Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dư Mộng

Unknown

Quyển 1, Chương 50: Ý Như hoá bức tượng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 50: Ý Như hoá bức tượng


Lâm chẳng biết trời trăng gì cả, tâm trí cậu lúc này nhuộm lấy một màu đen tối.

Đường phố về đêm lúc này vẫn còn ánh đèn pha chiếu rọi.

Bóng của hàng cây lẫn lên bóng của toà sảnh của Nhật Hạ Vân.

Một tiếng nổ rồi tiếng va đập của thật mạnh của bàn tay kì quái kia với mặt đất.

Vết tích hệt như bị hoá thành pho tượng này còn có độ ánh vàng, dù nhạt nhưng đó là ánh vàng của thứ kim loại đắt tiền nhất Trái Đất: kim loại vàng.

Cậu đứng phắt dậy, tay gạt đi dòng nước mắt trực chờ tuôn rơi, và như tiêu cự thấy rất rõ sự hận thù dâng lên cực điểm, Lâm lao tới muốn tẩn cho cái tên tóc vàng kia một trận.

Một bàn tay bằng vàng với móng tay bén nhọn một lần nữa lao thẳng về phía Lâm – người lúc này đang ôm chằm lấy bức tượng Hoa Ý Như – như muốn lấy mạng của cậu.

Chỉ là đúng một giây sau, trước mắt Lâm tối sầm lại. Cơn đau kinh hồi ở vùng bụng của cậu, khắp cánh tay mà cậu dùng để chống trả lại tên tóc vàng, từ trong tim của cậu vì nỗi đau mất Ý Như. Chúng khiến cậu chỉ còn nhìn thấy bóng tối của màn đêm vô tận.

Tiếng đổ vỡ vụn của toà nhà làm phá hỏng đi bầu không khó đau nhói mà mọi người đang phải gánh chịu.

Sau tiếng thét pha chút rên rỉ, Ý Như ôm lấy mặt của mình. Cô gái tỏ ra đau đớn không thể nào hình dung nổi.

Đầu kia của ngọn giáo nâu sậm, một bàn tay cầm lấy rồi rút ngọn giáo lên. Sau khi dùng cặp mắt có màu xanh nhạt quan sát thì người này gật gù rồi hướng ánh nhìn ấy về phía kẻ thất thần là Lâm.

Lâm lắc đầu: “Đừng! Ta dẫn nàng đi, chúng ta đi!”

Kể cả trong túi quần của cậu, chiếc điện thoại đang nóng dần, nóng dần tới mức cảm giác như nó muốn thiêu đốt da thịt thì Lâm vẫn cứ ngồi im đó, lặng thinh nước mắt, tay ghì chặt pho tượng của Hoa Ý Như.

Một bên khuôn mặt của cô gái đã trở thành một pho tượng, vết tích hằn sâu kéo dài tới tận khoé miệng. Cũng may rằng nó không kéo dài quá sâu, cơ miệng của Ý Như vẫn hoàn toàn lành lặn, đủ để tiếng rên rỉ đau đớn vẫn thoát ra từ bờ môi của cô.

“Hoa huynh, đi thôi. Ta bắt được ‘kẻ được chọn’ thảm hại và cô em họ của ngươi rồi.”

Lâm đã hôn mê. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm gầm nhẹ. Nén cơn đau. Cậu thấy phía trước là ánh sáng.

Hàng lông mi của cô nàng dần đông cứng lại, kể cả vùng phía bên trái ban nãy vẫn còn sức sống.

Lâm nghe thấy, cậu nghe rất rõ từng thanh âm như bị cắt quãng ấy từ người yêu thương.

Cõi lòng cậu như đang bị cắt quãng chứ? Có, nó có.

Trước khi bất tỉnh, Lâm nghe rất rõ lời tâm sự của tên tóc vàng với một kẻ nào đó, rằng.

Trong màn đêm dài bất tận, Lâm cảm thấy như bản thân đang bay trong vô ngần vì tinh tú của vũ trụ vô cùng. Nhưng cái cảm giác đau thấu tận xương tuỷ, đau thấu tận tâm can vẫn chưa dừng lại. Nó như sự dằn vặt khiến cậu hít thở không thông.

Dường như sức mạnh tiềm ẩn trong con người tên Lâm lúc này được kích phát tới mức tận cùng. Nó đã ở quá lâu trong đấy và chỉ khi tiệm cận tới sự an nguy của bản thân, của người thân yêu thì nó mới trỗi dậy.

