Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 21: Hào quang
Leonard, một người trong giống đến từ Brazil, da nâu tóc xoăn với chất giọng lớ ngớ.
Thử nhìn xung quanh mà xem.
Trương Thế Vinh chính xác là viên ngọc quý đáng để đại biểu cho thế hệ trẻ ngày này của Tầng một.
Một mặt cậu thừa nhận bản thân thực sự đang ở thế giới nào đó khác thế giới cũ. Mặt khác chính Lâm cũng thừa nhận có lẽ cậu đang mơ, hoặc đang ở một trạng thái nào đó không thực sự tỉnh táo.
Rằng những khoảnh khắc trong chín ngày kia ấy, sao nó quen thuộc tới vậy.
Liên tiếp rồi lại liên tiếp, câu hỏi rồi tiếng “tách” xen kẻ lẫn nhau. Chúng vốn rất hoà nhịp, hệt như một dàn nhạc giao hưởng đang trong chương trình biểu diễn.
Amon mỉm cười lễ phép, gã nói tiếp rằng “xin phép” và sau đấy gã ấn vào viên ngọc màu trắng xám trên đầu cây gậy chống của gã.
Băng rôn treo khắp phố phường của thành Trị An.
Nhắc tới Lâm, hôm nay là ngày thứ chín cậu tới thế giới này.
“Ầy. Có cái cảm giác déjà vu. Không biết kiếp trước ở Trái Đất cũ, lúc ta được vạn chúng chú mục, có phải ta cũng diễn ra như thế này hay không?”
Lâm rất tò mò.
“Không. Không phải là ta. Cậu đã từng gặp qua Lý tổng sự, còn nhớ chứ? Ta và lão là hai thành viên nồng cốt của Hội. Và ta đến đây để đặc cách mời cậu tham dự Hội!”
“Phải. Ta có thể xin của cậu chút thời gian chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã đàn ông thoạt nhìn bề ngoài hơn bốn mươi tuổi nhưng chất giọng đầy nội lực của gã trai trẻ hai mươi, khuôn mặt không nhìn thấu tuổi tác, bằng cặp mắt cười bên dưới chiếc kính một tròng, gã nói:
Cái nóng của sự chen chúc, cái cảm giác mà da thịt ta có thể tiếp cận với hơi thở của một kẻ lạ mặt nào đó vô tình bắt gặp trên phố phường.
Vẫn là câu “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”.
“Xin chào, Amon. Phải chăng chúng ta đã gặp nhau trước đây?”
Còn năm thành viên của đội đối thủ: Lý Thị Diệu, Hikataka Shoichiro, Tiêu Sở, Yu Jing-Xi và Minh.
Lâm hơi sững người, thoáng chút rụt tay nhưng rồi cậu cũng bắt lấy cánh tay người đối diện.
Rồi Lâm vung tay đôi bàn tay ra dấu mời, tiếp cậu chủ động nhấc chân của mình, phương hướng chính là đi về phía chiếc xe ngựa nọ.
Lâm hơi chần chừ. Cậu dừng lại mạch suy nghĩ trong hai giây, sau đó cậu đáp.
Vừa rời đi, vừa theo dõi chiếc TAB, đôi chân của Lâm đã bước ra khỏi sân khấu trung tâm của hội trường. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta không sinh ra và lớn lên mà không trải qua sự tôi luyện, thép đã tôi ta như thế!”
Trương Thế Vinh nói cười trước các ống kính camera, gã trả lời các câu hỏi một cách nhuần nhuyễn, không một chút lỗi.
Có đôi chút thở dài, vì áp lực từ không ở đâu ra rơi xuống đôi vai gầy guộc của Lâm, phần vì cái bầu không khí có phần lạ mà quen xung quanh hội trường trung tâm thành Trị An khiến Lâm không được vui cho lắm.
“Được chứ. Chúng ta đi.”
“Ồ. Đi sớm thế, men. Vẫn còn bữa tiệc buffet chưa dùng mà, men. Ấy ấy, Lâm, men.”
Cứ thế, cứ thế, cái ánh hào quang mà Lâm cảm nhận rất rõ rệt ấy kia nó nằm ở ngay tại đó, ngay tại đây, ngay từng thời khắc mà kể cả khi hít thở không khí thôi cậu cũng cảm nhận nó không suy chuyển một chút nào.
Ánh hào quang bao kín cả Lâm lẫn Amon, trong ánh hào quang này thanh âm không thể lọt ra ngoài, cũng như nhân diện của hai người cũng phần nào bị làm mờ đi.
“Phải, ngài đây nói rất đúng. Trận chiến sắp tới đây là một vinh dự cho Tầng một của chúng ta nói chung và thành Trị An nói riêng. Hẳn sự chú ý được thu hút này đây là dành cho cả mười người tham chiến đó chứ.”
