Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 32: Vận rủi của X cùng Phòng đấu giá Ẩn Bí
“Ắt xì. C·hết tiệt!”
X thấy xui rủi, trúng vận rồi, là ai, là ai đem vận rủi đến cho ta, hả?
Tuy vậy, nếu ngài Alex ở đây thì tốt quá, bởi dù sao ông cũng là nhà nghiên cứu từ kiếp trước cho tới kiếp này kia mà.
Nên nhớ, ở thế giới cũ, Trái Đất kia, để trình chiếu live stream như thế này đa phần sẽ qua máy chiếu. Một loại máy có thể chiếu ra khung hình ảnh lên bất cứ bề mặt nào, ở đây là kính phản chiếu, có thể cho ra đường nét kha khá giống như thật.
Lượt đấu giá tiếp diễn, bỗng nhóm của X có hành động.
Lượt đấu giá cứ thế vụt qua, mà họ, chẳng thèm đả động gì tới chúng.
Thậm chí gã còn nói về món vật phẩm của hai ngày hôm trước, gã kể một cách say sưa rằng công dụng nó ra làm sao và gã dùng nó vào việc gì khi nó là món đồ gã tìm kiếm bấy lâu nay.
*
Lâm liếc nhìn cái gã đồng nghiệp đi cùng mình, cậu ra vẻ mặt ngao ngán khỏi phải nói.
Cơ mà cho gã mười tỷ nguyên thạch đi, gã sẽ đồng ý nói ba từ đấy. Ba tỷ nguyên thạch đấy, con nghiện gacha còn chờ mong gì ở điều hơn cái điều này.
Cả hai được một cô gái trẻ dẫn lên lầu hai, căn cứ theo loại “vé” mà họ đã mua được ở hai ngày trước.
Khách tham dự rất đông, nếu không phải căn bản Ẩn Bí vốn có thể chứa đựng nhiều quan khách, cũng như việc họ làm việc rất chăm chút, hẳn dòng người buộc phải xếp thành từng hàng dài thườn thượt như chờ đợi mua một chiếc vật phẩm quý hiếm unlimited nào đấy.
Lại hai ba phút sau, vẫn là tiếng ắt xì từ X.
Màn hình tổng kết sau sau lưng gã này nhảy lên con số: 1600 nằm kế bên là tên món vật phẩm: bình hoa cổ kính.
Thử nghĩ đi, bỏ ra 2500 nguyên thạch cho món vật phẩm quá ư là tầm thường như vầy. Ngươi có bị điên không?
Thậm chí, có nhiều trường hợp, hai “vé” đồng cấp với nhau, nhưng nếu chủ sở hữu bên nào có thể ra thêm một loại giá, gọi là: giá thế chấp. Thì có thể ngay lập tức tạm thời nâng “vé” đó lên thêm cộng một bậc, đủ sức để chiến thắng trong kèo đấu giá.
Trước các cổng chính, các nhân viên của Ẩn Bí bày biện kha khá lẵng hoa, đa dạng các thể loại giúp cho không gian nâng tầm thêm thật có sức sống. Những bông hoa này có thể được xem như nhân viên thứ ba làm việc cho Ẩn Bí đấy, bởi chúng vừa trang trí đẹp mắt, vừa thu hút sự chú ý của vạn người đang khao khát được tham dự buổi lễ ngoài kia.
“Nên đặt giá này.”
2100 nguyên thạch.
Chỉ là, đã hai phút trong sự tĩnh lặng mà không thấy giá trị nào được đưa ra từ hai căn phòng nọ.
Vẫn còn ba tiếng nữa là đến thời điểm bắt đầu buổi lễ hội, Phan Minh thì đã trút bỏ vẻ ngoài quý ông của mình, đôi chân gã vắt thẳng lên chiếc ghế salong được đặt giữa căn phòng, lưng gã thì bám dính không rời, gã thán với Lâm:
Khá tò mò, Lâm dùng hẳn luôn cả bàn tay để sờ vào. Ừm là cảm giác mát lạnh, chắc bền và không có độ sờn.
Đây rõ là màn hình bằng kính loại thiệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi lần này chính gã dẫn chương trình còn chẳng thể tin vào mắt của gã.