Một tiếng nổ vang và một mũi giáo màu nâu sậm găm thẳng về hướng bàn tay đen đúa kì quái kia làm nó bị giữ chân lại.

Bỗng bàn tay đen đúa với móng tay nhọn hoắc như bị hoá lỏng, nó tan chảy rồi biến thành đám nước màu vàng. Và như có tính axit, nó ăn mòn luôn cả bề mặt của mặt đất cho tới khi tạo thành một cái lỗ hỏng. Chỉ là, thứ có tính axit chẳng thể mài mòn cây giáo màu nâu sậm được.

Trước thân người của tên tóc vàng, tấm khiên chắn từ đâu đấy được triệu hồi tới từ hư vô biến mất, nó chính là tác nhân cho cơn đau khắp cánh tay của Lâm, cơn đau khi va chạm với vật cứng hơn hẳn.

Và, bàn tay của tên này vo lại thành cục, nó đã an vị trên cơ bụng của Lâm, thứ đã gây ra sự hôn mê cho cậu.

Nhưng sự lạc quan không còn là liều thuốc chữa bệnh một khi nó đã đi đến hồi kết cuối cùng, bởi trong đôi mắt đã ứa lệ của mình, Lâm thấy rõ lắm sự biến hoá dần của Ý Như thành một pho tượng.

Nó chỉ có thể dừng lấy sự dằn vặt khi bàn tay trái chưa bị hoá pho tượng của Ý Như chạm vào, bàn tay nhỏ nhắn ấy như muốn lau đi giọt nước mắt đang chảy dài trên gò má của Lâm.

Đôi môi cậu cũng dần rỉ máu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nó đã bị ghim cứng ngắt, phía trên xuyên thấu qua là cái ngọn giáo kia.

Lời lẽ có phần khó nghe của tên tóc vàng nhạt này cũng như thái độ của hắn làm Lâm sôi máu.

Và hình như, chính trong lòng ngực của cậu đang mọc ra một cây kim châm, nó đang từ từ lớn dần như thể muốn xuyên tạc toàn bộ đồ lòng và khiến cậu trở nên đau đớn – hệt như Ý Như lúc này vậy.

Kinh hãi!

Rẽ đường rồi lại thẳng tấp chỉ, Lâm không dừng lại.

Đám người hành khách vô tình đứng chắn trên đường đi của cái thứ đó cũng vô tình trở thành mục tiêu, bọn hắn hoặc cũng dần bị vàng hoá, hoặc dần úa ra máu nhưng rồi dòng máu chảy cũng dần đông đặc đi.

Lâm chạy. Cậu ẵm Ý Như lao vút chạy đi.

Sau một màn xách vạt áo, hắn nhổ ra một ngụm nước bọt xuống mặt đất rồi thả Lâm lao thẳng xuống dưới đấy.

Rồi Lâm dùng cả sức bình sinh của mình, cậu gồng mình ẵm Ý Như lên rồi hai chân bốn cẳng lao thẳng ra phía cửa chính của căn phòng.

Trước sự khó hiểu của đám người nơi đây, họ thấy rất rõ đó là một chàng thanh niên có mái tóc dài màu vàng nhạt, tóc xoã dài tới tận bờ vai, gã có đôi tai nhọn hoắc. Chính là gã nhân viên của Nhật Hạ Vân trông giống chủng tộc tiên tộc mà Lâm thấy ngày hôm nay.

Nó đau đớn từng hồi. Nếu không phải cơ bụng đang phải gồng lấy sức nặng từ cô gái mà cậu thương mến, cũng như phải ra sức chạy tránh thoát khỏi cái thứ vừa tấn công cả hai kia, hẳn lúc này nó đang phải đau, đau dữ dội lắm.

Rồi nó lan rộng như không cách nào có thể ngăn cản khắp các vùng trên gương mặt.

Gã nhanh chóng dùng chân rồi đạp thật mạnh từ phía đằng sau khiến Lâm ngã nhào ra mặt đất.

Trong cơn cùng cực, Lâm chỉ có thể ôm choàng lấy Ý Như vào lòng rồi ra sức vỗ về. Chợt cậu nghe thấy tiếng va chạm giữa kim loại với nhau, theo sau đó là thanh âm của một chàng thanh niên kêu cả hai ra sức mà bỏ chạy.

