Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 47: Nhật Hà Vân
Có chăng sẽ nằm ở điểm đó là mặc dù các căn nhà tại trung tâm thành phố và khu vực phía Đông là nằm san sát lẫn nhau, và chúng đều là nhà cao tầng cũng như căn hộ sang trọng.
Lâm cảm thấy khá thoải mái từ những sự kết hợp này, cậu đã nghĩ việc tham gia chuyến đi này là một điều đúng đắn. Mặc dù rằng ban đầu đúng thật là có hơi xấu hổ khi phải dùng tới cái “siêu năng lực đặc biệt may mắn” để chiếm lấy hai tấm vé đi du lịch.
Lâm cố đánh lạc hướng bằng cách cậu bốc ngay lập tức hai miếng khoai tây chiên, nhưng điều này không qua mắt được Ý Như. Cô nàng ngay lập tức trợn mắt và dí theo Lâm, đòi trả lại công đạo cho món ăn nhanh.
“Chỗ này là chỗ công cộng đấy nhé, hai vị có muốn chim chuột thì đi vô phòng đi.”
Chỉ có mặt sông là tận hưởng sự ngẫu hứng của thiên nhiên.
“Từ lúc tôi chạm mặt cậu khi lần đầu tiên cậu tới đây rồi. Chẳng phải tôi đã từng nói sao, khoảnh khắc ấy như chất hoá học xúc tác vậy. Như người Trái Đất 1 của cậu nói đấy, tiếng sét ái tình…” Đoạn sau Ý Như nói nhỏ nhẹ thỏ thẻ từng chữ với nét nhu tình. Tất nhiên vì cả hai đang cùng đi bộ sóng bước với nhau nên qua đôi tai đang chăm chú của Lâm thì lời lẽ có sức sát thương vô cùng cao.
Nào là, trao nhau nụ hôn đầu ở đây thì cả hai sẽ gắn kết nhau tới đầu bạc.
Lúc này là đầu buổi tối, tầm khoảng 8-9 giờ, khi mà mặt trời đã đi xuống hẳn bờ dốc núi. Đêm tối đã chen chân thành công chiếm lĩnh khoảng không của bầu trời, đường phố lên đèn rất phù hợp cho những buổi đi dạo chơi xung quanh thành Tây Linh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gã có vóc dáng dài ốm, khuôn mặt trắng bệt, tựa như là con lai bởi đôi tai nhọn hoắc trông giống cô gái tiên tộc Hoàng A My mà Lâm từng gặp, mái tóc của gã cũng có màu vàng nhưng là màu vàng nhạt.
Truyền miệng nhau kể lại rằng, chính tại con sông này, năm xưa đã gieo nên một mối tình đẹp của một vị hoàng tử cùng một vị công chúa.
Nói là vậy nhưng tiếng sọc soạt lau dọn vẫn diễn ra.
Quyển 1, Chương 47: Nhật Hà Vân
Nhật Hạ Vân chỉ là cái tên thương hiệu mà thôi, bởi nó bắt nguồn từ con sông Nhật Hà Vân nằm ở lân cận vùng rìa trung tâm thành phố này.
Trăng soi mặt sông, mây tản bộ gửi hình gửi bóng lên mặt sông, cơn gió tinh nghịch kéo từng cơn nước đi tung tăng.
Nhắc tới cô nàng này, hẳn cũng là nguyên nhân mà cơn stress của Lâm tiêu hao đi một cách nhanh chóng đi. Trong suốt buổi sáng cùng buổi trưa ngày hôm nay, thú thật Lâm đã bị chọc cười tương đối nhiều, bằng vào sự tinh ranh cũng như gần gũi của cô ấy.
“Haha. Ừ, giống nhỉ. Cơ mà vì cảnh trăng chiếu lên bờ sông đẹp thật mà. Cậu cũng tìm hiểu kĩ về tôi cũng như địa phương tôi từng sống nhỉ? Khá ngạc nhiên đấy.”
“Vâng…”
Trong lúc ngắm nhìn vẻ đẹp của mặt trời lặn, Lâm lại vô ý thức nói ra câu nói này.
