Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dư Mộng

Unknown

Quyển 1, Chương 49: Chạm trán Linh Trữ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 49: Chạm trán Linh Trữ


Một sức mạnh đã quá chênh lệch ngay từ giai đoạn khởi đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gã tiếp tục bài diễn thuyết và mong cái thứ kia sẽ hiểu chuyện và tránh xa đi.

Gã chỉ huy râu kẽm tay bắt chiếc loa, chất giọng oai hùm gào khan cả cuống họng.

Đ·ạ·n dược bắn ra tung toé cả lên.

Những bước chân mà người phụ nữ cụt tay kia đi qua, nó đều là sự đổ sụp và ánh vàng chói loá gieo rắc thứ mà Hội Đồng gọi là: dịch bệnh vàng.

Thứ mà Lâm trông thấy lúc này đôi mắt đang nhắm cùng đôi môi đỏ như hoa phượng vỹ của Ý Như, cậu dùng đôi bàn tay ghì thật nhẹ đôi bàn tay của nàng.

Lâm cũng ổn định lại đôi gò má cũng đã ửng đỏ của mình, cậu dường như cảm nhận rõ lắm cái nhiệt huyết đang dâng lên trên từng bó cơ, từ bắp chân tới hạ bộ tới thắt lưng tới đan điền tới thẳng con tim.

Ý Như như có phản xạ vô điều kiện, cô muốn dùng sức mạnh của mình để kéo thân thể Lâm đổ nhào ra đằng sau, qua đó có thể tránh được một kích trí mạng kia.

Người phụ nữ cụt cánh tay dường như chẳng màng gì tới lời lẽ rắn rỏi mà gã chỉ huy đã nói, ả ta nhấc lên bước chân đầu tiên.

Là một con tim đang gióng lên từng hồi điên cuồng.

Và dường như, chỉ trong khoảnh khắc, cô đã thấy rất rõ cái thứ mà trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy. Cái c·h·ế·t. Lưỡi hái của tử thần đang chực chờ lấy mạng của cô, thông qua móng tay kì quái kia.

Do tóc mái che khuất cũng như màn đêm đã dùng áng mây lấy đi sự soi sáng của mặt trăng, khuôn mặt tà dị của người phụ nữ này không thể hiển hiện rõ rệt. Đồ rằng nếu nó được sáng rọi dưới ánh trăng, chắc hẳn sĩ khí của những sĩ quân nơi đây hẳn đã bị tụt giảm khá là nghiêm trọng rồi.

Cô nàng hất mũi lên cao tỏ vẻ vô địch thiên hạ, ừ phải rồi, chiến thắng đầu tay ở bất kì bộ môn nào cũng mang yếu tố khắc ghi khắc cốt kia mà!

Phía trên không trung có một biệt đội chuyên biệt với các tay bắn tỉa, bọn họ đã chỉa các dòng tia laser nóng hổi về phía mục tiêu: người phụ nữ có dáng đi kì lạ, cụt hẳn một bên tay.

Tiếng còi hú đến từ đèn báo hiệu của đội trị an. Họ tập hợp lực lượng hơn sáu chiếc phương tiện di chuyển chuyên dụng, trên mỗi chiếc phương tiện là bốn thành viên của đội trị an. Vị chi là 24 nhân sự. Tất cả đều trang bị rất đầy đủ.

“Kể cả có sức mạnh siêu nhiên may mắn biến thái thì anh cũng không thắng được tôi đâu!”

Thân mình xích lại gần thân nàng.

Hệt như vẻ đẹp của thiên thần bị gãy cánh rồi bị đoạ đày nơi chốn tăm tối của địa ngục vậy.

Vị trí là quá gần do đó sự phản ứng lúc này khi khung cảnh kia đã bị cắt chen ngang là gần như bị khựng lại một giây.

Bởi gã, hơn ai hết tại đây, biết rất rõ sức mạnh kinh hoàng mà một [Vật Tổ] mang lại.

Linh Trữ của [Vật Tổ] bàn tay vua Midas đã chạm trán với Lâm.

Mồ hôi lăn dài trên gò má của gã, nhưng gã không thể ngừng lại một giây nào để lau nó đi được.

Khu vực trung tâm lại rất là yên tĩnh, mà cũng bởi vì quá sức yên tĩnh đi nên Lâm cùng Hoa Ý Như đã thực sự có một đêm thức trắng.

Lâm đã thấy rất rõ, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận rõ sự run nhẹ nhàng tới từ đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bạn gái.

Các tay lính với tấm khiên chắn phía dưới đất cũng tương tự, bọn họ ở rất cận nên có thể thấy rõ sự quái lạ tới từ người phụ nữ trước mặt đây. Đây rõ ràng là nét đẹp tuyệt trần nào đó nhưng lại ánh ra vẻ ngoài kì quặc tới rợn sóng lưng.

