Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dư Mộng

Unknown

Quyển 1, Chương 33: Điện thoại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 33: Điện thoại


Cặp mắt tội lỗi của cô mèo hiện lên thấy rõ, bởi Lâm đang liếc nhìn cô mèo trách mắng kia mà.

Chủ nhân của tấm bản đồ này là người đã bước vào phòng 369.

Bất lực rồi, bó tay rồi. Lâm ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế dựa mà nhìn mà ngắm chiếc iphone đời 7 không thể hoạt động kia.

Tiếng hò reo giành chiến thắng từ Phan Minh, Lâm là người gần nhất trông thấy hết thảy cả quá trình này.

Ngã người ra sau, Lâm vò đầu bứt tóc.

Đêm qua cậu đã thử vô số cách, lật ngang lật đứng lật dọc, vọc vạch các thứ, để rồi kết luận vẫn chỉ như hiện tại. Cậu không thể làm gì hơn được.

X với khuôn mặt vẫn còn đôi nét sưng vù, vẻ mặt sụ xuống hệt như kẻ mất sổ gạo, miệng lưỡi đang vừa mắng nhiếc một ai đó, lại vừa tỏ ra không hài lòng với ba kẻ đồng hành, bắt gặp Lâm thế là lại liền thay đổi thái độ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Như món vật phẩm: “Thương Quyết Chiến” cây thương này là v·ũ k·hí Trấn phái của một vị nhân vật nào đó hai tinh huy. Vâng, hai tinh huy đấy, loại nhân vật chỉ thuộc bể chứa gacha ở Tầng hai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là với đóng sách mà Lâm tìm mua được, cậu đã nghiên cứu qua thì câu trả lời là không, không nên làm vậy. Nguy cơ c·háy n·ổ là rất cao, bởi linh kiện mà hãng công nghệ Apple dùng có đôi khi lại không phù hợp với công nghệ của thế giới này.

Nghĩ là thế, Lâm sáng con mắt, cậu vớ ngay chiếc TAB vứt đâu đó trên chiếc giường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phan Minh làm ra khuôn mặt chẳng hiểu gì nhìn về phía người lạ mặt, gã ngoắc đầu ra dấu hiệu có thể ra về với Lâm.

Chỉ là, không có điện, chẳng có pin, thứ để lấy đầy lượng năng lượng tiêu thụ là một thứ khác, trông giống hạch nhân hơn.

Ấy thế, vẫn có vài kẻ đến từ lầu ba tỏ ra thích thú.

Lâm cáo từ X rồi cùng Phan Minh tiến ra cổng chào, bỏ lại X cùng ba người đồng bạn đang hơi hốt hoảng.

Nhưng kẻ nữa lại nói: “Mày điên à? Chặn đánh để rồi Ẩn Bí liệt chúng ta vô danh sách cấm à? Vả lại là giá thế chấp đấy, bỏ ra gia sản nửa đời để mua hay gì?”

Có thể do đó mà thái độ của Bích Nguyệt mấy bữa nay đối với Lâm tương đối là lạnh nhạt thấy rõ.

Lâm cũng bất đắc dĩ, cậu đã nghi hoặc ấy thế mà sự nghi hoặc có cơ sở cũng trở thành sự thật.

Lâm hơi hoảng, cậu vội tiến lại rồi nhấc cô mèo lên.

Đi siêu thị thôi.

Việc này có tiện ích hay là không thì chính Lâm cũng vô phương lý giải, chỉ là nếu không có điện năng thì khỏi phải cứ mỗi tháng đóng tiền điện, giảm bớt số nguyên thạch tiêu hao. Với riêng Lâm thì như vậy lại quá tuyệt rồi.

Rồi, cậu sờ thử vào mặt kính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói rồi Lâm vuốt ve chiếc đuôi của cô mèo, sẵn bước vào bàn ăn và thưởng thức. Cậu có việc sẽ làm trong ngày hôm nay.

Từ dạo trận chiến Vương Quyền thứ hai, cậu cũng ít khi đem cô mèo ra ngoài đi dạo, đa phần là nhốt nó ở nhà trông nhà.

