Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 20: Một ngày bình thường cho tới khi trời đổ cơn mưa
Sự dừng lại, có lẽ là điều cần thiết, để suy ngẫm.
Lâm ngồi xếp bằng dựa lưng vào cái cột bên cạnh cửa vào phòng tập, môi nhấp nháp ngụm cà phê dở dang.
Bích Nguyệt vừa nghe tiếng gà gáy phía bên ngoài đường xá, cô mèo đã tỉnh dậy. Vươn vai duỗi cơ chân trước rồi lắc lư cái mình, tiếng chuông thanh thoát từ dây đeo cổ cất vang.
Chân sau của cô chụm lại, cô đứng bằng ba chân, còn lưỡi thì hoạt động trên cái chân còn lại. Vệ sinh thân thể là thứ đầu tiên cần làm khi mới tỉnh giấc.
Đôi khi cậu tự hỏi liệu rằng thế giới này không có mưa à? Bởi mặt trời khi thì quá gắt gỏng, khi thì quá đỗi dịu dàng, kể cả cơn gió cũng mang trong mình chút gì đó cứng đầu mỗi khi nó xuyên qua lớp áo mỏng manh của loài người phía bên dưới mặt đất.
“Meo meo.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu hỏi rất hay, Lâm chẳng cho rằng bản thân là một kẻ có thể viết ra mấy lời văn như vậy.
“Gã này có tiền đồ làm bình luận viên đấy. Giá mà gã ở thế giới cũ thì chắc kèo đây là một kẻ quát tháo thiên hạ rồi!”
“Không hẳn. Chỉ là sắp tới đón khách quý từ Tầng hai đấy mà. À trận Vương Quyền của cậu sắp tới chung chiến tuyến với gã họ Trương đấy. Làm cho tốt là được sự để mắt từ cao tầng của Tầng hai ấy mà.”
Vài chục giây sau tiếng “keng” vang lên, thứ âm thanh của cái gì đó rơi xuống đất đã đánh thức Lâm.
Lâm không tiến vào, cậu chỉ muốn xác nhận xem ca làm của Ý Như là như thế nào, sẵn xem coi hội trường hôm nay có chật kín như những ngày gần đây không.
Về lâu về dài đây là sự bất lợi, đồng thời còn đi ngược lại tiêu chí của phòng tập.
Đôi mắt tỏ vẻ xin được thứ tha từ Lâm có lẽ không thể rung động cả Bích Nguyệt. Dù vậy đồ ăn thì vẫn cứ ăn thôi, bỏ vì giận dỗi là phí phạm.
Cậu đeo TAB vào bên hông thắt lưng rồi lấy chìa khoá cửa phòng.
Hôm nay không có lịch hẹn nào cụ thể, duy chỉ có việc Lâm ngủ tới gần trưa như vầy thì đúng là “hiếm gặp”. Hiếm ở đây là vì 4 ngày vừa qua, Lâm như đã quen với giờ giấc mới, không thức khuya và sáng dậy sớm.
Lâm đứng ngay tại cửa ra vào của phòng tập, cậu nhìn dòng người đang hối hả ngược xuôi ngoài đường xá.
Mưa đem lại sự tươi mát, nó rột gửa đi đôi điều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng như vậy đã đủ? Như vậy đã khiến Lâm hài lòng?
Lâm cùng Bích Nguyệt đi ra khỏi phòng.
“Mưa sinh ra từ trên trời, c·hết đi khi rơi xuống mặt đất. Từ lúc sinh ra cho tới lúc c·hết đi là nhân sinh của mưa. Ta ngồi ngắm mưa hay là đang ngắm nhân sinh?”
Còn cậu, cậu đang nghe tiếng mưa, ngửi mùi của đất.
Mùi của đất.
Mà dĩ nhiên, cường quốc nào rồi cũng có lúc điêu linh, chiến đội của Lâm cũng phải tan rã theo vì đã ở trên đỉnh vinh quang quá lâu, nhất là sau sự cố không thể nào quên được vào năm xưa kia.
Dường như lại một kẻ may mắn trúng được nhân vật hoặc v·ũ k·hí trấn nào đấy.
Ấy vậy mà chỉ sau hai ngày, Lâm có thể hoạt động một cách trơn tru.
Xong xuôi cả thảy, Bích Nguyệt lọ mọ hướng về phía nhà bếp.
Bằng cách kết hợp một, hai hoặc nhiều video với nhau, mô phỏng giả lập có thể vẽ lại đúng y hệt trận chiến Vương Quyền trong lịch sử, nhưng với sự linh hoạt hơn rất rất nhiều lần.
Vẫn như ngày hôm qua, Phan Minh là người tiếp đón, gã trả lời rất mau khi Lâm hỏi về ngài Alex:
“Có sự việc gì à?”
Nên nhớ phòng tập đã duy trì hơn 3 năm qua, dù rằng học viên không nhiều nhặn, cũng chẳng ít ỏi.
“Thôi c·hết! Mấy giờ rồi?”