X run lẩy bẩy, gã ngồi phệt xuống cái ghế salong. Đừng nói riêng gì gã, ba tên còn lại cũng chẳng khá khẩm gì đâu, ai nấy đều thất thần trước dòng chữ kia đấy thôi.
Bảng điện tử lại nhảy lên, gã dẫn chương trình hào hứng báo ngay con giá mới cho mặt hàng. Gã này khá là vui đấy, không ngờ rằng món hàng thông thường như vầy lại dẫn tới sự chú ý từ hai vị khách “vé” loại hai. Nên biết, khách hàng ở tầng thứ này thì với họ mặt hàng này chỉ đáng giá sưu tầm, 1900 nguyên thạch và có thể tăng dần nữa, đủ để gã chạy đủ doanh số của đợt đấu giá này. Quá hời.
Tính ra một món hàng chẳng có giá trị gì ngoài vẻ đẹp sưu tập cùng trưng bày mà tới tận 2500 nguyên thạch, đây là quá mức xúi quẩy rồi.
Bộ quần áo do không phù hợp với thẩm mỹ của người dân nơi đây, Lâm đã thay ra và cất đi.
Chân đạp bùn khi vừa bước từ xe ngựa xuống làm gã phải gấp gáp quay xe đi ngay tới tiệm giày sắm ngay lại một chiếc mới.
Nếu món vật phẩm được ra giá cuối cùng bằng nhau, “vé” bậc cao sẽ được ưu tiên hơn “vé” bậc thấp.
Phan Minh lười biếng ngồi trên ghế salong, bỗng ánh mắt đảo qua Lâm, từ trên xuống dưới rồi nói:
Chỉ là, có kẻ cũng thử vận của mình.
Chốt đơn, sau một phút, phòng 206 hân hoan. Chính xác là Phan Minh rất hân hoan, gã đầu tư chơi lớn như kẻ thắng một cuộc cá cược đua ngựa, chú ngựa mà gã đặt cược bỗng từ zero to hero. (đọc tại Qidian-VP.com)
Căn phòng của họ tại lầu hai trông khá sáng sủa. Bầu không khí khi lần đầu tiên bước vào trong căn phòng hết sức thoải mái.
Ẩn Bí có ngầm rằng, lượng vật phẩm được niêm phong sẽ ưu tiên nhất cho các loại “vé” bậc cao. Tức “v” bậc hai mà Lâm cùng Phan Minh cũng như nhóm của X đang sở hữu nếu phải đọ cùng loại “vé” bậc ba, chắc chắc sẽ thất bại.
Cứ việc chờ đợi rồi xác nhận rằng mình là người đầu tư giá trị cuối cùng của sản phẩm thì chốt đơn hàng thành công, thế thôi đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không! Phải như vầy.”
“Phòng 206 đã chốt đơn bằng: giá thế chấp. Là “giá thế chấp”. Hàng sẽ được chốt sau một phút, nếu không ai ra giá thêm, chủ nhân kiện hàng sẽ thuộc về phòng 206.”
…
Lâm tiếc nuối ra mặt, khiến Phan Minh trông thấy thì lại thôi, gã bèn chuyển sang chủ đề khác.
Cạn, cạn lời rồi.
Lâm ngừng hai giây rồi đáp lời lại, khá là thoải mái.
Ngoài ra, chốt lời, cô nói rằng nếu có sự phân công, quý khách có thể bấm và chiếc nút để bàn ở giữa căn phòng kia, cô sẽ nhanh chóng xuất hiện.
“… Hay là thứ đó vốn có giá trị gì đó? Ê, nào nói đi, nói cho tôi biết nào!”
Nó khác với suy nghĩ của Lâm.
Ấy vậy mà giờ đây, từ những hành động từ sớm tờ mờ tới lúc này, họ nào dám cười cợt.
Và thế là cả ba trầm mặc, không nhúc nhích, không gian căn phòng cũng yên ắng hẳn đi.
Kết luận của Lâm là có thể, nhưng cũng không thể.
Gã dẫn chương trình lại cất cao giọng: “Giá đã đặt, giá đã đặt. Là 1800 nguyên thạch từ phòng 206.”
