Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 54: Thực Tại Giả (2)
Ấy là cho tới một ngày, một breakpoint từ bên ngoài đã xuất hiện và làm thay đổi hoàn toàn tất cả nguyên tắc của VEIL.
Nói tới đây, gã Unknown bỗng đanh cơ mặt lại, hoặc nếu gã có tồn tại cơ mặt, gã hơi chìa đầu về phía Lâm, lần này gã thì thầm nói nhỏ với cậu.
Nói tới đây, Lâm bỗng cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên đầu của cậu, là một cái xoa đầu từ Unknown.
Mái nhà gỗ lật xuống, đổ nhào, bụi bay mù mịt một khung trời.
Chỉ có thành Thần, mới cứu được Hoa Ý Như của ngươi!”
Nói tới đây Unknown cười nửa miệng, dường như thể hiện ra hết toàn bộ sự chua sót mà hắn có thể có để Lâm hiểu được.
Bất chợt ngọn gió nghịch hướng lây động thoáng qua và căn nhà gỗ nơi tá túc của ba người: Lâm, Hoàng Hy Khoa, Hoa Huỳnh Thịnh đã bị thổi bay mất đi phần mái tôn. Tiếp sau đó một loạt đ·ạ·n đạo không rõ phương hướng xộc thẳng vào căn nhà gỗ đã bị phá huỷ. Đôi ba t·iếng n·ổ vang lên, hệt như lễ hội. Phía bên dưới này đây, cả Lâm lẫn Hoàng Hy Khoa đã phần nào đó va phải vào làn đ·ạ·n, chỉ có duy nhất Hoa Huỳnh Thịnh là phản xạ nhạy bén và tránh thoát được.
Tại VEIL vốn là nguyên lý nhất quán. Tức, bất kể ngươi có lựa chọn vượt đèn đỏ hay không vượt đèn đỏ, bị xe tông hay không bị xe tông dẫn tới m·ất m·ạng c·hết đi, VEIL vẫn di chuyển thẳng về phía trước mà không gặp một trở ngại nào cả. Nó không bị tách ra thành VEIL A, VEIL A’ VEIL B hay VEIL B’.
Nhưng nếu ngươi thất bại, đừng xa ngã.
Gã Unknown có vẻ cảm khái, Lâm cũng muốn xoáy sâu vào vấn đề này nhưng rồi cậu kìm nén lại, quay về trọng điểm: “Vậy thì cách nào để cứu Hoa Ý Như, còn có Thực Tại Giả trong lời ngươi nói lại là gì, ta có thể biết chúng là những kẻ khao khát sức mạnh, nhưng trở thành bọn chúng thì có được coi là sở hữu sức mạnh hay không?”
“…” Lâm biểu hiện kiểu ba chấm khó hiểu, thật sự cậu không ngờ tới thế giới đấy mà cũng có Thần cai trị. Phải biết ở các bộ truyện tiên hiệp huyền ảo cậu có đọc qua cũng có sự tưởng tượng về mỗi thế giới có một vị thần đấy, cơ mà cậu không nghĩ rằng VEIL cũng có Thần đâu. Chí ít là linh cảm của cậu nói như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
“[Vật Tổ] bàn tay của vua Midas có thể cứu Hoa Ý Như, nhưng nó vốn đã được chú định cho một kẻ khác, không phải là Lâm, chẳng phải ngươi của thế giới VEIL.
Chỉ là chưa kịp thốt ra lời chào ngày mới với hai kẻ kia, Lâm theo phản xạ dùng thân mình che chắn cho bức tượng Hoa Ý Như. Hoa Huỳnh Thịnh và Hoàng Hy Khoa thì khuôn mặt cảnh giác tới cao độ, nhìn ra hướng cửa ra vào.
“À! Ngươi thắc mắc rằng cư dân ở đó chỉ biết tới sự tồn tại của ba tầng tháp mà không biết tới tầng tháp thứ tư? Khà khà, phải rồi, các lão Thần già kia đã phong bế thông tin đó rồi đấy.”