Lâm khá là vui, ý chỉ tâm trạng của cậu khá là vui. Bởi dù gì đi nữa cậu, một kẻ đã phải dùng 24 (hai mươi bốn) ngày tại một vùng đất xa lạ tại VEIL nhưng vẫn có thể gặp được tri kỉ, gặp được những người bạn, gặp được một cơ hội để có một cuộc đời khác đi – so với cuộc đời thảm hại trước đây của cậu – đây âu cũng là một cái gì đó cứu rỗi đi cái tương lai mờ mịt của cậu.

Gã chỉ huy, tay vẫn giữ hiệu lệnh ngừng bắn, miệng lại tiếp tục gào lên.

May mắn làm sao, cái khó xử kia không có diễn ra.

Nhưng.

Chẳng biết là ai trong số họ đã dần dần lùi bước chân lại, mặc cho sự ăn tập, sự huấn luyện, cơn địa ngục mà gã từng nếm trải với các đồng đội đã vào sinh ra tử, nhưng, trước cái sự khủng bố của kẻ quái dị trước mặt, gã phải làm như vậy thôi.

Nhưng, chúng đông đặc lại hệt như cái nỗi sợ sệt nguyên thuỷ mà động vật có được mỗi thời khắc hiểm nghèo.

Chỉ là, người phụ nữ không lắng nghe, ả ta vẫn tiến bước.

Tiếng gió thổi qua mang lại sự lạnh lẽo từ lời nói của ả ta: “Tên hôn quân, trả tay ta lại cho ta!” Nghe được rất là rõ ràng, từng câu từng chữ.

Tiếng la rên rỉ. Cái bóng mờ trong sương mùi bụi gỗ.

Gã chỉ huy đội trị an rất nghiêm túc, đây là sự nghiêm túc bằng cả đời gã cộng lại.

“Đảo chiều nhé! Ta thắng rồi!”

Cho tới ván Uno vừa rồi, là một lá đảo chiều trong sự may mắn, thế là kết thúc bằng chiến thắng vang dội.

Ý Như hét lên vui sướng, cô ném tung các lá bài Uno lên không trung vì chiến thắng đầu tay của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ừ, tuyệt lắm. Cậu đã thắng được tôi, một ván rồi nhé.” Lâm bằng vô tình hay cố ý nhấn mạnh cái chỗ ‘một’ ‘ván’ khiến Ý Như co mũi lại.

Khuôn mặt kinh hãi còn sót lại cuối cùng trước khi gã chỉ huy râu kẽm của đội trị an bị hoá thành bức tượng bằng vàng.

Do đó, Lâm rất muốn nói lời cảm tạ tới cô nàng. Cậu vô ý thức vuốt tóc nàng, khuôn mặt đỏ ửng của Ý Như khiến Lâm rất muốn kéo hạ đôi bàn tay ngọc ngà kia để có thể quan sát rõ hơn.

Một bàn tay đen đúa với móng tay nhọn hoắc lao tới trước sự ngỡ ngàng cũng như ửng đỏ từ Lâm và Ý Như.

Ả nữ cụt tay vẫn tiến bước chân về phía trước và nơi mà ả đi qua, những pho tượng bằng vàng như được đúc lên từ không khí.

Một nụ hôn môi nhẹ nhàng trao lấy.

Cơ mà, dường như, cái sự may mắn tới mức hư cấu của Lâm lúc nào cũng phát huy hay sao ấy, hơn năm ván rồi dù đã nắm rõ luật chơi nhưng cô vẫn không tài nào thắng được anh bạn trai của mình.

Và giờ phút này đây, căn phòng của Lâm đang phát sáng bởi ánh đèn.

*

Gã đã làm tốt cái nhiệm vụ của mình, nhưng chưa đủ, bởi sức mạnh kì quái của người phụ nữ là không thể ngăn cản.

Tuy vậy, ngay phần trăm giây tiếp theo, trong mắt của Ý Như hiển hiện rất rõ bóng mờ của vật thể hình móng tay nhọn hoắc kia. Nỗi sợ đã dần xâm lấn tâm trí cô gái.

Họ, đang chơi bài cùng với nhau.

Chứ nếu để cái thứ kì dị kia bước qua nơi đây, toàn bộ thành Tây Linh sẽ bị đặt vào tình thế đáng báo động mất.

Lâm mỉm cười, cậu xích lại gần cô bạn gái, tay đặt lên tóc nàng rồi xoa dịu đi sự kì cục trong bầu không khí.

“Đầu hàng đi! Cấm ngươi bước thêm một bước nữa!”