Giọng nói khàn khàn như chẳng muốn thoát ra khỏi thanh quản của cô, truyền qua tiếng gió đang xé gào vì tốc độ chạy của Lâm, nó cũng như đang xé nát tâm can của cậu. Cô gắng sức nói:

Bụi bần từ cấu trúc bằng gỗ từ căn nhà bay mù mịt che chắn mọi tầm nhìn. Kể cả không khí cũng chịu ảnh hưởng sự ô nhiễm bởi thứ vụn vặt từ gỗ cùng bê tông và cát hoà trộn lẫn nhau, chỉ cần hít phải thôi cũng khiến đủ khiến ta trở nên khó chịu rồi.

Trong mắt Lâm lúc này, sự việc quá sức kinh hãi, nó ảnh hưởng tới tâm trí của cậu.

Đôi tay cậu nắm thật chặt bàn tay phải đã hoá tượng của Ý Như như chẳng thể nói rằng sẽ chẳng bao giờ buông rời đi: “Ừ, sẽ ổn. Chúng ta rồi sẽ ổn. Ở lại với tôi, đừng đi.”

Tên này nhấc Lâm dậy bằng việc dùng hai tay xách vạt áo cậu lên. Hắn lắc lấy lắc để như muốn nói rằng ngươi đang làm cái trò gì vậy hả, còn không mau tỉnh ngộ.

* (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này Ý Như đã cho ra hơi thở hết sức suy yếu, dường như mọi khoảnh khắc bất chợt sau đó đều có thể là giây phút cuối trước khi cô gái hoàn toàn hoá thành pho tượng.

Giọng Ý Như khàn khàn như muốn nói điều gì đó với Lâm nhưng cậu đã can thiệp.

Lâm đau xé cõi lòng, miệng lưỡi cậu khô khốc nhìn Ý Như rồi cố nặn ra một nụ cười.

Lâm nhìn Ý Như, cậu nhìn thẳng vào một bên con mắt đã hoá đá vàng của cô nàng, giọt nước mắt đang lăn cũng bị hoá thành pho tượng điêu khắc nhỏ bé trên bờ mi của nàng, và một bên còn lại là con mắt đang ngấn lệ.

Kể cả giờ đây, cậu phải đón nhận thêm một cơn đau nữa, là cơn đau kì quái từ vị trí bắp đùi, nơi mà trước đó có một cơn đau mà cậu đã bỏ qua hoàn toàn – nơi mà chiếc điện thoại như muốn thiêu đốt cậu tới tận cùng đơn vị tế bào nhỏ nhất.

Quyển 1, Chương 50: Ý Như hoá bức tượng

Dừng lại chừng là hai giây, Lâm hít thật sâu một hơi, đôi tay run rẩy vuốt ve lấy khuôn mặt của Ý Như. Ánh mắt thất thần không thể nào che dấu được nhìn về phía cô bạn gái. Cậu muốn nói điều gì đó nhưng chợt nhận ra cổ họng cũng đang trở nên khô khốc.

Lâm thở dốc chạy thẳng về phía có ánh sáng, nơi đó là bà cụ chủ nhà đang hốt hoảng nhìn về hai du khách đang chạy về hướng mình, một nam, một nữ.

Mắt, mũi, miệng.

Có đôi khoảnh khắc cậu nhìn về phía đôi môi đang đau đớn của Ý Như, mà không thể kìm được. Rất muốn nói gì đó nhưng rồi không thể mà chỉ có thể cắn rịn chặt đôi môi.

“Nhìn ngươi kìa, thảm hại biết bao.”

Lâm, mắt nhìn trần nhà lúc này đã có thể thấy rõ các vì sao trên nền trời lúc này mới hoàn hồn, cậu vội vã nâng lấy đôi vai của Ý Như rồi nhìn thật kĩ sự việc gì đang xảy ra với cô bạn gái.

Tóc của Ý Như cũng dần vàng hoá đi và sự óng ánh đó như ngàn nhát dao gọt thẳng vào tâm của Lâm.

Cậu ôm thật chặt lấy người mình yêu, gào lên thật lớn, tiếng thét chỉ nghe thôi cũng đã khiến những người may mắn sống sót tụ tập tại đây thấy đau nhói cả cõi lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“… đừng… khóc… chuyện… ổn…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 50: Ý Như hoá bức tượng