Ban đầu Phan Minh vốn chẳng hứng thú gì mấy, gã chỉ làm cho đúng bổn phận. Thậm chí là có phần buồn chán.
Xem ra không có việc gì, tiện đưa cho Ý Như cái túi, Lâm nói:
Phan Minh không tự nhận mình là học trò có tài năng hay tiềm năng nhất của lão sư, tuy vậy gã tự nhận mình là kẻ có đầu óc thực tế nhất trong số hai mươi mấy người ở đây.
Mưa rơi từ trên trời cao, người người dưới mặt đất trì hoãn sự thường nhật, dừng bước lại nhìn và ngẫm cơn mưa, nó đẹp kèm chất chứa đầy tâm sự.
Nếu phải gọi thế giới này là xa lạ thì không hẳn, bởi lối sống sinh hoạt của cậu chẳng thay đổi là bao. Thức ăn thì vẫn vậy, con người cũng thân thiện, cách hoạt động hằng ngày nếu đi vào guồng e rằng cũng chẳng khác xưa.
Bất chợt cậu nhớ về lời văn mà cậu từng đọc năm xưa, ở đâu đấy trên văn học mạng.
Lâm, đầu tóc rối bù, đôi mắt mở hí, dáng người mệt mỏi đang cố quay đầu nhìn về phía nhà bếp.
Lâm vệ sinh thân thể kèm nấu ăn căn bản cho cả cậu lẫn Bích Nguyệt.
Lâm lắc đầu rồi bước tiếp, điểm đến tiếp theo là hội trường trung tâm lúc này đang náo nhiệt.
Đúng, là quay hình, tương tự stream trên nền tảng trực tuyến rồi lưu nó lại trên website nào đó bằng video. Để khi cần ta có thể xem lại.
Bích Nguyệt thì vươn đôi vai mỏi lừ kèm cái ngáp rõ dài, cô mèo đang ngủ trên vai của Lâm.
Tất nhiên sự chuyển động nhân vật được điều khiển bởi người tham gia giả lập sẽ làm thay đổi nội dung của video đấy. Cho nên cần sự nâng cao và xử lý thật chuẩn tới từ bảng điều khiển và người phụ trách.
Chuyện xưa có lẽ sẽ được Lâm nhớ lại trong một chiều cà phê chém gió nào đấy, hiện tại cậu rất vội.
Bộ đồ Lâm mặc hôm nay là đồ thể thao cậu vô tình mua sắm được, trông nó na ná mấy loại đồ bó thể thao chuyên dụng mà trước đây cậu hay thấy trên TV.
Đây chính là điều khiến Phan Minh để tâm. Với gã, kẻ trước mắt đây là kẻ có thực lực.
“Xem ra hôm nay cô vẫn xinh tươi nhỉ, đây đồ ăn của cô đây.”
Trên đường đi Lâm ghé qua cửa hàng của lão Bản, hỏi han vài câu chào thì một ly cà phê cho vào túi.
Nó khiến Lâm cứ phải đắn đo mà suy tính, liệu rằng nước đi kế tiếp có phải nước đi đúng, và liệu rằng nếu đó là nước đi sai, cậu còn cơ hội để đi lại hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơ mà mưa thì không gặp Ý Như được rồi, giờ cô nàng chắc đã xong ca làm của mình.
“Sư phụ đi ra ngoài rồi. Tối nay hẳn mới về. Nghe đâu hội đồng thành phố triệu kiến.”
Vừa chạm mặt vào khu vực lân cận, thứ đầu tiên Lâm tiếp xúc là chất giọng đầy nội lực và lửa nhiệt từ Trương Thế Vinh.
Phải biết rằng các trận đấu trong Trận Chiến Vương Quyền luôn được ghi chép lại, bằng phương pháp quay hình.
Giọng nói của Phan Minh đối đãi dần tỏ khác biệt, nhất là sau khi quan khán Lâm nỗ lực khống chế nhân vật ra làm sao.
Do đó chính gã cũng không thể hiểu nổi những suy nghĩ trong đầu của Lâm.
Nhớ lại năm xưa những ngày còn trên đỉnh vinh quang, đội trưởng của cậu luôn luôn nhắc nhở rằng bản thân phải giữ mình ở dưới mặt đất, đừng để cám dỗ làm ảnh hưởng tới tập thể.
Lâm mở to mắt nhìn vào TAB rồi cậu hất văng tấm chăn ra, nhảy bổ về phía nhà vệ sinh.
Thuận tiện đi ngang qua Một Khắc Đổi Đời nhưng không ghé vào, Lâm chỉ đứng ngoài cửa, mắt quan sát tấm bảng điện tử đang treo trên kia.
Dần đà gã cố để nắm bắt, nắm bắt những chuyển động trong từng bước di chuyển mà Lâm thực hiện. Hẳn có thể nhìn ra được cậu đang dần đà khống chế được nhân vật.
