Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dư Mộng

Unknown

Quyển 1, Chương 19: Phòng tập (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 19: Phòng tập (2)


Ngọn giáo ban nãy còn sắc lẹm là thế, giờ đây đầy máu. Nó trộn lẫn với những gì còn sót lại từ t·hi t·hể của địch thủ càng khiến ngọn giáo không còn hình hài như xưa. Sát khí đã lột rửa cho nó.

Trụ bảo vệ đường giữa vốn cao sừng sững.

(Whoa ooh whoa, oh) what do I stand for?

Most nights, I don't know anymore️????

Dần đà, từng tiếng từng tiếng hô vang kết hợp lại thành bản hùng ca.

Gã không cho rằng Lâm đang tỉnh táo, hoặc có lẽ cậu này đúng thật là tân binh, một tân binh thiếu kinh nghiệm và quá đỗi tự tin vào bản lĩnh của bản thân.

Oh Lord, I'm still not sure what I stand for, oh-oh

Chú lính nhỏ quả cảm lòng tràn đầy nỗi sợ.

Sau khi xác định được độ trễ là bao nhiêu thì Phan Minh lại can thiệp. Gã hỏi Lâm có muốn làm gì tiếp theo không, gã sẽ là người phụ trách.

Ánh sáng thật đẹp. Phải nó thật đẹp và tràn đầy sát khí hướng về tốp binh đoàn của chú lính nhỏ.

Chú lính nhỏ kia lê bước chân đi về phía trước. Chú cùng đồng đội sẽ đối mặt với kẻ thù, những kẻ thù chung của quốc gia, những kẻ ở bên kia bờ biên giới đang ra sức muốn xâm lược.

Như có khẩu hiệu “Dậm chân tại chỗ - Dậm” đoàn sáu người thực hiện các hành động trùng khớp cùng nhau.

“Thế này đi, tuần sau cậu chiến một trận kia, kết quả dù ra sao thì ta cũng sẽ dẫn cậu đi phòng đấu giá. Thời hạn mỗi quý một lần đấu giá sắp diễn ra đấy.”

Mắt – cũng là giác quan đáng tin cậy – lại chỉ có thể dùng để giữ mạng trong sát na. Bởi chỉ cần đảo mắt qua nhìn đồng đội ở cạnh bên, lơi là quân thù dù chỉ một giây, kẻ kế tiếp diện kiến tử thần chính là chú lính nhỏ.

Chú lính nhỏ cắn lưỡi thật mạnh, nhổ ngụm nước bọt rồi chú thét dài…

Hôm nay trong cuộc trò chuyện cùng Phan Minh trong phòng tập, chính Phan Minh cũng phải gọi Lâm là kẻ kì lạ.

Lâm chưa từng cảm nhận được bất kì độ trễ nào khi tham dự Trận Chiến Vương Quyền, do vậy việc có độ trễ trong phòng tập nó đem lại cho Lâm cái cảm giác thiếu an toàn.

Kẻ nằm lại, người sau đạp bước lên xác mà tiến, cứ thế nằm lại rồi lại có người sau lặp lại, lặp lại.

Cậu thử bẻ cổ mình bằng cách cử động xoay vòng, âm thanh “răng rắc” cũng vang lên vô cùng thật.

“Vì đồng đội!”

Cứ như mọi hành động Lâm thực hiện ra vẫn có độ trễ so với suy nghĩ của cậu.

Trời lúc này đã chuyển tối.

Lâm đáp lại bằng giọng văn lịch sự, rồi cậu tiến bước ra khu vực phòng thủ đường giữa một cách nhanh chóng.

Đoạn trong nhật kí của Lâm có ghi rất rõ: ngày thứ tư tại thế giới mới, tuần kế tiếp đã vướng ngay một trận Vương Quyền, đồng chí là cái tên mặt luôn mỉm cười Trương Thế Vinh. Đã đi phòng tập và dù không như sự kì vọng nhưng đây là bước đầu tiên để biến mạnh. Cà phê chém gió.

Lâm cũng không nói nhiều, cậu cáo từ và hẹn gặp lại vào ngày mai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngày thứ tư cứ thế mà trôi qua trong tiếng ngáy ngủ của Lâm lẫn Bích Nguyệt.

Vô vàng vô ngần như những đợt sóng thuỷ triều đánh vỗ bờ.

Chú lính nhỏ g·iết tới đỏ cả mắt rồi, và rằng nếu cứ tiếp tục, có khi chính chú cũng gục ngã vì cạn kiệt cả tinh thần lẫn thể lực.

Chú lính nhỏ thoát khỏi cửa tử, nhưng chú chẳng thể làm gì hơn ngoài đứng dậy rồi chiến đấu tiếp.

Some nights, I wish that my lips could build a castle

Chỉ là ánh mắt xa xăm ẩn sâu đầy sự cương quyết của Alex đã thay cho lời nói.

Từng người từng người đồng chí ngã xuống. Có cả cậu bạn mà ban nãy có châm cho chú điếu thuốc trước khi ra trận.

“Vì chiến thắng!”

