi rồi. Cái thứ sởn gai ốc trong các câu truyện kinh dị mà cậu từng đọc, ấy vậy mà giờ áp dụng thực tế lên cậu. Một trải nghiệm hết sức gọi là khó chịu lẫn kì dị.
“Hừ! Bớt giỡn, làm như ta đây thiếu hơi gái không bằng.”
Không có việc gì cả, nó giúp Lâm cảm thấy nhẹ nhõm.
Lâm cứng cả người.
Cứ nghĩ mình gặp ảo giác do chơi game quá 180 phút, Lâm lắc đầu rồi nhẹ nhàng hướng về chiếc cầu thang.
Bằng một động tác vặn, may quá cánh cửa này không khoá, nó có thể mở ra. Lâm dùng thân trên của mình như một bàn đạp, cậu vặn tay nắm và thân thể hơi cúi thấp, đồng thời đầu cậu hơi nghiêng về phía bên phải.
“Quái lạ.” Lâm thầm nghĩ.
Cánh cửa mở ra và thứ ánh sáng quen thuộc hiển thị dần trong tầm nhìn của cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu ngó xung quanh mình. Vì căn phòng mà cậu đang sinh sống chỉ có hơn mười sáu mét vuông, cũng chẳng có lấy nổi một cái cửa sổ. Chính vì thế lúc này Lâm – kẻ đang cần không khí – quyết định rằng cậu sẽ đi lên hướng sân thượng. Có lẽ một chút khí trời sẽ dịu đi tâm hồn đang bị thất lạc bên trong.
“Được.”
Cậu nuốt lấy ngụm nước bọt và suy nghĩ đầu tiên là tới mấy câu chuyện kinh dịnh mình từng xem trong phim.
Lâm chép chép miệng, miệng lưỡi cậu lúc này cũng dần khô hốc. Trải qua sự việc bị “ám” bởi đôi mắt dựng thẳng đứng như mắt rắn kia, rồi cả cặp đôi kì lạ này cũng như mấy cái thuật ngữ như ‘Trận Chiến Vương Quyền’. Lâm có cảm giác như đang nằm mộng.
Lão chủ nhà cùng cậu con trai đã đi du lịch, còn anh bán bảo hiểm thì tới tận khuya mới về. Cậu là người duy nhất nắm chìa khoá cả căn nhà trong tuần này. Thế thì làm sao có ai ngoài cậu có thể lên tầng thượng.
“Ừm, hẳn là mình có thể trụ lại thêm một năm. Một năm sau rồi hãy chuyển nhà đi.”
Lâm tự nhủ với bản thân mình lần thứ hai, đôi chân của cậu lúc này là đồng minh đáng tin cậy duy nhất, nó vẫn cứ bước.
Quyển 1: VEIL, Chương 1: Lạc đến chốn xa lạ
Cậu muốn đưa tay ra đánh vào mặt mình để xem liệu có tỉnh mộng không, nhưng rồi lại thôi.
Trong vô thức Lâm run rẩy, kể cả linh hồn cậu cũng run rẩy khi bắt gặp thứ ánh nhìn dễ sợ đến từ đôi mắt ấy.
Lâm cố tiến về phía trước để dò xét, tuy nhiên dù cậu có tiến tới bao xa thì cũng chẳng thể đi tới cuối đường chân trời.
Vốn dĩ một tên NEET thì cần quái gì nhiều ánh sáng kia chứ, chỉ cần chiếc màn hình từ dàn máy vi tính vẫn còn phát sáng, không phải là đã đủ rồi ư.
“Mẹ nó! Lại cúp điện nữa à? Đã là lần thứ mấy trong tháng này rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm bất giác vuốt lấy khuôn mặt của mình. Vẫn là những đường nét cũ, quen thuộc. Cậu vẫn là cậu, không thay đổi.
Dù vậy khi nghĩ về giá thành thuê có phần rẻ và hợp lí của nơi đây, bất giác cậu lại ngăn dòng suy nghĩ kia đi.
“Phù. Cái đ* c* m* nhà nó, hù tao muốn đái ra máu.” Lâm cục s·ú·c không thể nào kìm nén mà chửi thề.
Thế thì đau lắm, lỡ không phải là mộng thì tự dưng trên mặt lại hiện dấu vân tay à, kì cục.
Cô gái tiên tộc kia mở cánh cửa và tiến vào, theo sau là gã lực sĩ – tên này trước khi bước hẳn vào trong còn đánh một cái ánh nhìn cảnh cáo về phía Lâm, rất rõ ràng.
Chế độ đèn pin từ trong chiếc smartphone vụt tắt, không báo trước, hệt như màn hình từ dàn máy vi tính lúc ban nãy.
Không rõ rằng đấy có phải vì mắt cậu trong bóng tối đã lâu hay không, nhưng khi bất chợt gặp thứ ánh sáng chói loá này, nó khiến cậu vô thức muốn nhắm đôi mắt lại. Lâm vẫn cố tiết chế cảm giác mà đôi mắt đang hết sức khó chịu ấy, cậu híp mắt lại, đầu vẫn giữ tư thế xoay sang phải.
Lâm nhào lộn hẳn vào tầng thượng khi cửa đã mở tung ra.
“Uầy. Không phải đó chứ.”
Đợi một khắc sau thì Lâm mới dám nhỏ giọng như vậy, rủa thầm thì.
"Bậc cầu thang hôm nay có vẻ là lạ, chẳng lẽ mình thực sự chơi game quá giờ nên gặp ảo giác luôn cơ đấy."
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, bầu trời vẫn một màu xanh thẳm, cậu vẫn đứng tại tầng thượng, chỉ là dường như cái tầng thượng này quá rộng, rộng tới tận cùng không nhìn rõ thấy điểm cuối.
Một bàn chân rồi một bàn chân, cậu dần tiến về phía trước. Chỉ là cái cảm giác như có kẻ đang nhìn chằm chằm vào cậu kia, không hề biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vội uống lấy uống để chai nước vẫn còn lành lạnh, cuốn họng cậu khẽ rên lên một tiếng.
Bất chợt cậu cảm thấy sau lưng như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cậu. Lâm lúc này đã hoảng rồi.
Không một giọng nữ nào trả lời cậu cả, thay vào đó là một giọng nam trầm thốt lên.
Từng bước, từng bước một, Lâm tiến tới.
Lâm lúc này mới buông tha cho tay nắm cửa, cậu ngồi dậy, xoay người về nơi phát ra hai giọng nói kia. Vì quá bất ngờ đến nỗi lúc này mồm cậu đã biến thành chữ A và mắt thì thành chữ O.
Cạnh bên là người nữ, phải gọi là xinh tới mức hoa hậu thế giới hiện tại chỉ có mức xách dép cho cô ta. Mái tóc dài và mượt, đôi mắt màu xanh trắng. Thân hình trông gọn và hiển lộ ba vòng thân thể chuẩn tới mức cứ như xoá đi bộ giáp nhẹ mà cô đang khoác lên người. Giờ nghĩ kĩ lại thì chất giọng thanh khiết mà cô gái thốt ra ban nãy, kết hợp với dáng người này, đây nhất định là hoa khôi trong số hoa khôi tại trường Đại học cũ mà Lâm từng theo học. Đặc biệt, dường như Lâm phát hiện đôi tai của cô gái này ấy vậy mà lại dài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.