Có lẽ hết ngày sẽ đem nó vào trong cuốn nhật kí, đại khái: (đọc tại Qidian-VP.com)
Quyển 1, Chương 20: Một ngày bình thường cho tới khi trời đổ cơn mưa
Ấy vậy mà chỉ mới hoạt động gân cốt đôi chút, cậu đã quá mệt mỏi để có thể dậy đúng giờ vào sáng hôm sau.
Chương trình giả lập mà ngài Alex tạo ra này có thể sử dụng các loại video đấy, mô phỏng và biến hoá thực tế ảo để dành cho luyện tập.
Có lẽ nó cũng sẽ hết sức thường nhật, sáng thức dậy, Bích Nguyệt rồi Ý Như rồi tập luyện, Trận Chiến Vương Quyền rồi t·ranh c·hấp giữa các thế lực, các Tầng thượng, cho tới khi cơn mưa như thế này cắt ngang hết thảy mọi sinh hoạt.
Lâm khoác trên mình chiếc áo khoác, áo rộng và đủ để cho Bích Nguyệt tá túc trong ngày.
Hơn hai mươi nhân lực cơ đấy. Ai nấy trong suốt 3 năm qua đều đánh qua biết bao trận Vương Quyền từ nhỏ cho tới lớn, thậm chí có kẻ còn nuôi mộng tham gia lần thăng tầng tiếp theo nữa kìa.
Trú mưa.
Gã luôn cho rằng thực lực bản thân của bất kì một ai cũng chỉ nằm ở một mức độ nhất định, nếu muốn nâng cao cái trình độ, chi bằng mở rộng tầm hiểu biết, thay vì cứ mãi bó buộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm vẫn thử nghiệm đi thử nghiệm lại ba nhân vật cơ bản, cậu không hề tham khảo bất kì nhân vật nào khác.
Mây đen đông đảo thay thế chỗ.
Ly cà phê đắng, đôi dòng tâm sự cùng cơn mưa.
Có thể hiểu đây là công nghê AI mà ngài Alex đã khổ tâm đem đến từ sự hiểu biết ở Trái Đất 1, chưa hoàn hảo nhưng vừa đủ để học viên có thể tung hoành.
Một ngày sẽ cứ thế bình thường mà trôi đi.
Toà nhà cho thuê này chỉ có năm tầng lầu, vừa vặn phòng của Lâm ở ngay lầu 2, di chuyển xuống không gặp mấy khó khăn.
Cậu cho rằng nhân sinh của cậu, có lẽ hết sức thông thường, cho tới khi chiếc máy tính sập điện, cậu chạy thục mạng tới cánh cửa sân thượng kia.
Nên nhớ độ trễ khiến cho các nhân vật hoạt động không như ý muốn, đây là cái hạn vô cùng lớp để khiến ngươi không thể thích nghi được.
Bởi gã cho rằng việc luyện tập nếu chỉ gói gọn trong một hai nhân vật sẽ khiến bản thân am hiểu hơn về một hai nhân vật đấy, nhưng nếu kiến thức về các nhân vật còn lại thì sao? Gần như không có.
Đoạn Bích Nguyệt hướng đôi mắt to đẹp về giường của Lâm, cô thấy cậu vẫn ngủ.
Có người bưng gánh hàng rong còn chưa kịp chuẩn bị, may mắn thay một ai đó đã giúp đỡ.
Lâm thán phục không thôi. Bản thân cậu cũng là kẻ đam mê công nghệ, nên khi được làm việc cùng đồng hương đầy tài năng như ngài Alex, chính cậu cũng phải nể mười phần.
Bích Nguyệt nhảy ra khỏi tổ của mình, đó là chiếc gối nằm êm ái mà Lâm đã mua tặng cho cô mèo dạo trước. Cô mèo khá là ưa thích, vừa mới tỉnh giấc đã sẵn chân duỗi móng cào cào chiếc gối nào này rồi.
Lâm thuận tiện lấy trang phục kèm chiếc kính giả lập, cậu còn đề nghị Phan Minh giả lập luôn trận đấu nào đó được ghi lại trong lịch sử, cậu sẽ tham chiến ở đó.
Chỉ là lúc này, trên những tầng mây cao cao kia, thứ màu trắng tinh khôi có chút ánh vàng từ mây trắng đang có sự xâm lược.
Chiều tà, ánh mặt trời lũ lượt trốn về hướng Tây. Một ngày nữa có vẻ sắp kết thúc.
Ngày thứ năm cứ thế mà trôi đi sau màn mưa.
Cười cười hàn thuyên rồi Lâm rời hội trường trung tâm, đi hướng ngược lại hơn năm trăm mét, thẳng bước tới phòng tập của ngài Alex.
Mà tốt nhất Lâm đừng quay lại thói quen cũ, thói quen của con người năm xưa còn ở Trái Đất xưa kia, hẳn là không bình thường vì giờ cậu đã ở một thế giới mới rồi.
Điều xa lạ duy nhất có lẽ đến từ sự kì dị mà hệ thống gacha, nguyên thạch và Trận Chiến Vương Quyền mang lại.
Vẫn là buổi chiều, vẫn là ngày thứ năm tại thế giới mới, trời lúc này đổ cơn mưa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.