“Giống như bạn ở Đông Nam Á nhưng cố gắng kết nối mạng sang Hàn Quốc – sứ sở esports để nâng cao trình độ, mặc cho độ trễ từ đường truyền tín hiệu là vô cùng gắt gao.”

Chú lính nhỏ cùng binh đoàn viện binh tiếp viện lại tiến bước, kẻ thù cứ đến rồi lại đến. Đến rồi lại ngã gục, rồi lại ngã gục rồi chú lính nhỏ lại dẫn binh tiến bước.

Trên đường về cả hai trò truyện rôm rả, kể đông kể tây. Hẳn một mạch tới lúc Lâm đưa cô gái họ Hoa về tới tận nhà mới dừng hẳn câu truyện.

Bộ trang phục hơi gù lưng ban nãy đã chuyển hoá thành trang phục mặc định của nhân vật Alfredo, đây là nhân vật sử dụng kiếm đơn, do đó trang phục của nhân vật gọn nhẹ, trông dễ di chuyển.

Quyển 1, Chương 19: Phòng tập (2)

Đồng đội chú đã ngã, trên vai chú đang là gánh nặng, một người ngã xuống thì người còn lại phải gánh vác, đó là q·uân đ·ội.

what do I stand for?

Công thành.

“Giống hệt Tony Stark trong Ironman nhỉ, không biết có liên lạc được bên ngoài không.” Lâm nói thầm một câu.

Lâm tiện đường tậu luôn một ly cà phê rồi đi về.


Ngọn giáo của chú lính nhỏ bị hất bay lên không trung, t·ử v·ong đang cận kề.

“Kì trân dị bảo. Thần dược quý báu. Công cụ hỗ trợ tuyệt đỉnh. Các loại trấn, các loại trang phục cho nhân vật nhiều không tả. Tất nhiên, vì là đấu giá nên cần hầu bao hơi bị lớn, và nếu cậu không có đủ nguyên thạch. Có thể sử dụng vé thông hành để trao đổi vật đồng giá!”

Mỗi tiếng ở thế giới giả lập tại phòng tập tương đương thời gian thực, tuy vậy cậu cũng đã đủ thời gian để làm quen với hai nhân vật cơ bản là Verdant và Alfredo. Như vậy tính là nhân vật Li Long thì Lâm đã có dịp sử dụng toàn bộ cả ba nhân vật cơ bản.

Rằng tấm vé thông hành kia không thể mua bán trực tiếp, nếu được thì Lâm không sử dụng thì nên bán nó đi mà lấy nguyên thạch hưởng thụ cuộc sống.

Cứ thế cứ thế rồi cứ thế, bọn họ lao mình như đàn thiêu thân vào trụ bảo vệ khu vực đường giữa.

Một vầng sáng quét qua, lần lượt có sức chì đè nặng lên đôi chân của bọn họ.

Người nói là Phan Minh, gã là học viên của phòng tập, người đầu tiên đã tiếp đón Lâm.


Some nights, I stay up cashing in my bad luck

Some nights, I wish they'd just fall off

Chẳng biết tiếng hô “g·iết!” từ đâu vang vọng, hai bên lao vào tranh đấu. Có tiếng kim loại va đạp, có kẻ nằm xuống vĩnh viễn, lại có anh hùng hảo hán đứng lên với máu tươi đầy người rồi chiến tiếp tục.

Chiếc kính mắt mà Lâm cho là đơn giản ban nãy xem ra lại là thứ huyền ảo. Khoảnh khắc cậu dịch chuyển vào sàn đấu thì chiếc kính mắt nó đã biến mất. Đổi lại trong mắt Lâm như đeo thêm một loại kính áp tròng. Mọi thông số về thân thể hiện tại, cũng như cảm quan được tăng mạnh, Lâm cảm thấy đây chẳng khác gì trò chơi nhập vai mình từng trải nghiệm qua.

Rồi có chiều man mác ngồi chung với nhau, đồng chí nào đấy chìm trong cơn say hát ngân nga đôi lời:

“Vì quốc gia!”

Lâm đã đồng ý và hiện tại cậu đang cất bước trên đường trở về khu trọ.

Tiếng “dậm” vừa cất, chân trái của họ đã nhấc lên, tay phải đánh sang trái ngang tới trên thắt lưng còn tay trái đánh quá trái một cách thẳng và chếch về phía sau. Chân trái bắt đầu dậm xuống thì chân phải lại nhấc lên, tay lại đánh ngược về hướng bên phải. Tiếp tục, chân phải dậm, chân trái nhấc, tay lại quay về như lúc đầu, cứ thế liên tục, đều đặn.

Tấm bảng điều khiển quả nhiên là thú vị, nó chủ động dịch chuyển Lâm vào sàn đấu thế giới giả lập – nơi mà ban nãy cậu được chứng kiến cuộc thư hùng giữa hai học viên nơi đây.

Chỉ là ngay lập tức có lời đáp lại câu nói của cậu.

Chỉ là sẵn tiện đường, chỉ tiện đường mà thôi, Lâm ghé quá hội trường trung tâm thành phố đón chờ Ý Như. Thế là vài phút sau cả hai cùng nhau đi bộ về nhà.

Binh sĩ gục vì sức nặng ra sức mà thét lên.

