Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dư Mộng

Unknown

Quyển 1, Chương 2: Cá nằm trên thớt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 2: Cá nằm trên thớt


Một kẻ đầy đủ kinh nghiệm tại ‘Trận Chiến Vương Quyền’ lại là một tổng sự có chức có quyền, lại là một lão già sống đã qua mấy chục năm, đây gần như là đối thủ kinh khủng nhất tại toà thành Tầng 1 rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ tới chuyện leo lên TẦNG trên à?

Nhưng rồi chứng kiến qua vô số trận chiến thảm khốc từ ‘Trận Chiến Vương Quyền’.

Cứ như bắt một con lươn, quá trơn tuột.

“Này, quay trở lại, sử dụng kĩ năng đặc thù Bán Nguyệt Thương, mau.”

“C·h·ế·t!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm rống lên một cách tức giận. Cậu lao thẳng về tên lùn.

Khi bốc thăm biết được năm người kẻ địch của lần này, chính A Khang đã tự trách trời cao không có mắt.

Lão năm nay cũng đã hơn một trăm sáu mươi tuổi rồi nếu tính theo tuổi thật từ thế giới cũ. Ấy vậy mà trong suốt hơn một trăm năm sống tại cái vùng đất kì lạ này, lão chẳng hề già đi.

“Tiền, thế gian này chung quy có mỗi chữ tiền thôi ư.”

Phải biết rằng đây là lần đầu tiên Lý tổng quản cảm thấy hứng thú như vậy với một người chơi mới.

Lâm vội vã dừng cước. Cậu dừng gấp hệt như đang đạp thắng xe vậy, quay đầu lại đối mặt với gã lùn, tay cậu vội nắm thật chặt lấy cây thương. Cây thương hình rồng, đỏ lừ tới đẫm máu, đầu rồng nằm chếch một phía gần đầu mũi thương, trông rất dữ dội.

Hai tay gã nắm lấy hai thanh đao ngắn, lưỡi đao nhọn và sắc. Gã không nói hai lời, trực tiếp nhảy lên không trung, cũng lao về hướng của Lâm.

***

Gã lùn liếm liếm bờ môi nức nẻ, cái lưỡi của gã cũng dài chả kém cái đôi tai của gã. Một lần nữa, một gã quái thai.

Và cái miệng của tên nhóc con này cứ bô bô chửi rồi rủa lão. Thậm chí hắn còn xưng là “bố mày” nữa cơ. Nghe chói hết cả tai.

Nhưng rồi lão chợt nhận ra, ngoại trừ lần hạ gục đầu tiên kia, dường như càng về sau lão chẳng thể làm gì được hắn cả.

Gã có gương mặt dữ tợn, môi đang liếm láp, thứ âm thanh khàn khàn tới từ miệng gã khiến cho cậu nổi da gà.

Đoạn, Lâm chạy thục mạng vừa la hét, bỗng một thanh âm vang lên trong đầu cậu.

Bỗng cây thương phát ra ánh sáng, Lâm vụt nó vòng quanh thân thể một vòng.

Ở đây lão có thể bất lão, thậm chí nếu lão không thua thì lão chính là bất tử.

Mà muốn làm được vậy thì bạn cần phải farm (tham gia hạ gục lính) hoặc tiêu diệt kẻ địch trước mặt – gã lùn có khuôn mặt dữ tợn.

Bất lão và cũng gần như bất tử.

“Chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu. Cứ để gã lùn g·i·ế·t ta thêm một lần nữa thì hắn sẽ thành quái vật đấy. Các ngươi rồi sẽ rơi vào thế bốn đánh năm. Chịu nổi nhiệt không?”

Thế là với tâm thế bừng bừng sĩ khí, Lâm bước chân khỏi trụ bảo vệ, lần đầu tiên.

Lão dần cảm thấy hứng thú với tên nhóc học việc này. Một sự hứng thú mà lão chưa thể kể tên, dường như chính ở tên nhóc có thứ gì đó còn dấu kín, còn bí mật mà lão – kẻ đang hết sức tò mò – muốn biết.

Cách đây ít phút gã nhận được tín hiệu từ cái tên nằm ăn vạ tên Lâm, vốn dĩ ấn tượng ban đầu của gã về Lâm là một kẻ lôi thôi lếch thếch, thậm chí tên này còn có cái ánh nhìn thèm thuồng khi nhìn về phía em gái của gã. Điều này làm gã rất khó chịu. Gã đã đánh cái ánh nhìn cảnh cáo về tên Lâm này với hy vọng hắn tránh xa em gái của gã đi. Thậm chí còn giễu cợt khi biết hệ thống lựa chọn một kẻ newbie – người mới chơi – như Lâm vào vị trí trấn thủ đường giữa – nơi vốn dĩ là thế mạnh của gã. Ấy vậy mà trong lúc thảo luận nhóm đề ra phương án, chính cái tên Lâm đáng ghép này lại nói trúng hầu hết điểm yếu trong chiến lược mà nhóm đề xuất. Thậm chí, hắn còn vạch ra hẳn một vở kịch nhằm hướng về Lý tổng sự bên phía bên kia nữa.

