Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 46: Hướng về thành Tây Linh, đến Ngã Năm Đường Rây.
Ý Như cười lớn. Cô chuẩn bị kéo chiếc valo to lớn rồi đi về phía trước, nhưng lại bị Lâm ngăn lại, cậu sẵn tay cầm luôn cái quai cầm từ chiếc vali kéo rồi tiến bước.
Cả hai rất mau chóng di chuyển tới xe buýt, cùng nhau họ đi về hướng trung tâm của thành Tây Linh.
*
Như cái cách mà cậu từng bỏ lỡ dòng tin nhắn của “unknown” tại cái khoảnh khắc đầu tiên mà Linh Trữ của [Vật Tổ] bàn tay vua Midas xuất hiện lần đầu tiên. Chính Lâm đã cáu gắt vì bị phá giấc ngủ, cậu đã không thèm đọc tin nhắn.
Rồi gã hơi phấc đầu với cặp đôi nam nữ trước mặt với thái độ cao ngạo.
Lâm không biết những điều này, cậu còn mải mê dùng đôi tai để lắng nghe chăm chú Hoa Ý Như, ừ cứ thử không lắng nghe chăm chú xem. Và, dùng cái đầu để suy đoán xem “nhiệm vụ” mà chiếc điện thoại nói tới rốt cuộc sẽ nằm ở đâu tại Ngã Năm Đường Rây này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xong xuôi, Lâm chùi tay vào áo rồi vẫy vẫy với Hoa Ý Như, cô nàng cười cười nhìn cậu rồi hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng lần này thì không.
“Ừ! Phải rồi! Hẳn việc di chuyển quá nhanh trên con tàu tốc hành đi đã làm tôi hơi bị choáng, giờ thì thêm sự ngợp này nữa. Chuyến đi này mở màn quá ư là tuyệt đỉnh rồi.”
Bản thân thì yếu như con kiến, lo chuyện bao đồng cho rách việc à? Lâm đã nghĩ thế.
Có thể nói, nếu không có Hội Đồng thì loài người nói riêng và các chủng tộc khác nói chung khó mà có thể vững gót chân tại tầng Một này được. Bởi muốn sinh tồn ở nơi đây thì yếu tố tiên quyết là phải có sự kết nối. Và may mắn thay, thành Tây Linh – vùng trung tâm của cả thảy – lại phát triển nghiêm túc về phần phương tiện di chuyển tới trình độ bậc nhất như vầy, đã kết dính các khu vực khác lại với nhau.
Lâm không nói gì, cậu chỉ gật nhẹ đầu. Cậu để ý rất rõ, bởi thái độ không trìu mến cho lắm không chỉ nằm ở các nhân vật của bộ trị an, nó dường như đến từ những người dân của thành Tây Linh. Và đặc biệt, khi gã cán bộ trước mặt đây nghe tới việc họ di chuyển từ thành Trị An tới đây thì sắc mặt trong một giây ngắn ngủi có sự chuyển biến.
Tiếp đó cậu nhẹ nhàng lấy ra từ chiếc áo khoác đa năng một chiếc hộp bằng gỗ rồi ném luôn mười cục nguyên thạch nọ vào đó.
Lâm dừng bước chân dẫn tới sự chú ý từ Hoa Ý Như. Cậu cúi người xuống xem xét rồi đem lên một cái bọc. Lâm thao tác quen thuộc, mở cái bọc này ra và ngạc nhiên thay bên trong là mười cục nguyên thạch.
Trung tâm thành Tây Linh, chiếc chuông khổng lồ được đặt trên không trung, ngay phía bên dưới là quảng trường có độ rộng bằng bốn cái sân bóng đá cộng lại, lúc này đây là quá giờ nghỉ trưa và dòng người thưa thớt hơn thường lệ.
Khu vực phía Đông thành Tây Linh rất nhộn nhịp. Nhà cửa xếp san sát vào nhau. Hầu như nhà nào cũng đều có kết cấu làm bằng kính, loại kính này Lâm nhìn một phát là nhận ra ngay, dù rằng trước đó có hay không việc Hoa Ý Như đã giới thiệu.