“Vũ trụ có tồn tại các vũ trụ song song và dòng thời gian rẻ nhánh. Thí dụ, ngươi gặp đèn đỏ, nếu ngươi vẫn cương quyết vượt qua nó vì đã trễ giờ làm, ngươi sẽ đi tiếp sống tiếp tại vũ trụ của ngươi với dòng thời gian A. Ngươi đã trễ giờ làm, ngươi vượt đèn đỏ và bị xe tải tông vào, ngươi m·ất m·ạng, dòng thời gian A’ sẽ tiếp diễn tại vũ trụ đấy. Ngươi đã trễ giờ làm nhưng ngươi không muốn vượt đèn đỏ vì có một linh cảm không lành nào đó, ngươi sẽ đi tiếp sống tiếp tại vũ trụ của ngươi với dòng thời gian B. Ngươi đã trễ giờ làm, ngươi có dự cảm không lành nên không vượt đèn đỏ, ngươi đi đúng luật và khi đi tiến bước đi tiếp bất ngờ ngươi vướng vào một vụ t·ai n·ạn, ngươi m·ất m·ạng vì bị xe tải tông, dòng thời gian B’. Đây là bốn trường hợp cơ bản về sự hình thành lên một vũ trụ. Và ở cả bốn trường hợp này, ngươi đều là ngươi tại vũ trụ đó. Tức mỗi vũ trụ căn bản có thể tồn tại tối đa bốn vũ trụ song song với nhau, cá thể tạo ra vũ trụ song song chỉ có thể là một.”
“Phải. Thần! Các vị Thần trong truyền thuyết. Có tất cả bảy vị. Mỗi vị lại là sự tượng trưng cho một loại v·ũ k·hí, một ngày trong tuần.”
Lâm một lần nữa thoát khỏi mộng giới, quay trở lại căn phòng trú chân của Hoa Huỳnh Thịnh và Hoàng Hy Khoa.
Việc ngươi có thể làm là đi theo dòng chảy đã định sẵn và nó sẽ dẫn ngươi đi đúng hướng.
Lúc này múi cơ mặt của Hoa Huỳnh Thịnh đã nổi lên đầy đủ, chúng trông như những con rắn nhỏ lúc nha lúc nhúc đang chuẩn bị tập hợp cho một bữa tiệc.
[Vật Tổ] có thể mang tới sức mạnh từ diệt thành sinh, sinh rồi lại diệt. Do đó chúng là thứ kiểm soát thực tại tốt nhất. Không có [Vật Tổ] không có Thực Tại Giả thành Thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu ngươi thành công, ta không dám nghĩ tới, có thể mở ra một thứ hoàn toàn mới cho VEIL: một kẻ nghịch thiên cải mệnh.
Là một mũi tên cỡ bự lao vun v·út về phía tên lạ mặt, kẻ bắn ra mũi tên chính là Hoàng Hy Khoa.
Nói tới đây, gã Unknown dừng lại, tay rót và uống ngay tấp lự một chén trà, cảm giác nuốt đi sự sảng khoái, gã nói tiếp:
“Thần?” - Lâm cảm thán.
À, ta quên, breakpoint là điểm gãy trong giai đoạn phân tách của các dòng thời gian rẻ nhánh khi chúng biến thành một vũ trụ song song. Tức, nó là cái đèn đỏ trong lời minh hoạ vừa nãy. Sự lựa chọn vượt đèn đỏ hoặc dừng lại, quyết định tới thời điểm sinh ra breakpoint.
“Từ rất lâu, rất rất lâu về trước, VEIL vốn là một lục địa trôi nổi di chuyển giữa các dòng thời gian. Nó không bị ảnh hưởng bởi sự phân nhánh của thời gian, hay sự chia cắt giữa các vũ trụ, vũ trụ song song.
“Ta á? Ta mà là Thần á? Hahaha, ngươi nghĩ như thế cũng được. Ta so với các Thần còn kém lắm. Cơ mà, như đã nói, ta đã không còn cái tên, ta bây giờ chỉ còn được biết với cái tên Unknown mà thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ trong tích tắc mà thôi, như có phép dịch chuyển cổ học, tên lạ mặt đã chỉ còn cách Lâm đúng bằng một cách tay.
Ngày mới có thể là thực tại, là tia nắng chói loá ánh nhìn của Lâm trong lần đầu cậu mở mắt ra, không chỉ lần đầu tiến tới VEIL, lần đầu đón ánh bình minh sau khi biết việc cứu sống Hoa Ý Như khó khăn tới dường nào, hoặc đó có thể là tâm thái buộc bản thân phải sẵn sàng đương đầu mọi thứ sắp diễn biến.
Đêm đen có thể là giấc mộng, có thể là cái ‘dư mộng’ mà gã Unknown có nói tới, hoặc nó có thể là lời cảnh tỉnh trước lúc kết thúc giấc mộng ban nãy, hoặc đó là cái xoa đầu ấm áp khiến Lâm cảm thấy quen thuộc tới không thể nhớ nổi đó là thứ cảm xúc gì.