Phải biết Tầng một quá rộng lớn. Chỉ sáu toà thành trì của Hội Đồng cùng hai toà thành trì vô chủ cùng vài khu vực nhỏ lẻ được khai phá, theo tổng kết của nhân loại thì họ chỉ mới khám phá chưa tới 50% (năm mươi phần trăm) diện tích bề mặt của Tầng một.

Bởi cứ” thêm vào giỏ hàng” đồng nghĩa với “đặt ngay” món hàng đó cơ mà, họ còn chẳng ý thức nổi việc tiêu thụ sản phẩm theo hình thức đặt online ra làm sao.

Gân xanh nổi khắp mặt X, gã gằn lên tương đối dữ tợn, khiến mọi người xung quanh cũng phải nhìn sang.

Cơ mà hình như cái bình hoa cổ kính này là Phan Minh mua sắm cho ngài Alex, bởi ông khá thích các loại vật cổ kính, trước khi khởi hành thì Phan Minh có bàn luận qua với Lâm về vấn đề này. Do đó cậu chẳng thấy làm lạ thì “giá thế chấp” được hô ra.

Tìm và kiếm ngay số điện thoại của Hoa Ý Như.

Lâm còn nghĩ tới việc sẽ thử tháo lắp chiếc điện thoại rồi thay chiếc pin bằng hạch nhân tương thích, xem coi liệu nó có thể sạc được hay là không.

Mùi thơm vang nứt cả căn phòng.

“Ngươi. Là ngươi ở phòng 206.”

*

Còn về Lâm, cậu dạo bước thêm nữa xung quanh đây.

Nó trông nhỏ gọn đặt nằm trên mặt phẳng, dưới cổng sạc là sự kết nối với mặt phẳng này.

Rõ là hồi đó có thể rờ đuôi kia mà, bây giờ cứ chạm một chút là bỏ đi ngủ.

Tuy vậy, có thể nói là đủ thành công cho cả Phan Minh lẫn ngài Alex.

Gã hỏi rằng Lâm có sở hữu vật phẩm đấu giá gì hay không.

“ĐI VỀ!”

Trở về nhà, Lâm cùng Phan Minh tách nhau ra tại đoạn đường gần với khu vực trung tâ·m h·ội trường, riêng Lâm cậu ghé quán của lão Bản để làm một ly cà phê, kèm theo đôi chút thức ăn động vật cho Bích Nguyệt.

Rồi, “Bí kíp võ luyện loài rồng” một bộ có thể tạm gọi là sách giáo khoa được một nhà thông thái biên soạn khi chinh chiến ở thời kì loạn lạc hoành hành trước đây hơn 900 (chín trăm) năm.

Mặt khác, chính vì đã sử dụng “giá thế chấp” mất tiêu rồi nên kế tiếp nếu có mặt hàng nào mà cần đấu giá, chính Phan Minh phải móc hầu bao đấy.

Có lẽ đợt đấu giá hội này, người xui xẻo nhất là cậu rồi.

Haiz, có lẽ nên dùng chút thức ăn mua lại sự sủng ái.

Người sau buôn lời rằng, khá là đen đủi khi không đủ số nguyên thạch.

Lâm mừng trong bụng, tiếp cậu nhìn cô mèo Bích Nguyệt đang thưởng thức bữa ăn, Lâm hơi có chút suy tư.

Phan Minh dưới sự hướng dẫn từ nhân viên Ẩn Bí, cậu đi lấy cho mình hai món vật phẩm đã thành công trong buổi đấu giá.

Linh kiện sở hữu giống nhau thì có thể mua ngoài chợ hoặc cửa tiệm, thứ khó khăn là mặt kính kia, bởi nó thuộc sở hữu của phòng đấu giá Ẩn Bí, mà Lâm không hề có mối quan hệ với nơi đây.

Vài chục phút sau Lâm bưng ra dĩa chén trông bắt mắt, cậu tiến lên đặt chúng dưới nền nhà, chuẩn bị sẵn tư thế để ăn uống cũng như kêu gọi cô mèo Bích Nguyệt trở dậy để dùng bữa.

Tức 10% của 50% còn sót lại kia phải biết nó đã là to lắm rồi đấy.

