Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dư Mộng

Unknown

Quyển 1, Chương 22: Mối duyên cùng nhật kí

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 22: Mối duyên cùng nhật kí





Các gia tộc đến từ Tầng hai cũng là thể chế riêng biệt. Nếu Quân đội là “trong sáng” thì “ngoài tối” sẽ là cái gì?

Quyển 1, Chương 22: Mối duyên cùng nhật kí (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm đẩy nhẹ chiếc ghế, vuốt ve cô mèo Bích Nguyệt đang giả vờ ngủ ở cạnh bên, cậu với tay tắt đèn để bàn và bước về phía đầu giường nằm.

Phải tỉnh, Lâm à, phải tỉnh!

“Nói về Hội ta cũng sẽ nói luôn cho cậu biết về Tổ Chức. Chúng cùng với Hội đã từng tạo ra một thế kiềng ba chân tại Tầng một. Đó là một đoạn lịch sự đã diễn ra từ rất lâu rồi. Tuy vậy cái thế tưởng vững như bàn thạch kia có một ngày lại đổ vỡ. Hội tách ra chịu sự quản giáo từ các gia tộc. Tổ Chức cũng phân liệt thành hai phe phái, đấu đá nội bộ lẫn nhau. Thậm chí có thể nói ba phe phái chúng ta chính là đang tạo nền tảng cho Tầng một duy trì sự ổn định.”

“Hội tồn tại ở mọi ngóc ngách. Sự phân bố chủ yếu là nằm ở Tầng một, bởi lẽ Hội có sự chống lưng của các gia tộc nhưng Hội lại không có sự chấp thuận từ các gia tộc. Khác với q·uân đ·ội, bọn chúng cũng có sự chống lưng của các gia tộc và lại được sự chấp thuận từ các gia tộc.”

Hay, thượng tầng, các gia tộc đến từ Tầng hai kia, can thiệp bằng cách nào?

“Sư phụ, gã tên Lâm đó đã từ chối Hội ta rồi ư?”

Nhật kí của Trần Ngạn Vương Lâm, ngày lưu lạc thứ tám:

Thời gian sinh hoạt vẫn là quá ngắn, cậu thận trọng không tuỳ tiện mà đưa ra các quyết định.

Buổi đón tiếp cao tầng của Tầng hai diễn ra long trọng, trống kèn rồi giai điệu du dương. Để ý thì thấy người dân vùng đất này thích lễ hội nhỉ, không biết hằng năm có lễ hội nào lớn hay không?

Nhật kí của Trần Ngạn Vương Lâm, ngày lưu lạc thứ chín:

Nhật kí của Trần Ngạn Vương Lâm, ngày lưu lạc thứ bảy:

Thế thì để loài người có thể sinh sống an yên, làm sao một mình Hội Đồng có thể quản chế nổi.

Hiện tại, nằm trong vầng hào quang ngăn cách với thế giới xung quanh, Lâm có chút chìm đắm trong các dòng suy tư.

Nếu nói Quân đội, nơi mà bố của Hoa Ý Như cùng Hoa Như Ý đang là Thượng Tá, có thể gọi là họ là nơi bảo hộ tương tự Hội Đồng. Nhưng nói trắng ra họ cũng chẳng thể nào là con bài mà các gia tộc Tầng hai sử dụng được.

Hội Đồng không trực thuộc gia tộc, họ là thể chế riêng biệt. Như vậy sáu toà thành là “trong sáng” “ngoài tối” có thể là hai toà thành không trực thuộc.

“Phải. Nửa từ chối.”

Bởi, khổ! Lâm ta đâu có muốn dây vào mấy cái sự chú ý ngoài ý muốn như vầy. Thử nhìn đi, khắp đường phố là băng rôn, băng rôn đấy! Khuôn mặt ta bị dán đầy trên mấy tờ áp phích rồi băng rôn rồi bảng quảng cáo.

Đóng lại quyển nhật kí, Lâm hơi nghiêng người trên chiếc ghế dựa.

Amon tiếp: “Hội cùng hai phe Tổ Chức tranh đấu đã ngàn năm, ngàn năm qua Tầng một phát triển rực rỡ, để có thể đi đến thành tựu ngày hôm nay, chúng ta đã luôn phải đi kiếm tìm các tài năng tiếp nối. Lâm à, cậu chính là kẻ là Hội chúng ta đang tìm kiếm.”

Amon nói tới đây thì cười gằng, gã cất cao giọng, chỉ là thanh âm không thể vọng ra bên ngoài, người đi đường lúc này rất đông đúc nhưng chẳng một ai nghe được cuộc hội thoại giữa Lâm và Amon.

Hậu quả nặng nề hay nhẹ nhõm, chính Lâm không thể trả lời được, cậu vốn còn mờ tịt về cái thế giới này.

Amon là một kẻ kì lạ, linh cảm mách bảo hắn có động tay động chân gì đấy, chỉ là động cái gì thì Lâm ta chịu. Hôm nay không cà phê.”