Hoàng A Khang lao thật nhanh trên dòng sông, dường như dòng nước dưới chân chẳng thể kìm nổi từng bước chạy của gã. Thân hình lực lưỡng và trông có vẻ nặng nề, ấy vậy mà tốc độ di chuyển của gã thực sự quá nhanh.

Phải biết rằng nhân vật JACK trong tay của Lý tổng sự là vô cùng khó lường, lão đã thành thục nhân vật này cả chục năm rồi, thậm chí lão còn Tế Luyện nó để biến đây thành nhân vật độc nhất chỉ dành riêng cho lão.

Gã này chỉ cao có một mét tư mà thôi, có khi còn chưa tới một mét tư. Khuôn mặt gã hết sức dữ tợn, đôi lông mày chếch lên cao khiến cho cặp mắt của gã càng trong dữ tợn hơn. Cái trán thì nhăn nhó, đôi tai dài hệt như tai dơi. Một gã quái thai.

Tên nhóc, lần này ta không tin ngươi thoát khỏi lưỡi đao của ta.

Lâm cười cợt nói một câu như vậy trong lúc tranh luận cùng bốn kẻ đồng đội xa lạ, và bất ngờ thay bọn họ lại đồng ý với quyết định của Lâm.

Lâm vừa thét vừa chạy, tên lùa kia bám riết vẫn không tha.

Lâm không thể nào không chửi thề ngay khoảng khắc đầu tiên mà cậu biết mình sẽ quản lí khu vực đường giữa này.

Tệ hơn nữa dường như cái gã lực sĩ đô con trước đó gặp mặt còn khịa rằng cậu tốt nhất nên bỏ hẳn những đợt lính, chấp nhận an phận mà phòng thủ khu vực quanh trụ bảo vệ đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm thừa biết cái nhân vật này mà cậu đang sử dụng chẳng qua chỉ là nhân vật khởi đầu, nhân vật cơ bản. Bộ kĩ năng chẳng có lấy nổi một chút tác dụng nào đối với các nhân vật không thuộc lớp này.

Lão có thể cảm nhận được hơi thở tử vong tới từ con lươn tên Lâm này, chắc chắn, lần này, cá đã nằm trên thớt.

Hơi thở gấp rút là những gì mà Lâm có thể làm được vào lúc này, bởi sau lưng cậu là một tên lùn đang t·ruy s·át.

Tuy vậy có nhân ắt có quả, có kẻ đánh tất có kẻ chịu trận. Số vàng mà cậu vất vả lắm mới farm được trong sĩ khí hừng hực kia đã bị mất sạch. Lâm nào có ngờ rằng việc gã lùn kia hạ gục cậu, không chỉ khiến cậu hiến dân ‘vàng’ cho gã, mà còn là bị hệ thống trừ đi tận 50% số ‘vàng’ mà cậu vất vả lắm mới farm được. (đọc tại Qidian-VP.com)

***

Ban đầu ấn tượng của lão về hắn rằng tên này quá non, lão có thể g·i·ế·t hắn cái một, nhẹ như đùa bỡn.

Quyển 1, Chương 2: Cá nằm trên thớt

“Mày có tha cho tao đi không, hả. Bớt giỡn, làm gì mà dí ác nhau tới vậy. Tao ăn của của nhà mày à.”

Lão đã từng nghĩ như thế.

“Ê cái tên kia, làm gì vậy, tới lẹ coi, Bán Nguyệt Thương đã dùng rồi đấy, ta cầm cự không được bao lâu đâu.”

Có ‘vàng’ (Gold) là có tất cả, muốn lên ‘trang bị’ (item) thì phải có ‘vàng’ (Gold) đó là điều bắt buộc.

Khó lắm cậu mới giữ lại một mạng cho mình, cách đây ít phút, ấy vậy mà giờ đây khi chỉ mới xuất hiện tại khu vực đường giữa, cậu lại một lần nữa bị chính tên lùn này đồ sát.

Gần như danh xưng Lý tổng sự là một thứ gì đó to lớn mà lão có thể dùng để “đe” tới những kẻ xung quanh.

“Haiz cơ hội Xổ Số (GACHA) phải dời thêm vài tháng nữa vậy.”