Sở dĩ gọi đây là khu suối nước nóng là bởi vì không chỉ có mỗi Nhật Hạ Vân, mà còn là sự kết hợp của hai ba nhà nghỉ khác nữa cộng lại.
Nhưng giờ thì sự giải trí này đã giảm thiểu đi cơn stress mà cậu đã phải chịu trong suốt thời gian vừa qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bù lại, xung quanh đây là các bãi đồng cỏ cũng như công viên. Góp phần mang lại cái cảm giác nửa đô thị nửa dân dã.
Kể cả các vách tường cũng là loại cửa kéo, tất nhiên chúng cũng làm bằng gỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh hoàng hôn thật đẹp, nó còn đẹp hơn nữa khi nhìn nó qua cặp mắt long lanh của Hoa Ý Như.
Thế là, trong cơn xấu hổ, Ý Như kéo vạt áo của Lâm rồi cả hai đi ra ngoài dạo phố. Bỏ lại anh chàng nhân viên rất biết lựa thời điểm kia đứng yên một chỗ mà thở ngắn thở dài.
Hoặc, thả thuyền giấy cùng nhau có thể đưa cả hai đi cùng nhau tới cùng trời cuối đất.
Và thế là họ rượt đuổi nhau tới tận sảnh chính của suối nước nóng Nhật Hạ Vân.
Thế là cậu dừng bước chân lại. Rồi cậu choàng tay ra và ôm lấy Ý Như từ phía sau lưng. Bất chợt, một nụ hôn cậu gửi tới Ý Như, một nụ hôn tóc thật nhẹ nhàng.
Thì ở khu vực cách trung tâm thành phố tầm 3 tiếng di chuyển như khu suối nước nóng Nhật Hạ Vân, các toà nhà dù nằm gần lấy nhau nhưng vẫn cách nhau những khoảng cách nhất định, và chúng cũng chỉ là các toà nhà tầm trung bình khá đổ xuống mà thôi.
“Cơ mà, một kẻ ít cười như mình ấy vậy mà mới chỉ vài ngày quen biết Ý Như thôi đã cười nhiều hơn trước đây, tính ra cũng bằng cả đời trước cộng lại ấy nhỉ…”
Cùng sóng bước với người đẹp, tất nhiên cả hai cùng ngắm nhìn cảnh đẹp nơi này rồi, chỉ là bầu không khí có chút im lặng.
Chiếc TAB reo vang âm điệu, là tin nhắn được gửi đến. Người gửi là Phan Minh, người nhận là Lâm. Cậu vội vàng lau tay, lấy ra chiếc TAB và đọc thành tiếng lời lẽ trong đó.
Khu sảnh chính trang hoàng khá cổ điển. Chất liệu làm nên các loại đồ vật quanh đây đa phần làm bằng gỗ cũng như cây cảnh.
Chỉ là ngay lập tức thôi, Lâm đặt nhẹ bàn tay lên tóc của cô gái rồi nói lời cảm ơn với đôi mắt rất chân thành, tất nhiên không quên kèm đi thêm một nụ cười.
Lời nói ra là từ gã nhân viên quét dọn của Nhật Hạ Vân.
Vẻ đẹp lan truyền tới Lâm và cậu là người phá vỡ sự tĩnh lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trăng đêm nay đẹp nhỉ!” Cậu nói với Hoa Ý Như.
Cảnh, Lâm đỏ mặt, Ý Như đỏ mặt, rồi tiếng cười vang ngớt khắp cả sảnh.
Mặt trăng cũng đã dần dần nhú ra từ đằng sau một áng mây nào đó, nó gột rửa không gian bằng cái vẻ đẹp nguyên thuỷ, lên mặt sông.
“Này. Không có gì nhé, chỉ là bạn bè trêu chọc nhau tí thôi. À không, hẳn là chủ nợ trêu chọc tới con nợ nên hơi nhây ấy mà, cậu bỏ qua đi.”
“Cái này, giống lời tỏ tình bằng tiếng Nhật tại thế giới của cậu mà tôi từng đọc qua các trang thông tin đấy nhé. Giống lắm đấy!”