Lâm cũng có từng đọc qua nhiều tiểu thuyết văn học mạng, cậu thừa biết rằng luôn luôn phải có hai luồng gọi là trong sáng ngoài tối thì mới có thể giúp đỡ cho việc quản chế một cách đầy đủ.

Người sau đôi mắt vẫn tươi cười như tia sáng ân cần của đêm trăng tươi mát chuyển mình sang thu.

Thật đúng là người có bề có thế. Hội trường trung tâm thành phố chật kín, ai mà muốn có chỗ VIP thì phải bỏ ra kha khá đây.

Tuy vậy theo vốn hiểu biết thường thức thì Tầng một quá rộng lớn. Lâm không rõ rằng kích thước của nó là bao xa, cậu chỉ có thể nghe đồn sự ước chừng đâu đó là gấp mười lần tổng diện tích sáu toà thành của Hội Đồng cộng lại.

Tân binh mới nổi cùng đội với thiên tài trăm năm, cười thật. Truyền thông mà tâng bốc ai đó lên cao thể nào cũng có cách dập người đó xuống mặt đất.

Ngồi đối diện, cô người hầu có đôi mắt đẹp tò mò mím môi muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói.

Ngặt nỗi mâu thuẫn sẽ nằm ở chỗ, biến mạnh chứng tỏ bản thân phải phụ thuộc phải một nơi, một chỗ dựa nào đấy. Phụ thuộc quá lâu dần sẽ có thể thành lệ thuộc. Mâu thuẫn này chỉ ra rõ rằng nếu bản thân trong quá trình biến mạnh không tỉnh táo, không có mục tiêu cụ thể, không thể kiểm soát, bản thân có thể lầm đường lạc bước.

Ngài Amon đây, cũng như lão Lý tổng sự mà Lâm từng thi đấu chung kia, là hai trong số nhiều thành viên nồng cốt của Hội Những Kẻ Già Đời.

Hôm nay không cà phê.”

*

“Cả ngày đều nắng, vẫn là cái nóng kèm mùi mồ hôi, cái ồn ào kèm theo đám đông luôn chật kín tại hội trường thành phố, và cái nhiệt khi biết được rằng trận chiến sắp tới tập trung rất đông người có chức có quyền quan khán.

Trên chiếc xe ngựa, Amon cởi bỏ chiếc kính mắt đơn, gã chỉnh lại vạt áo cùng caravat.

Hơi chút thẫn thờ, thực sự lời mời này rất hấp dẫn đấy, chỉ là nó chưa đủ sức lay động tới Lâm.

Chỉ là đoạn đường từ trung tâ·m h·ội trường tới cổng chào không phải là quá xa, chẳng mấy chốc bọn họ đã tới địa điểm.

“Lâm, hãy luôn nhớ cậu là khách của Hội Những Kẻ Già Đời đấy. Gặp nhau là duyên. Đừng quá cưỡng cầu. Chúc cậu may mắn trong trận Vương Quyền sắp tới.”

Hội, các Hội, vô số Hội chính là thứ v·ũ k·hí ẩn tàng đến từ các gia tộc.

Phải rồi Ý Như bận bịu suốt, xem ra làm việc cho Hội Đồng thì khoảng thời gian này đầu tắt mặt tối rồi…

Lâm vẫn đang lắng nghe, thậm chí cậu còn lắng nghe vô cùng tập trung.

Lâm hơi hướng nới nhẹ chiếc caravat, thở phào một hơi, rồi cất bước về phía khu chợ. Lâm dự tính sẽ nấu bữa trưa hôm nay. Trên đường về sẵn tay cậu thả tự do cho Bích Nguyệt. Hai chủ tớ kéo nhau ngân nga, bước chân đi về khu trọ.


“Tất nhiên với tính cách của thầy thì thứ hào quang đó ai có thể cưỡng lại được, chỉ là có thể trực tiếp bác bỏ âu kẻ đó cũng có chút định lực, có chút bổn sự rồi. Hì hì.”

“Nửa từ chối?” Cô gái mím môi, đôi mắt cười tinh nghịch.

“Ta rất cảm kích lời mời chào từ các vị. Ta mong rằng chúng ta sẽ hợp tác trong tương lai, chỉ là lúc này đây ta cần thêm thời gian để suy ngẫm.”

“Cái con bé này!” Amon có chút thẹn chút giận, sau đấy gã cũng mỉm cười, nụ cười mười phần tự tin.

Chiếc xe ngựa chìm dần ở cuối đường chân trời, những gì Amon cùng cô hầu gái bàn luận, Lâm vĩnh viễn không biết được.

“Năm quý ngài thị trưởng của năm toà thành lớn còn lại đều xuất hiện! Ôi cái buổi đón tiếp nồng hậu biết bao!

“Buổi họp báo diễn ra êm thuận. Êm trong êm đềm và thuận trong không nghịch không ngược. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn hai ngày nữa là tới chiến Vương Quyền, hẳn là đáng mong chờ đi.