Rồi tới khi chính lão trải qua chuỗi trải nghiệm ấy, lão chỉ có thể rút kết rằng chúng chỉ là vô thưởng vô phạt.

Thậm chí lũ học việc còn kính sợ lão gấp mấy lần, ấy mà chỉ riêng cái tên chạy chạy trốn trốn ở trước mặt này.

“Keng.” Thứ thanh âm do kim loại va đập vào nhau.

Lý tổng sự vô thức liếm môi, lão nhảy lên không với đôi tay cầm chặt hai thanh đao ngắn. Bỗng từ trên không lão biến mất và khoảnh khắc tiếp theo lão đã xuất hiện sau lưng của Lâm.

Chả khác nào mong muốn cái c·h·ế·t.

“Tên này rất khó lường.”

‘Trận Chiến Vương Quyền’ à, cái tên nghe kiêu thật đấy. Nhưng rồi làm được gì. Thắng tới thắng lui rồi cũng chỉ là như thế mà thôi. Đi tới đỉnh phong à? Ở cái TẦNG này lão đã nằm trong nhóm những người đỉnh của đỉnh rồi. Mấy ai bì được.

Bán Nguyệt Thương là kĩ năng đặc thù của nhân vật mà Lâm đang sử dụng, kích hoạt sẽ vung cây thương rồng xung quanh bản thân, gây sát thương cho kẻ địch đồng thời tạo một lớp “lá chắn” hình nón trước mặt Lâm để ngăn cản toàn bộ sát thương nhận vào. Tuy vậy tác dụng ngăn cản này chỉ nằm ở đằng trước, nếu nhận sát thương từ đằng sau thì vẫn phải tụt máu.

Hai cây phi tiêu hay lưỡi dao hay bất cứ thứ gì đó được phóng ra từ gã lùn vội va đập vào cây thương. Chúng bị hất văng đi ra xa.

Gặp đối thủ như thế thì thắng cái nỗi gì, đã vậy gã còn mất vị trí đường giữa vào tay của tên Lâm học việc này, thế thì thôi, xem như trận này đành mất sạch Nguyên Thạch (Jades).

Đoạn, Lâm ném cây thương trong tay mình về phía gã lùn, gã đã thi triển ‘kĩ năng đặc thù’ để tránh né. Thật tình việc vẫn chưa nắm rõ ràng luật chơi đã bị quăng vào một tình thế một đối một với đối thủ nặng kí như thế này, chẳng ai muốn cả. Kể cả Lâm vốn là cựu game thủ chuyên nghiệp đi chăng nữa, thì cái cơ chế này thực sự quá mất dạy.

Trở lại.

Lâm hết sức đau lòng cùng chua sót, nhưng biết làm sao đây, khi mà giờ đây khoảng cách thua thiệt giữa cậu và tên lùn mặt dữ tợn kia đã quá mức xa xôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Suy nghĩ bay bổng của A Khang bị đánh gãy khi Lâm lại lần nữa vang lên trong đầu.

“Hộc hộc hộc.”

Lâm tiến về trước với hy vọng hừng hực rằng mình sẽ kiếm được kha khá ‘vàng’ (Gold) từ những bãi lính nhỏ này, dù gì cậu cũng coi như có kinh nghiệm từ trước.

Đôi mắt Lâm đỏ rực tia máu, cậu nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi tên lùn – kẻ lúc này đã dừng lại và thích thú nhìn về phía Lâm.

“Ồ. Gọi gia đình tới rồi à. Tới, cứ việc tới, ta chấp cả đôi.”

Gã lùn trước mặt kia không thuộc nhóm nhân vật khởi đầu, nhân vật của gã nằm trong nhóm “Tầng một tinh huy” và hình như đã từng qua Tế Luyện. Do đó thật sự Lâm không cách nào địch nổi gã Smurf* này trong tình thế một đánh một được. Vì vậy cậu nhất quyết quyết đoán gọi luôn cái gã lực sĩ đã từng gặp kia ra hỗ trợ cho mình. Dù gì đối phương cũng là đồng đội, vả lại còn từng gặp mặt, không lí nào không thấy c·h·ế·t không cứu.

Có cái khỉ ấy mà phòng thủ. Nói như vậy khác nào để cho tên lùn kia được farm một cách thoải mái à? Nói như vậy khác nào Lâm ta đây chấp nhận đầu hàng trước số phận, làm một con rùa rụt đầu chốn hoài trong cái vỏ của mình? Khác nào một tên NEET… À mà thôi, hắn vốn dĩ là một tên NEET mà.

A Khang tăng dần tốc độ, gã lao vút về phía khu vực đường giữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 2: Cá nằm trên thớt