Và Ý Như, từ lần gặp mặt đầu tiên, đi tới thời điểm này, đã chiếm lấy một vị trí quan trọng trong linh hồn của Lâm.

Và tiếng s·ú·n·g.

Quyển 1, Chương 49: Chạm trán Linh Trữ

Phải rồi, từ hơn một tiếng đồ hồ trước cô không thể ngủ, thế là nhắn tin với Lâm qua TAB, may mắn thay Lâm cũng như cô, đã mất ngủ. Thế là cô xách bài Uno sang và nhờ Lâm dạy mình ngay, bởi cậu đã hứa điều này từ ngày hôm qua.

Ai nấy đều cố gắng nuốt nước bọt, hoặc họ đang thật sự cần làm như vậy để sự tỉnh táo luôn được đặt lên hàng đầu.

“Dừng bước! Ngươi còn tiến nữa là ăn đ·ạ·n lỗ đầu đấy!”

Đôi môi xích lại gần đôi môi nàng.

Và rồi một tiếng “Rầm!” cắt ngang lấy khung cảnh lãng mạn.

Chỉ bằng sức của các loại vũ khí nơi đây, chẳng thể nào kìm hãm được cái thứ kì dị kia đâu. Nhiệm vụ của gã, cũng là chỉ thị từ cấp trên, hết sức rõ ràng rằng phải kìm chân cái thứ kì dị này, cho tới khi nhận được sự hỗ trợ cần thiết.

Bóng hình của cả Lâm lẫn Ý Như hiển thị rõ ràng lắm rằng họ đã thức cùng nhau, xuyên suốt màn đêm.

Tiếng kêu gào tiếng bước, chiến, g·i·ế·t và rồi khiên giáo bật tung.

Bây giờ đây gã chỉ mong muốn rằng có thể cố thủ được thì quá là tuyệt vời rồi.

Bên ngoài khu vực phía Bắc là còi hú reo inh õi.

Ngón tay chỉ cách thái dương của Lâm chừng một tấc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng qua, sự hỗ trợ cần thiết là cái chi, thậm chí nó sẽ đến khi nào, gã không biết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ý Như bỏ hẳn đi sự thẹn thùng, sự e ngại đang khiến gương mặt cô trở nên ửng đỏ. Đôi mắt Ý Như nhắm lại. Phải, dấu hiệu bật đèn xanh là đây!

Bước rồi lại bước, lời lẽ đanh thép ban nãy đi đâu mất tiêu rồi, thay thế là lời lẽ kìm hãm hết sức thô bạo từ gã chỉ huy. Tên này rõ cũng đang rất cuống rồi đây, hẳn bộ não bò sát đã nhen nhóm lên ngọn lửa của sự sợ hãi. Bản năng nguyên thuỷ nhất của loài người một lần nữa trỗi dậy.

Ý Như trông có vẻ rất tự nhiên nên Lâm cũng vui mừng thay, bởi cậu cũng vốn lo rằng chỉ vì nụ hôn tóc ban nãy có thể khiến cả hai khó xử thêm khi gặp mặt về sau.

Trần nhà phía sau lưng của Lâm cùng Ý Như đổ sập, bụi gỗ bay mù mịt.

Nhưng, một giây đó là quá đủ, quá là đủ.

Trước ánh nhìn có phần trìu mến mà Lâm dành cho mình, gò má Ý Như ửng đỏ, cô đã phát hiện ra điều này nên nhanh chóng đưa hai tay che hai bên má lại.

Bờ rìa phía Bắc của thành Tây Linh, đã bị phá vỡ.

Thật vậy, không chỉ là gã đâu. Đồng bọn phía bên dưới mặt đất của gã cũng bắt đầu đã trở nên cuống cuồng rồi.

Một tia sáng vàng hiện lên.

Và, chỉ trong một giây tưởng như ngắn ngủi kia nhưng lại tràn đầy sự đong đủ của cảm xúc.

Cô nàng nhanh chóng sắp xếp lại bộ bài và thách thức Lâm thêm một ván nữa, bởi cô tin rằng bản thân có thể chiến thắng cái sự may mắn biến thái mà Lâm đang mang lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rồi tiếng thét.

Các tay lính bắn tỉa đã lăm lăm cò s·ú·n·g, họ đang rất căng thẳng.

Tuy vậy, sự ngưng thực của người phụ nữ lại ngày càng rõ rệt, thậm chí dường như ả ta cũng học được cái thứ ngôn ngữ của người dân ở thời kì hiện tại.

Tay cậu lúc này đã mon men chạm gần bàn tay của Ý Như, cậu muốn quan sát lấy khuôn mặt Ý Như lúc này. Sự thẹn thùng của cô gái dường như đem lại sức hút gì đó tới cậu trai trẻ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 49: Chạm trán Linh Trữ