Từ thông tin mà bọn hắn khai thác được từ tên đầu hói cua kia, chiến Sinh Tử sắp tới sẽ có phần quà vô cùng giá trị, phần quá đó lại là mặt hình thức, ẩn kèm sau nó chính là món quà chính mà kể cả bọn hắn – gia tộc khá có tiếng tới từ Tầng thứ hai – cũng phải đỏ mắt: [Vật Tổ].
Bởi chính Lâm cũng chẳng thể biết nổi với cái giá bỏ ra là tận 1500 nguyên thạch, bao gồm ngốn của cậu hết 600 nguyên thạch và phải vay mượn Phan Minh những 900 nguyên thạch, có đáng hay không đáng.
Đã vậy, căn phòng này cứ như khiến cho gã lên cơn dị ứng. Mũi gã cứ như thế này mãi thôi.
Chỉ là gã chưa hào hứng bao lâu thì giá trị món hàng bỗng tăng vọt. Vẫn là hai phòng 206 cùng 202. (đọc tại Qidian-VP.com)
2000 nguyên thạch.
Giá thế chấp như thế này thì gần như chín mươi chín phần trăm thuộc về phòng 206 sáu rồi. Bởi “vé” loại ba có tham dự thì giá trị đã lên tới gần 3000 nguyên thạch rồi. Cũng chưa chắc sẽ thành công, mà thành công rồi món hàng này khác gì cái gân gà đâu. Còn “vé” loại bốn hả? Chừa 3000 nguyên thạch mà đi đấu giá các mặt hàng giá trị cho mấy trận chiến sắp tới không phải tốt hơn sao.
Cho mười tỷ nguyên thạch thì may ra mới dám hó hé cái hàm răng nha.
Ba con chữ thần thoại được hiển thị lên trên bản điện tử làm gã cứng cả người mà đọc lên rõ to. Giọng đọc vừa mang vẻ vui mừng vừa mang vẻ lo sợ, gã nói lớn:
2010 nguyên thạch.
Đâu lòi ra thêm một thêm chán sống vậy hả?
Có kẻ mang tâm tư thì lại có suy nghĩ khác, chỉ là bàn tay vuốt chạm bàn phím nhưng không đưa ra giá trị cuối cùng. Có lẽ họ nghĩ rằng đây là trò con nít giữa hai tên cậu ấm cô chiêu nào đấy với nhau mà thôi.
Mặt mày trối c·hết, ăn năn hối hận.
“… Là 2600 nguyên thạch từ phòng 110.”
Con người mà, tha hương thì thứ có thể làm bạn lại vô cùng đáng trân quý.
Hệt như đi qua chiều không gian khác vậy. Đây là ý nghĩ thật của Lâm.
Gã tức thật, xui tới thế là cùng.
Cậu đang nhìn đông ngó tây cái căn phòng này.
Sự chăm chút này, Lâm đánh giá nó mười điểm trên mười. Hẳn là toàn bộ nhân viên ở Ẩn Bí đã được huấn luyện một cách nghiêm ngặt đi.
“Ắt xì! Aiss c·hết tiệt!”
“Thật là làm bằng kính!”
Tiếng “ắt xì” lại vang lên, tuy nhiên căn phòng không còn sự tĩnh lặng. Ba kẻ kia đã lên tiếng thảo luận.
Lâm cười, cậu không đưa ra ý kiến về vấn đề này mà nói lái đi:
Chỉ là, chưa lắp đầy mấy giây sau, X lại “ắt xì” thêm cái nữa. Còn con số nhảy trên màn hình đấu giá đã lên tới 1800 nguyên thạch.
Chỉ là sau khi nghe Phan Minh chuẩn bị sổ ra một tràng những thông tin quá khó hiểu Lâm đã xin ngưng, cậu muốn tiếp tục quan sát thêm.
Trên kia, phía màn hình bằng kính nay đã thành dạng kính trong suốt, đang live stream là gã dẫn chương trình đeo mặt nạ. Gã này thốt ra: “Giá đã đặt, giá đã đặt. Là 1600 nguyên thạch. 1600 nguyên thạch từ phòng 202.”
Phải, hôm nay tại bờ Tây, phòng đấu giá Ẩn Bí tổ chức sự kiện lớn mang tên: Đầu năm một buổi đấu giá.