Mà có lẽ vì cái truyền thuyết truyền miệng kia cũng là một phần lý do mà các cặp đôi – tính luôn cả Lâm cùng Ý Như – rất thích cái khu suối nước nóng này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một nụ hôn tóc nhẹ nhàng dưới ánh trăng soi sáng. Mặt nước như bị cái vẻ đẹp quá rực sáng của ánh trăng làm cho khuấy đảo. Từng cơn sóng bắt đầu mất đi sự bình tĩnh, chúng lăn tăn theo cơn gió đi xa khỏi dòng nước.
Gã đang chống lấy cây gậy lau sàn dưới mặt đối, mắt đối mắt với Lâm cùng Ý Như.
“Này. Chuyện gì đấy? Gì mà khiến cậu phải bẻ lái dòng tin nhắn như thế?” Ý Như cố tình nói ra với tông giọng của một buổi tra khảo, tuy vậy nó cũng không làm ảnh hưởng tới khuôn mặt đang cố kìm nén sự đỏ ửng của Lâm.
“Bởi ta quá là xui đi mà! Mới đầu ca trực đã ăn nhẹ ngay món cơm c·h·ó!”
Tất nhiên, hai người sau lúc này mặt đỏ như quả gấc rồi, còn nói năng ý kiến ý cò gì nữa.
Nó tạo nên thứ ánh sáng. Thứ ánh sáng chiếu rọi vào khung cảnh của Lâm và Ý Như. Cũng như chiếu rọi và các cặp đôi nam nữ đang tay trong tay dạo bước quanh bờ sông Nhật Hà Vân nên thơ trong truyền thuyết.
“E hèm!!!” Tiếng tằng hắng vang lên phía sau lưng của hai người, ngay lúc tình cảm mặn nồng được đẩy lên gần như đỉnh điểm. Nếu là khung cảnh này mà ở một bộ truyện tranh manga, chắc là nụ hôn sẽ được trao rồi, quá lãng mạn kia mà.
Chỉ là bỗng dưng cô nàng cười lên một tiếng.
Hoa Ý Như lúc này với với cặp chân như muốn nhón lên nhằm tăng chiều cao thêm chín mười centimet, cô muốn thấy rõ cái sự mặp mờ trong dòng tin nhắn vừa rồi là gì.
“Cậu ấy nhé. Kì cục. Biết lựa lời nói thì lựa đúng thời điểm đi nhé.” Ý Như có đôi chút xấu hổ trách móc.
Chính cái khoảnh khắc cả hai trao nhau nụ hôn đầu đời, ánh mặt trời đã “hạ” xuống cùng màu trắng tinh khôi của áng mây, tạo nên khung cảnh thần tiên tại chính giữa của con sông.
Bà ta sử dụng bộ đồng phục cho nhân viên cũng khá là ưu ái tới cách thức trình bày hoạ tiết trên bộ quần áo, điều đó dẫn tới sự hài hoà giữa người với cảnh vật.
Mặt sông Nhật Hà Vân tĩnh như đang chờ gợn sóng. Ngọn gió nào đó khẽ lay, đẩy ánh trăng chiếu từ trên không phải run chuyển rồi mặt sóng lăn tăn đi sâu vào bờ.
Thành Tây Linh về đêm gần như không có điểm gì quá khác biệt so với thành Trị An.
Vân vân và vân vân. Các dị bản để “nâng tầm” truyền thuyết kia thành nơi để các cặp đôi tới nơi đây là rất nhiều, cũng là lý do khiến giải đặc biệt lại là chuyến đi tới khu vực suối nước nóng Nhật Hạ Vân – mà Lâm vô tình trúng được.
“Bích Nguyệt đã không còn hờn dỗi nữa, cách cậu chỉ dẫn đã có tác dụng. Giờ thì cô mèo đi ngủ rồi, yên tâm mà đi hưởng trăng m… chuyến đi chơi đi nhé.”
Và thế là, mặt trời cùng dòng sông cùng đám mây, tạo thành một khối tổng thể mê ly nhất hồng trần, khiến nông dân nơi đây phải đổi lại tên cho con sông thành Nhật Hà Vân.
Chủ nhân của Nhật Hạ Vân là một bà cụ tràn đầy niềm say mê với nghệ thuật cổ điển và tự nhiên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.