Cái giọng nói lớ ngớ của gã cùng với đó là cuối câu nói luôn dùng “men” khiến Lâm có ấn tượng không thôi.
Trương Thế Vinh, nhân vật chính của buổi họp báo hôm nay, thiên tài trăm năm có một của Tầng một, hạt giống tiềm năng của gia tộc Trương thị, “nhân vật chính”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi Amon ra dấu mời bằng cách nhấc nhẹ cây gậy đang chống dưới đất, gã cầm nó rồi chỉ chỉ về hướng cổng ra vào của hội trường trung tâm, nơi đang có một chiếc xe ngựa cùng một cô hầu gái.
Ba hồi tiếng trống vang lên thành từng đợt, thanh âm rền rỉ kéo tới tận cuối dòng người đông đúc.
Vừa rời đi, Lâm vừa bật chiếc TAB lên và theo dõi.
Bộ trang phục vest toát ra thần thái “cool ngầu” lại khiến người đối diện không thể rời mắt.
Phải.
Cái bầu không khí này, chính Lâm còn cảm thấy ngột thở. Rõ rằng kiếp trước cậu từng là vận động viên esports hay cực game thủ thi đấu chuyên nghiệp đã trải qua. Ấy vậy mà trước sự có phần lố lăng từ các tay phóng viên nhà báo đây, nó làm cậu có phần khó chịu.
Klifla, nữ, lúc nào cũng mang màn che mặt, thần bí bí ẩn.
Gà cũng là kẻ mà Lâm nhà ta gọi vui là đã xuất phát từ vạch đích mà lại còn tài năng đầy mình.
Lâm, khổ chủ, kẻ từ bỏ tiệc buffet, kẻ b·ị đ·ánh cắp hào quang “nhân vật chính”.
“Cố lên chàng bình luận viên đại tài!”
Trương Thế Vinh thuộc về dạng người mà chúng ta vẫn hay gọi bằng hai chữ: thiên tài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là ngày mai thôi, sáng sớm, chính cậu cũng sẽ là nhân vật tham chiến trong Trận Chiến Vương Quyền cùng chung với minh tinh Trương Thế Vinh.
Cách đây hai ngày, cũng chính tại con đường này, thành Trị An đã đón tiếp phái đoàn của các gia tộc Tầng hai – những người được mời tới để theo dõi cặp trận Vương Quyền quan trọng sắp diễn ra.
Bởi con trai của ngài thị trưởng là Trương Thế Vinh sẽ trực tiếp tham gia trận chiến Vương Quyền này. Và kết quả sắp tới dù là chiến thắng hay là thất bại, Trương Thế Vinh coi như đã đặt nền móng cho việc di chuyển lên Tầng hai một cách thuận lợi.
Chúng lan toả “thông tin” tới mọi người, khán giả lẫn người trong cuộc. Đặc biệt là người trong cuộc, họ luôn luôn sẽ cảm thấy được lấp đầy bởi thứ cảm quan mà truyền thông mang lại. Lâm là người trong cuộc, cậu ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Chiếc caravat được thắt chỉnh chu gọn gàng, đi đôi với nó là mái tóc được gọt vuốt gel thẳng tắp, trông rất sang trọng.
À phải, nếu là vậy thì người nhạc trưởng cũng chính là Trương Thế Vinh mất rồi, tránh đâu cho được.
Tại sao lại nói rằng là quan trọng?
Vẫn là các công việc thường nhật: thức dậy vào buổi sáng, phòng tập luyện của ngài Alex, buổi cà phê chém gió cùng những người bạn, chăm sóc cô mèo Bích Nguyệt, rồi lại kết thúc một ngày bằng những nét bút trong cuốn nhật kí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã tiến lại gần, chìa đôi bàn tay ra, lưng cúi hơi thấp, kèm giọng nói văng vẳng.
Đây là đội của Lâm, trên TAB hiển thị đầy đủ từ hình ảnh, thông tin cho tới lịch sử khái quát các trận chiến Vương Quyền gần đây của bọn họ.
Chỉ là cậu chợt dừng bước chân.
Leonard là một người Brazil, hay nói cách khác gã trong giống người Brazil tại Trái Đất số 1 cũ của Lâm. Gã này xuất thân từ một hành tinh nào đó trong hệ mặt trời, của một vũ trụ song song nào đó.
Lâm rất muốn thắng trận này. Không vì bản chất hiếu chiến trong cậu, phần còn là vì cái bầu không khí xung quanh này đây khiến Lâm có suy nghĩ như thế.
Gã không cần toả sáng, chính thứ ánh sáng từ ánh đèn sân khấu của trung tâ·m h·ội trường đã tự thắp sáng chính nó. Hay nói cách khác, chúng trở nên là thứ ánh sáng chói lọi hơn khi được chíu rọi lên vẻ ngoài không thể rời mắt của Trương Thế Vinh.