Rất đơn giản, trên bàn phím ấy là các con số từ 0 tới 9, cứ việc ra giá rồi nhấn enter, tổng đài của Ẩn Bí sẽ xác nhận và hiển thị nó lên trên màn hình tổng của họ.
Rồi lại lạc mất cái “vé” loại bốn, thế là phải bỏ ra chút vốn mua lại “vé” loại hai từ chính Ẩn Bí. May là gia tộc của gã có quyền có tiếng, cũng đủ để Ẩn Bí cấp cho gã chút mặt mũi.
Món vật phẩm được đấu giá này là một cái bình hoa có xuất xứ tương đối cổ điển. Nhìn bề ngoài chẳng khác gì mấy bình hoa thông thường cả. Nhưng, nhóm của X biết rõ đây là ám hiệu cho chiến Sinh Tử sắp tới mà bọn hắn nhắm tới.
Do Phan Minh cũng bó tay trước câu hỏi này của Lâm cho nên cả hai chỉ có thể noi bước của cô nhân viên trẻ xinh đẹp mà đi tiếp.
“Lâm này, hôm đấy cậu mượn tôi hẳn 900 nguyên thạch để mua cái thứ đó đó, có gì đáng hay không? Nhìn đâu tôi cũng chỉ thấy nó như thiết bị khởi nguồn năng lượng, thứ mà chỉ cao cấp hơn mấy mặt hàng bán ngoài cửa tiệm thôi mà? Có cần phải đắt thế không?”
Đây là cách thức để có thể tham gia vào việc đấu giá bất kì vật phẩm nào mà Lâm hay Phan Minh ưa thích.
“Hầu hết nhân viên ở đây đều như vậy. Cơ mà nay cũng được coi là lễ hội của riêng phòng đấu giá kia mà, phải để cho người ta ăn diện đẹp mắt chứ.”
“Cô gái ban nãy xinh nhỉ, Lâm ha?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần lượt.
“Haiz. Chẳng giấu gì cậu, tôi còn chẳng thể khởi động nó lên được nữa kia là… Có khi mua nhằm món hàng không thể vãn hồi rồi.”
Đầu gối gã quỳ hẳn xuống. Miệng thì lải nhải xin tha mạng trước cái màn hình live stream. Gã còn sợ sệt tới mức bấm luôn nút gọi hỗ trợ từ nhân viên phục vụ phòng.
Không chỉ riêng Lâm cùng Phan Minh, hầu như quan khách tham dự lần đấu giá hội này đều có bề thế, hoặc chí ít sẽ phải ăn vận cũng như trưng ra bộ mặt sặc sỡ nhất mà họ có. Do đó, sự tiếp đón của Ẩn Bí, hay sự đón đãi lịch sự mà nhân viên Ẩn Bí mang lại, khiến cho tâm trạng của bất cứ quan khách nào cũng cảm thấy hài lòng cả.
2005 nguyên thạch.
Chỉ là, trong lúc ba tên ngu người kia đang thảo luận như muốn đánh đấm lẫn nhau, X đã tiến gần lại chiếc bàn phím trên hàng ghế salong. Gã bấm các nút có giá trị chữ số đúng với chữ số gã mong muốn, rồi gã bấm kết bằng enter.
Gã sợ hãi lắm. Mồ hôi mồ kê chảy ròng ròng.
2650 nguyên thạch là cái giá mà X phải cắn răng chịu đựng nộ khí từ sâu trong lòng ngực mà bấm cái nút giá trị trên bàn phím.
Cửa chính đón chào của Ẩn Bí, Lâm đã đi qua một lần, dẫu là vậy thì cái cảm giác khi đi qua nó thêm một lần nữa cũng vẫn khiến Lâm cảm thấy thích thú.
2050 nguyên thạch.
X kêu lên tiếng khó chịu, gã mau chóng đẩy cái tên đồng nghiệp khó ưa ra một bên, rồi tay bấm luôn vào đấy con số 1900 nguyên thạch.
Lâm tiến lại chiếc màn hình bằng kính, lấy ngón tay gõ gõ vài cái.
Tuy vậy, trong căn phòng này không hề có máy trình chiếu, nền tảng có thể “live stream” duy nhất là tấm kính kia.