Quyển 1, Chương 33: Điện thoại

Từ lúc giá đặt cược còn ở đầu 1 (một) cho tới khi nhảy lên đầu 2 (hai) rồi 2500 nguyên thạch và cuối cùng chốt đơn bằng ba chữ “giá thế chấp”.

Cơ mà, nghe có vẻ hơi điêu.

Kết thúc, cả hai sẵn đường đi dạo một vòng quanh tầng hai cùng tầng một của phòng trưng bày.

Bởi nếu thật sự là mười phần trăm ấy, phải chăng tác giả là một kẻ du hành có số có má. Thế mà, tên của tác giả này trên tấm bản đồ lại là một cái tên vô danh, chính Phan Minh cũng nói kia mà.

Các vật phẩm cần “điện năng” khác cũng đều có phương thức hoạt động tương tự.

Mà trùng hợp nổi, cái vụ live stream rồi ra giá như buổi lễ đấu giá này lại y hệt kiếp trước khiến Lâm ngờ ngợ.

Cốc sạc tương đối lạ mắt, bởi vì không thể cắm điện bởi nguồn điện năng không tồn tại ở thế giới này. Do đó cốc sạc lại được tiếp nối với bàn làm việc của Lâm.

Vài phút sau, Phan Minh xuất hiện, gã nhảy chân sáo miệng ríu rít đi tới nhóm của X và Lâm.

Lâm ở kiếp trước phải sống độc lập từ rất sớm, do đó cậu có tay nghề nấu ăn phải gọi là tuyệt đỉnh.

Rồi, đâu đó là tấm bản đồ chính thống mà gã dẫn chương trình phải giới thiệu rằng nó ghi chép hơn 10% (mười phần trăm) khu vực chưa biết tới của Tầng một.

Buổi đấu giá lại tiếp diễn, Phan Minh cũng kịp thành công chốt đơn món hàng của gã. Là bộ trang phục khá quý hiếm dành cho nhân vật một tinh huy gã ưa thích, cái giá bỏ ra cũng không quá lớn.

Chính h·ạt n·hân này là thứ sau khi kết nối qua “cổng sạc” mà mặt phẳng để lại đem đến năng lượng, kích hoạt năng lượng đem tới “điện năng” rồi “điện năng” chuyển hoá thành sự hoạt động.

Phải biết, những kẻ như Phan Minh có đầy rẫy ở thế giới trước kia của Lâm.

Mà tất nhiên điều này hơi khó cho Ý Như, dẫu cô có là nhân viên của Hội Đồng đi chăng nữa.

Còn Lâm hả, cậu mang theo chiếc quần rỗng túi và món nợ 900 nguyên thạch với chủ nợ Phan Minh thì lấy cái gì ra mà đấu giá.

Lâm mở cửa phòng, cậu tiến vào trong, thấy cô mèo vẫn đang ngủ thì không làm phiền, tiến lại kéo rèm cửa sổ. Ánh sáng lại chiếm trọn căn phòng. Rồi tiếp đến Lâm ngó ngay thứ đang đặt trên mặt bàn. Một chiếc điện thoại iphone đời 7 (bảy).

Đợi thêm gần mười phút chẳng để làm gì, Lâm đứng lên rồi nói với cô mèo đang ngủ sung sướng đằng kia rằng cậu sẽ đi làm bữa thịnh soạn, rồi Lâm chui vào bếp.

Hoa Ý Như trêu chọc đôi câu rồi hứa sẽ thử xem sao.

Ai khác đâu ngoài những kẻ không thể làm chủ mình khi đặt hàng online kia.

Cậu chào hỏi rồi nhờ cô sắm giúp một mặt kính có kích thước 4.7 inch từ Hội Đồng.

Quay lại với chiếc iphone đời 7, nó rõ ràng không thể hoạt động được, hay “điện năng” từ mặt phẳng không thể sạc cho chiếc iphone bởi iphone này chỉ sở hữu pin chứ không sở hữu hạch nhân.

Tấm bản đồ nọ thu về cho phòng đấu giá Ẩn Bí con số hơn 9000 nguyên thạch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một kẻ lên tiếng: “Hay là chặn đánh rồi mua lại món kia.”