Lâm cần điều gì? Cậu cần biến mạnh.

“Nói đi.” Amon nhìn cô gái.

Tên Hội nghe kiêu thật đấy! Thậm chí có thể từ tên Hội mà suy đoán ra đôi chút sinh hoạt chủ yếu của bọn họ nữa kia mà.

“Phan Minh dạo gần đây đối xử tốt với ta, phải chăng thái độ của hắn đã có sự can thiệp từ thế lực nào đấy? Mà kệ đi, chuyện đấy cũng tốt, thêm ít bạn bớt đi ít thù. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hắn khó mà thoát, sức mạnh của mối duyên đã cột lại thì có chạy đằng trời! Cái thế giới VEIL này, hắn chỉ là đứa trẻ sơ sinh mà thôi.”

Lâm mỉm cười đáp lại kèm theo lời cảm tạ, cuối cùng cậu đưa tiễn chiếc xe ngựa thêm một đoạn thì dừng cước bộ.

Lâm gật đầu xưng phải. Đoạn cậu vẫn rảo bước thêm một chút cùng Amon bước về hướng xe ngựa.

Nhật kí của Trần Ngạn Vương Lâm, ngày lưu lạc thứ sáu:

Bích Nguyệt được ta mua sắm cho bộ trang phục mới, cô mèo trông thích thú lắm.

Amon đã giải thích cho Lâm về điều mà cậu nghi hoặc bấy lâu nay. (đọc tại Qidian-VP.com)

*

Phải biết Hội Đồng kiểm soát sáu toà thành lớn của Tầng một, họ chỉ để sổng hai toà thành mà thôi.

Amon vừa chậm rãi bước đi, vừa giải thích cho Lâm.

Phải biết rằng đã là ngày thứ chín ở thế giới mới rồi, Lâm minh bạch rằng những thứ thông tin như về nguồn sâu của Trận Chiến Vương Quyền, về cách biến mạnh hay về các giai tầng là những thứ không thể truyền miệng hay tìm kiếm bất kì thông tin từ đâu.

Ghế dựa kiểu này chẳng phải kiểu ghế gaming mà cậu vẫn thường ngồi ở kiếp trước, chúng chẳng dễ chịu cho lưng chút nào cả. Dẫu vậy đây gần như là loại ghế dựa tốt nhất trên thị trường rồi.

Nói tới đây, Lâm hơi cúi người, cậu hành lễ với Amon.

“Hẳn là cậu cần thời gian rồi. Thời gian cậu có mặt ở đây còn chưa quá mười ngày nữa là. Dù sao cậu cũng đã biết thành ý của Hội chúng ta, cậu luôn được hoan nghênh, được chào đón bất kì lúc nào kia mà."

Hay nói cách khác, các gia tộc đến từ Tầng hai để có thể can thiệp vào Tầng một, bọn họ đã lập ra hai cơ chế riêng biệt nhằm quản chế: Quân đội và Hội.

Chỉ là Amon cũng có chút hơi thất vọng, gã không thể hiện nó ra mà thôi.

“Hội Những Kẻ Già Đời của chúng tôi thuộc top đầu trong toàn bộ Hội của Tầng một. Nói cách khác chúng ta là bể bơi phù hợp nhất để cậu có thể tung hoành. Cậu cũng có ước nguyện mà đúng chứ? Nếu vậy có thể thử sức kết hợp cùng chúng tôi.”

Cà phê chém gió một mình.”

Ngày mai sẽ là một ngày quan trọng, trận thứ hai của chiến Vương Quyền.

Lâm với tay lấy cốc nước lọc, cậu uống ực một hơi rồi lại đắm chìm trong các dòng suy tư.

“Ấy ấy.” Amon nói với giọng thành thục.

“Xin thứ lỗi, ngài Amon. Không dấu giếm gì, không chỉ Hội Những Kẻ Già Đời có ngỏ ý tiếp cận ta, chính Quân đội, Hội Đồng lẫn một số gia tộc đã ngầm liên hệ với ta. Chỉ là ta vẫn chưa đưa ra cho mình một sự quyết định.” Lâm mặt đối mặt, lời lẻ chân thành đối đáp Amon.

Một ngày nữa tới chiến Vương Quyền.

Lâm không biết, ít nhất cho tới hiện tại.

Cà phê chém gió.”

Cô hầu gái hơi cúi thấp người, nàng đang chờ đợi chủ nhân của mình bước chân lên xe ngựa. Đôi mắt đẹp có hơi liếc về phía Lâm.

Biến mạnh để làm được gì? Biến mạnh để không phải lệ thuộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm còn được biết thêm về Tổ Chức, rằng bọn họ là một thế lực khác, không trực thuộc Hội Đồng hay các gia tộc. Có lẽ là một miếng bánh béo bở đang chờ được xâu xé chăng, Lâm không biết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 22: Mối duyên cùng nhật kí