Mà, điều này chỉ diễn ra thêm hai phút mà thôi. Cho tới khi gã hướng dẫn chương trình nói thêm:
Lâm với ánh nhìn không đầu không đuôi chỉ lặng nhìn Phan Minh rồi lắc đầu, cậu không nói.
Bởi nên biết rằng chiếc điện thoại mà Lâm mang theo, cùng với bộ quần áo cũ thì chiếc điện thoại ấy là hai món vật từ thế giới cũ theo Lâm xuyên qua thế giới này.
Nào là gã hy vọng có thể có món vật khiến gã thích thú.
Căn phòng hai mươi tám mét vuông với chiếc salong được đặt ngay ngắn cách tân ở giữa, hai vách tường treo hai bức tranh hệt như câu đối, xứng lẫn nhau. Phía trước của chiếc salong là một loại màn hình bằng kính lớn, thứ mà theo Phan Minh sẽ live stream buổi đấu giá sẽ diễn ra sắp tới.
Khuôn mặt bất đắc dĩ từ ba thành viên còn lại đang nhìn về phía đại ca của họ.
Vốn dĩ thường ngày, đại ca có vẻ hơi tưng tửng, thậm chí còn hành xử theo phong cách mà gã gọi là kiếm hiệp nào đấy như kiếp trước. Thậm chí bọn họ còn xem đó là chút mua vui đáng giá mà theo dõi.
Chẳng biết chẳng rằng liệu sáng sớm có đặt lộn bàn chân đi ra đường hay không, đó là chân trái hay chân phải, mà khiến cho từ lúc đấy tới bây giờ gã đều rất xúi quẩy.
Lâm chẳng ngờ rằng tới cả sự phân loại giai cấp, hay chí ít là phân loại xem anh có tiền hay là không cũng có thể thông qua việc mua “vé” tham dự. Cậu có chút băn khoăn rằng nếu “vé” loại hai như vầy có giá 100 nguyên thạch, vậy vé loại sang trọng hơn sẽ có giá bao nhiêu đây. Cũng như cái quyền lợi nó sẽ như thế nào?
Trong sự bàng hoàng của cả ba người tại căn phòng 202, tiếng “ắt xì” một lần nữa kêu vang, nhưng lần này nó lạ lắm, chen đâu đó tiếng chửi thề tới không thể nào tục hơn được nữa.
Thậm chí ở lầu ba cũng như lầu bốn, cũng lặng nốt.
Còn chiếc điện thoại, nó đã cạn pin không thể khởi động được nữa.
X run rẩy. Thật là ba con chữ mà có cho gã mười tỷ nguyên thạch, gã mới dám thốt ra.
“Phải không? Hay tôi lại có cảm giác cô ta có hiểu lầm gì đấy nên mới liếc nhìn như vậy?”
Phan Minh đang nghịch cái bàn phím nằm trên ghế dựa bằng salong.
Loại không gian này cùng vô số loại không gian đa chiều khác mà khoa học Trái Đất tìm hiểu cũng như chưa thể tìm hiểu có đôi nét giống nhau.
“… Là 2650 nguyên thạch từ phòng 202.”
Căn phòng mà họ bước vào đây là một loại không gian được phát triển riêng biệt mà Ẩn Bí không hề tiết lộ cách thức cho giới tầng nào cả. Một công nghệ không gian tiến bộ.
Hai ngày sau tại bờ Tây của thành Trị An, nơi tiếp giáp giữa biên giới của toà thành này với toà thành Tây Linh – cũng là một trong sáu toà thành lớn của Hội Đồng – băng rôn đã được treo giăng đỏ kín khắp một vùng, những biểu ngữ với các dòng chữ “đón chào” “mừng sự kiện”.
Nếu nói thứ công nghệ mà Ẩn Bí giấu đi cũng là thứ tạo ra chiếc màn hình chiếu kia tại trung tâ·m h·ội trường là một, hẳn là một đi, không thể sai được.
Lâm lại liên tưởng tới cái màn hình lớn treo tít trên không trung tại trung tâ·m h·ội trường thành Trị An.
Tức c·hết mà, thêm tận 100 nguyên thạch, trong khi có vẻ như phòng 206 kia đã buông xuôi vì cái giá 2500 nguyên thạch mà gã đã bỏ ra từ trước kia.