Một bầu không khí tràn đầy sự bận rộn.
Nhưng, “bất quá thì ta chỉ là nhân vật phụ mà thôi.” Lâm lại tự chế giễu đôi ba câu như vậy. Cậu vốn cho rằng cái ánh hào quang chói lọi mà một nhân vật chính đáng lý ra được hưởng ấy, nó không tồn tại xung quanh cậu, chí ít là trong những ngày gần đây.
Phải, Lâm đang ở giữa buổi họp báo cho trận chiến Vương Quyền sắp tới.
Mọi cử chỉ mọi hành động mà Trương Thế Vinh làm ra vốn rất là bình thường. Chẳng hiểu sao chúng như có ma lực có thể lôi kéo người khác.
Rồi sau cùng, Lâm cho rằng có lẽ nên xem đây là một thế giới trong mơ hoặc không có thực nào đấy, cậu chỉ cần làm tròn “vai trò” của mình và rồi sống tiếp, thế là được.
Đối diện Lâm, một gã đàn ông đeo kính một mắt, đầu đội mũ phớt kèm bộ vest lịch sự đang đứng nhìn cậu với đôi mắt tươi cười.
À câu cuối là trích dẫn của chính “nhân vật chính” Trương Thế Vinh nhé! Hẳn là một tờ báo nào đấy đã làm một cuộc phỏng vấn, để rồi khi tâm chạm tới ý cảnh, “nhân vật chính” đã để lại một câu nói xuất sắc.
Cậu trong bộ vest lịch lãm ra dáng của một quý ông.
Quyển 1, Chương 21: Hào quang
Có đôi khi, trong chín ngày vừa qua kia, cậu cũng ngẫm nghĩ về đời sống mà cậu đã trải qua trong kiếp trước.
Cũng nhờ vậy mà cậu bắt chuyện cũng như làm thân với Leonard nhằm hỗ trợ thêm cho trận chiến sắp tới. Dù gì cũng là đồng đội cùng chiến tuyến.
Yagami Ryota, một người trong giống đến từ Nhật Bản.
“Tham dự Hội Những Kẻ Già Đời?”
Lâm cũng chưa thể đặt tên cho cái cảm giác này là gì.
Riêng thành viên có cái tên ngắn gọn: Minh, là không có bức hình hay thông tin gì cả. Tất cả bốn nhân vật còn lại đều xuất hiện đầy đủ trong hồ sơ của TAB.
Ấy vậy Lâm không phải kẻ đứng ở giữa ánh đèn sân khấu. Còn ai khác ngoài Lâm là “nhân vật chính” nữa chứ?
Lâm có hành động, cậu vỗ vai người đồng đội khác chung chiến tuyến, một gã da nâu tóc xoăn, nói thầm:
“Tôi rời đi đây. Leonard vẫn ở lại chứ?”
Hiện tại, Lâm đang cố nặn ra một nụ cười, ánh mắt nhìn về thứ lập loè, tí tách từ các loại máy ảnh của các phóng viên.
Và cũng trong ngày hôm nay, thị trưởng thành Trị An – lão Trương – mở bữa tiệc kha khá lớn, nhằm mục đích như một buổi họp báo cho chính trận Vương Quyền quan trọng kia.
Rằng liệu chính cậu có hay không đang trải qua một giấc mộng, một giấc mộng nơi đó tái diễn lại toàn bộ những gì cậu đã từng trải qua chỉ là trong hình thức nào đó khác đi.
“Xin chào. Ta là Amon, đến từ Hội Những Kẻ Già Đời, rất vui được gặp cậu Trần Ngạn Vương Lâm.”
Sự huyên náo len lỏi trên khắp các nẻo đường của thành Trị An, chúng đã có mặt ở đây từ bình minh mặt trời còn gắt gỏng cho tới tận bây giờ mặt trời đã dịu mát ban trưa.
Trương Thế Vinh là ai? Là hạt giống tiềm năng của gia tộc Trương thị – đây là gia tộc có thứ bậc rất cao tại Tầng hai, niên đại mà họ nắm giữ thứ bậc này cũng phải trên trăm năm.
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Sức mạnh của truyền thông là đây.
Trương Thế Vinh cũng đang mỉm cười, đôi mắt đầy sức quyến rũ của gã đi kèm đôi môi ngọt lịm khiến biết bao ánh camera cứ lia lịa không ngừng.
“Hãy xuất phát và giành thắng lợi. Niềm tự hào thế hệ trẻ của thành Trị An. Trương Thế Vinh.”
Họ sánh bước, nhẹ nhàng bước về phía cổng chào hội trường trung tâm thành phố. Tất nhiên, ánh hào quang còn lại đang rực sáng đằng sau lưng họ vẫn đang mỉm cười cùng cánh nhà báo và phóng viên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.