Dù gì là mua cho ngài Alex, dùng danh ngài Alex đi “giá thế chấp” chứ có phải dùng Phan Minh “giá thế chấp” đâu.

Tuy vậy. Như ban nãy khi còn ở phòng đấu giá cậu đã có suy nghĩ. Nếu mặt kính này của Ẩn Bí giống với mặt kính của hội trường Hội Đồng, vậy thì có thể xem như là hai mặt hàng giống nhau.

Nói rồi X đi thẳng ra cổng chào còn lại. Ba kẻ đồng bọn lọ mọ đi theo sau.

Dù gì là món vật kỉ niệm từ thế giới cũ cậu mang theo bên mình cơ mà.

Khá là buồn khi không có thêm bất kì mặt hàng nào có giá trị mà cả hai có thể nhắm đến.

“Có thể là được. Nếu nói mặt kính kia là một chiều không gian khác vậy chẳng phải nó cũng mang hơi hướng của công nghệ cũ ở Trái Đất cũ hay sao? Như nãy ta đã thấy qua khi live stream, mặt kính vẫn ở đó, chỉ là biến lượng chứ không biến chất. Như vậy nếu thay mặt kính kia vào mặt kính của iphone này, chứ không phải là thay đổi pin th·ành h·ạch nhân. Sau đó mới tính tới các linh kiện sở hữu giống nhau như thế, thay thế dần đi, trừ bo mạch cũng như con chíp. Thì khi lắp hạch nhân vào liệu có thể khởi động nó lên không?”

Như có suy nghĩ, Lâm thốt:

Nói cách dễ hiểu, nó giống công nghệ sạc không dây mà các dòng điện tử sau này thường sử dụng.

Cơ mà, Lâm bỗng nhớ tới mặt kính ở phòng đấu giá Ẩn Bí, đôi mắt cậu nheo lại.

Tiếp diễn buổi đấu giá, lần lượt là các sản phẩm độc lạ mà Lâm chưa từng được thấy qua. Và đấy là những món sản phẩm giành riêng cho các trận chiến Vương Quyền.

X run rẩy tới mức có thể thấy rõ cơ máu trên nét mặt gã ta, gã thốt:

X chào đón Lâm với thái độ niềm nở ra mặt.

Hết nói nổi.

Là “giá thế chấp” đấy, ban nãy Phan Minh có giới thiệu qua cho cậu rồi. Không nghĩ tới ngay sau đó vài tiếng đồng hồ chính gã cũng buông ra ba chữ này.

Nó có khác gì mấy đâu mấy buổi live stream trên internet như bán mỹ phẩm, bán quần áo, bán đồ điện tử rồi người mua cứ việc “ra giá” người bán “chốt đơn” đâu cơ chứ.

Các vật trên bàn làm việc như đèn để bàn nếu muốn sáng lên thì có thể sử dụng năng lượng tiêu thụ thông qua việc kích hoạt mặt phẳng trên chiếc bàn.

Ôi, một đường kẻ từ móng của Bích Nguyệt đã tạo nên trên chiếc điện thoại.

Tới Hoa Ý Như sau khi thưởng thức các món ăn từ Trái Đất của Lâm mà cậu nấu còn phải khen lấy khen để nữa đấy, cô nàng còn trêu chọc là muốn được ăn món Lâm nấu mỗi ngày. Nghe có cưng không cơ chứ.

Bỗng, cậu bắt gặp X cùng nhóm cộng sự của gã.

Chỉ là, khi Lâm đứng lên thì thấy Bích Nguyệt đang dùng móng của nó nghịch ngợm màn hình của chiếc iphone đời 7 (bảy) dường như cô mèo đang cào cấu cái màn hình kia.

Cả hai cười cười, nói nói. X sẵn cũng giới thiệu ba kẻ đồng bạn. Lâm vui vẻ chào hỏi.

Chỉ là bầu không khí nói cười vui vẻ bỗng trở nên kì quặc. Nó kì quặc tới nỗi chính Lâm cũng cảm thấy nó quá ư là kì quặc.

“Chắc không phải đi… “

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 33: Điện thoại