Chính Lâm tự nhận định rằng, nếu bản thân vướng vô phiền phức mà cậu khó lòng quản chế được thì cho dù biết rất rõ tiềm năng cái rắc rối ấy có thể mang lại. Lâm cũng vẫn bỏ qua mà không can dự vào.
Ngã Năm Đường Rây về cơ bản là rất rộng lớn, thậm chí cậu còn chẳng biết được cái “vé” mà chiếc điện thoại từng đề cập nó có hình dáng ra làm sao. Rồi, làm sao để đoạt được vé, đoạt được vé rồi thì có thể làm gì với nó, vân vân.
Gã của bộ trị an vừa đi trước, im lìm, dẫn cả hai tới khu du lịch suối nước nóng toạ lạc cách quảng trường trung tâm hơn hai mươi phút đi bộ.
Sáu toà thành dưới sự quản lí của Hội Đồng, trung tâm nhất lại là thành Tây Linh, di chuyển sang năm phương còn lại là năm toà thành trì khác, cùng với đó là điểm nút giao thông quan trọng: Ngã Năm Đường Rây. Tất cả dẫn tới sự kết nối bậc nhất mà tầng Một mang lại, bởi sự quản lí chặt chẽ tới từ Hội Đồng.
Bởi cậu không hề quên “nhiệm vụ” mà chiếc điện thoại đã giao.
Nếu là bình thường thì với tính cách của mình, Lâm lười đi quản mấy chuyện này.
Tuy vậy, thành Tây Linh, mà cụ thể là chỉ mới là khu vực phía Đông của thành Tây Linh thôi thì họ đã sử dụng luôn cái loại kính hấp thụ ánh sáng mặt trời này rồi.
Bất ngờ thay, sự thay đổi đó không lọt qua khỏi cặp mắt đang nhìn chăm chú của Lâm.
“73. Chúng ta sắp kỉ niệm cục nguyên thạch từ trên trời rơi xuống thứ 100 rồi đấy nhé.”
Kính hấp thụ ánh sáng mặt trời.
“Rõ ràng bộ trị an của thành phố đang làm việc rất gắt gao, cậu có để ý ban nãy từ trên xe buýt không? Đã qua hai trạm soát vé và dường như luôn phải thủ sẵn TAB cũng như thông tin cá nhân.”
Ngã Năm Đường Rây, nơi toạ lạc tại phía Đông của thành Tây Linh. Đây là tuyến đường chính của trụ sở phương tiện di chuyển bậc nhất của sáu toà thành trì tại tầng Một. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thì ra là gia tộc Saint. Một trong top 50 gia tộc của tầng Hai. Hỏi sao sự giàu có đập ngay vào mắt du khách thì không chướng chướng cơ chứ.”
Chỉ cần lúc này đây, nhìn về sự đồ sộ cũng như tiên tiến mà Ngã Năm Đường Rây đang có, cũng đủ nói về sự thịnh mà nó đang mang lại.
Hay chính việc, X cứ một đòi hai đòi Lâm quay gacha, khi cậu còn lượng nguyên thạch hay như việc tấm vé thông hành còn trong túi. Lâm không hề mảy may nghĩ tới việc “làm rõ sự kì diệu mà gacha mang lại” – trích lời X nói – mà cậu bỏ qua luôn cái vấn đề này cho đỡ phiền phức.
Ý Như nói khẽ:
“Sao? Cậu đã thấy ngợp rồi à? Hì hì, ban nãy tôi có nói rồi đấy. Sáu toà thành, mỗi toà thành đều có một nét phát triển riêng biệt khác nhau. Như thành Trị An chúng ta là về công nghệ thì như thành Tây Linh là về nông sản chăn nuôi và giao thông vận chuyển. Hai sự kết hợp này nghe như không ăn khớp nhỉ, cơ mà nó lại mang tới thành tựu như bây giờ đấy.”
Có thể nói, muốn di chuyển từ thành trì này tới thành trì khác một cách nhanh chóng thì bạn bắt buộc phải bước lên con tàu tốc hành tại nơi đây.
Có lẽ bởi cậu đang hưởng cái aura, cái hào quang từ nữ thần may mắn kì lạ mà cậu chưa thể lý giải.