Lâm trao trả lại bộ trang phục kèm với đó là chiếc kính giả lập cho Phan Minh. Cậu tương đối hài lòng vì những gì được trải qua tại phòng tập.

Chú lính nhỏ đầu đội mũ giáp, tay cầm giáo, chú lê bước chân theo hàng ngũ của mình, một hàng ngũ sáu người, năm kẻ còn lại không có khuôn mặt nhưng hình thái không khác gì chú là mấy.

Cậu quyết không làm như vậy.

But I still wake up, I still see your ghost (đọc tại Qidian-VP.com)

“Có những đêm tôi thức trắng đánh cược vận mệnh của mình. Có những đêm tôi may mắn đổ hoà cùng vận mệnh. Có những đêm tôi ước lời nói của mình có sức nặng. Có những đêm tôi chỉ ước rằng thì thôi hãy để mọi chuyện yên bình. Nhưng tôi vẫn giật mình giữa đêm, hình bóng người đồng chí. Ôi Chúa! Vì sao tôi lại ở cái nơi này để làm gì? Tôi còn sống vì điều gì? Vì điều gì? Từng ngày như vậy, tôi không còn biết nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiến trường, nơi mà mũi – một trong các giác quan đáng tin cậy nhất của con người – không thể sử dụng, bởi xung quanh chỉ toàn là tử khí.

Hay nói cách khác, hệ thống sáng tạo ra cái trò chơi cỡ bự kia quả thực là quá giỏi, phải gọi là thao nát cả tâm.

Lâm tiếp đến thử các động tác hoạt động cơ bản như quơ tay, múa chân, đá, đạp, tay cầm chặt chuôi kiếm rồi tút kiếm khỏi vỏ, rồi lại tra kiếm lại vào vỏ, vân vân

Tuy vậy Lâm thử cử động thân thể đôi chút thì lại thấy sự khựng lại. Chẳng rõ là do hệ thống hay do đường truyền mạng có vấn đề.

Chỉ là Lâm không làm như vậy.

“Phòng đấu giá? Có luôn cả vụ này kia à?”

“Cái cảm giác chân thật làm sao! Ngài sẽ xử lý độ trễ và sự không ổn định bằng cách khắc phục dần?” Lâm hướng mắt về ngài Alex và hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nụ cười vẫn nỡ trên môi chú lính nhỏ quả cảm, hành động cuối cùng mà chú còn có thể thực hiện, rồi theo đó tan biến trong thế giới giả lập.

Bàn tay cậu nắm lại, đây là đôi bao tay mà nhân vật Alfredo sử dụng, nó có màu ngọc. Kể cả thanh kiếm đang vắt trên hông cũng có phần chuôi kiếm màu ngọc, hợp tông quá mức.

“Sao thật lắm đúng không? Haha. Tôi biết cái cảm giác đó, sư phụ lão của nói đây chẳng khác gì tựa game nhập vai. Cậu thử múa vài đường quyền đi xem nào, làm quen với bầu không khí.”

Nó là một toà tháp đơn. Trên đỉnh toà tháp là hình ảnh một thiên thần, tay chấp trước ngực, giữa hai bàn tay là thứ tròn trỉnh bằng thuỷ tinh kết ra ánh sáng.

Rồi chẳng biết từ lúc nào, trong tâm trí chú lính nhỏ hiển hiện lên lời nhắn của một đồng chí cùng tiểu đội. Rằng nếu chẳng may một trong hai có sự hy sinh nơi sa trường, người còn tồn tại hãy sống cho thật tốt, nhất định phải sống cho thật tốt.

“1-2, 1-2, 1-2, …” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật thú vị, Lâm đã nghĩ như thế.

Lâm không đáp, đầu cậu chỉ gật gật rồi ánh mắt đảo hết qua trái rồi qua phải.

Đa số người dân nơi đây khi giành được chiến thắng đầu tay thì họ sẽ sử dụng vé thông hành để đổi lấy nhân vật đầu tiên không thuộc về bộ ba nhân vật cơ bản.

Bỗng, một thanh Espada Ropera từ phía sau lưng chú lính nhỏ, sượt qua vai rồi kết liễu kẻ địch trước mặt.

“Phải, tất nhiên.” Phan Minh nói rồi ngừng một nhịp, đôi lông mày nhấp nhô vài nhịp kèm cái đầu gật gật liên hồi, gã nói tiếp:

Lâm tiến vào thế giới giả lập.

Xem ra phòng tập đúng là chỉ mô phỏng được 70/100 phần trăm Trận Chiến Vương Quyền mà thôi.

“Vì quốc gia!”

Tiến bước? Tiến thế quái nào được đây? Sức nặng đang đè lên đôi chân của họ, xuất phát từ tia sáng kia, nó khiến không còn một ai có thể suy nghĩ nổi.

Trong sự ngỡ ngàng của chú lính nhỏ, Lâm thu hồi thanh kiếm, cậu nhìn thoáng qua nhân vật ảo được thiết kế giống bảy phần so với Trận Chiến Vương Quyền này ấy vậy mà như có linh tính riêng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 19: Phòng tập (2)