X lại ắt xì. Giá lại tiếp tục đẩy lên.
Lâm chỉ hy vọng rằng có thể khởi động nó lên mà thôi, bởi dù gì hầu như kí ức cũng như đôi dòng hoài niệm đều nằm trong đó cả, nếu mất đi thật thì tiếc quá.
Và khá trùng hợp rằng, lúc cậu đặt nó, Phan Minh cũng ở ngay chốc tiệm may trang phục khi đấy, chính gã này đã dùng “quyền năng đại gia ngầm” thông báo giới chủ phải trang hoàng cho Lâm một bộ cánh lộng lẫy nhất.
Trong khi đó, tại một gian phòng khác cũng thuộc chiều không gian của Ẩn Bí, X đang nhảy mũi.
Một gã nào đó vô danh mang khuôn mặt hóng chờ vớ được vàng đã ra giá, là 2600 nguyên thạch. Gã này ngoài mục đích xem vui ra thì không còn mục đích nào khác. Gã đoán rằng chủ nhân của hai căn phòng này đang đấu đá lẫn nhau nên cố thử đẩy giá lên thêm 100 nguyên thạch cho trò vui thêm nảy lửa.
Gã không thể không chửi đỏng cả lên, bởi hôm nay quá xá là xui đối với cậu.
Quyển 1, Chương 32: Vận rủi của X cùng Phòng đấu giá Ẩn Bí
Nhờ mối quan hệ thông thiết này đấy mà gã đã khiến ông chủ quầy phải khúm núm dạ vâng rồi rốt cuộc cũng kháo thợ phải may vá lại bộ vest của Lâm cho thật quý phái nhất có thể. Thế là sau mới có bộ vest này đây.
Phòng 206 may mắn, phòng 202 xui xẻo đeo bám.
“Vé” của Lâm có in hình một khối rubik, trên đấy có hai mặt là có màu, còn lại là mặt trắng. Theo Phan Minh thì đây là kí hiệu riêng để đánh dấu xếp loại của “vé” cũng như là sự phân biệt ngầm mà Ẩn Bí mang lại cho nhiều loại quan khách.
“Cô ta cứ liếc nhìn cậu mãi thôi.” Phan Minh trêu chọc.
Còn đó hơn 2 tiếng đồng hồ nữa mới tới buổi đấu giá, Lâm cùng Phan Minh trò chuyện khá là tri kỉ, câu đi thời gian c·hết trong lúc chờ đợi buổi đấu giá được bắt đầu.
Nếu phải khen lấy khen để về phòng đấu giá này, hẳn đó sẽ là phong cách phục vụ của từng nhân viên. Họ vô cùng kỉ luật, niềm nở và chân thành.
Cô nhân viên sau những cử chỉ như khom cúi người, đôi tay ra dấu hiệu mời vào thì đứng hẳn ngoài cửa ra vào. Bờ môi đỏ mọng cũng chỉ nhắc đôi điều về luật lệ cũng như hình thức của buổi lễ đấu giá.
Lâm cùng Phan Minh mỗi kẻ diện một bộ vest trông khá là quý phái, bộ vest này là bộ đẹp nhất mà Lâm có được tính tới thời điểm này (của cả hai kiếp làm người).
2500 nguyên thạch.
Cơ mà, cái gọi là: giá thế chấp kia, đánh đổi kha khá đấy không phải chuyện đùa. Cho nên, kể cả có gia tộc chống lưng, như X đây, chắc kèo luôn là không dám nói ra ba từ “giá thế chấp”.
Lặng. Các gian phòng xung quanh lầu hai tĩnh lặng.
“Ắt xì!”
Tương tự cách làm có thể hình như từ các rạp trình chiếu 3D hay 4D.
“Bậy, các ngươi quá bậy. Món đó nhìn thông thường quá, đặt giá thấp đi để mấy kẻ có tâm cơ đừng ý kiến nghi ngại.”
Lúc mua sắm về ấy, cậu đã thử qua đôi ba cách để kích hoạt nó cũng như thử nghiệm xem coi có thể kết nối với điện thoại để làm thành bộ sạc hay không.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.