Quả là chịu chơi.
“Bao nhiêu rồi?”
Lâm vừa đi vừa nghe Hoa Ý Như trình bày, các câu chuyện đúng là nghe thôi đã thấy sự khác nhau tới từ hai tầng như sự khác nhau từ hai thế giới vậy, khó mà có thể có lời giải nghĩ một cách hợp lý ngay lần đầu nghe thấy được đâu. Do đó Lâm cứ thế mà im lặng, quan sát xung quanh, cũng như tìm hiểu thêm về khu vực xung quanh Ngã Năm Đường Rây.
Sở dĩ gọi là Ngã Năm là vì tuyến đường này được chia thành năm phương hướng, mỗi phương hướng lại có điểm cuối là một thành trì. Tất nhiên, vị trí chủ của tuyến đường là thành Tây Linh rồi, nên năm hướng còn lại sẽ lần lượt dẫn tới các thành trì khác: thành Trị An, thành An Nam, thành Đông Tả, thành Mã Phiến cùng thành Hồng Hoang.
Chiếc vali kéo như lôi đi một vật gì đó.
Đâu đó tại một góc của quảng trường trung tâm, một gã khoác trên mình bộ đồng phục của bộ trị an huy hiệu thành Tây Linh đang nói với chiếc TAB. Gã đang báo cáo với cấp trên về trường hợp mình bắt gặp được.
Quá sức mông lung.
Quyển 1, Chương 46: Hướng về thành Tây Linh, đến Ngã Năm Đường Rây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng, chiếc vali kéo của Lâm dường như có cái gì đó vướng vào.
Đoạn, biển hiệu của suối nước nóng đã đập vào mắt của cặp đôi Lâm – Ý Như, tấm biển khá cổ điển, trên đó ghi: Suối Nước Nóng Nhật Hạ Vân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng có lẽ, bởi cậu đang cảm thấy rằng “nhiệm vụ” mà chiếc điện thoại từng nhắc qua kia không có lấy nổi một chút phiền phức mà cậu có thể quản chế được.
“Sao, cậu có ganh tị phải không? Tầng Hai ý, gia tộc ý, bọn họ là ở một thế giới khác so với chúng ta rồi. Cậu không tưởng tượng được đâu. Tôi thường nghe papa kể về rất nhiều chuyện của họ. Nào là…”
Hoặc cũng có lẽ, Lâm đang bị tẩy não.
Là một sản phẩm công nghệ tới từ thành Trị An, tuy vậy chỉ có thể thấy nó ở khu vực xung quanh Hội Đồng thành Trị An mà thôi bởi mức độ đắt đỏ mà nó mang lại.
Lâm cùng Hoa Ý Như nhìn nhau, mắt nhìn mắt, họ đều thấy ở sâu trong đôi mắt đối phương vẻ khó hiểu tới lạ thường đang diễn ra.
Lâm cũng chậc lưỡi khi nghe tới đoạn mà Ý Như giới thiệu về cái toà nhà san sát nhau trước mặt đây là gì.
Hoa Ý Như đáp lại bằng nụ cười tinh ranh như mọi ngày rồi tiếp tục bài diễn thuyết về thành Ngã Năm Đường Rây của mình.
Hay, chính Hoàng A Khang từng mời cậu ghé thăm cái nơi chống lưng của gã, hay Lý tổng sự gửi lời mời về phe của lão, còn Amon cũng có lời mời tương tự nữa.
Đoạn đường khá là yên tĩnh, bởi xung quanh dường như sự nhộn nhịp vốn có của khu vực trung tâm thành phố dường như đã bị thay thế bởi cái nét gì đó mà Lâm không thể tả nổi, không thể dùng từ để miêu tả.
“Đi thôi nào cô hướng dẫn viên du lịch ơi.”
“Vâng. Thưa sếp, là cặp đôi nam và nữ đi từ thành Trị An tới đây ạ. Họ đi du lịch, giấy tờ đầy đủ, kể cả tờ thông báo từ suối nước nóng ạ. Vâng. Tôi sẽ hộ tống bọn họ!”
“Đi theo ta.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.