Hoa Ý Như vẫn chờ ngươi tại nơi đó, chờ cả hai ngươi.”
Máu đã đổ, Lâm cố quẹt tay để kiểm tra và cậu nhận ra bàn tay cậu đã nhuốm màu máu. Trong cơn đau không cách nào diễn tả, Lâm xoay người và ẵm bức tượng Hoa Ý Như rồi ba chân bốn cẳng chạy theo đằng sau của Hoàng Hy Khoa.
Trước bình minh là lúc màn đêm tăm tối nhất. Nhưng vẫn phải mở to mắt. Vì nếu nhắm tịt đôi mắt lại, trong màn đêm tối, thì ánh sáng của ngày mới sẽ làm nó bị chói loá. Nên phải luôn mở to đôi mắt, cho dù cái màn đêm có tăm tối như thế nào đi nữa.
Tên lạ mặt này mỉm cười gật đầu thân thiện chào hỏi Hoa Huỳnh Thịnh. Chỉ là ngay tức khắc, chính hắn đạp cước thật mạnh vào không trung và lao thẳng về phía Lâm - người lúc này đang ôm bức tượng Hoa Ý Như tháo chạy ra bên ngoài.
Đôi mắt Lâm co rụt lại, cậu có thể đoán trước điều này, tuy vậy lắng nghe trực tiếp vẫn mang tới cảm xúc khác biệt với khi chỉ là suy đoán.
“Đó chính là sức mạnh mà ngươi cần đấy. Cả sức mạnh tinh tú để trở thành Thực Tại Giả, lẫn sở hữu riêng một [Vật Tổ] lẫn việc từng bước từng bước trở thành một vị Thần.”
“Sức mạnh từ sau breakpoint: các nhân vật tinh huy của bốn tầng tháp của VEIL, kết hợp, sức mạnh từ trước breakpoint: các tinh linh cổ đại mang tên [Vật Tổ]. Chúng, với nhau, tạo thành sức mạnh tinh tú có thể biến một cá thể trở thành một vì sao mới trên bầu trời. Bằng cách sử dụng thực tại để thay đổi thực tại, sử dụng một vì sao cũ để hoá thân thành vì sao mới. Xoá tan đi màn đêm, lắp đầy chúng bằng những ngôi sao và sáng tạo nên một truyền thuyết mới lưu truyền ngàn đời. Chúng gọi là Thực Tại Giả.
Lâm chợt nhớ về câu nói quen thuộc trong các bộ phim mà mình từng xem qua, khi còn ở Trái Đất cũ:
Lâm nghe thấy bên tai tiếng vươn vai của Hoàng Hy Khoa, và mặt đối mặt với ánh mắt đầy thăm dò của Hoa Huỳnh Thịnh, cậu hít thở thật sâu một hơi vào bụng, môi cố nặng ra một nụ cười thân thiện, mắt híp lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chân trần đạp lên từng mảnh gỗ, thân không nhiễm chút bụi tà, một gã thanh niên xuất hiện trong tầm mắt của Hoa Huỳnh Thịnh. Tên này khoát lên mình một bộ đồ màu đỏ như màu máu, chiều dài bộ trang phục kéo từ phần cổ dài xuống tới tận gót chân. Gã như lơ lửng trong không trung, gió thổi qua cũng phải cách xa gã này một đoạn, khiến cho bộ trang phục dài dị hợm màu máu nọ phất phớt trong làn gió. Phía ống tay áo khá rộng, dường như đã bị cắt xé đi, lượng vải dư thừa kéo dài ra trông như nhiều cánh tay.
Chính vì không thể sử dụng l·ạm d·ụng sức mạnh của ma dược, cho nên Hoa Huỳnh Thịnh chỉ có thể sử dụng cơ bắp nội tại của bản thân nhằm ra sức chống cự.
Tốc độ của gã rất nhanh, vượt qua tầm kiểm soát của Hoa Huỳnh Thịnh. Khiến cho mọi phản ứng chống lại đều là vô dụng.
Nói tới đây thì gã Unknown đánh ánh nhìn xa xôi ra bên ngoài khung cửa sổ, dường như gã đang nhìn về phương hướng của vũ trụ Trái Đất nơi Lâm đã từng sinh sống.
Chợt, gã tặc lưỡi rồi thốt lên: “Vẫn xanh tươi như thế…” khiến Lâm hơi giật mình, nhưng rồi một lần nữa cái ánh nhìn xoáy sâu vào tâm can của Unknown khiến Lâm tập trung trở lại, bởi gã đã nói tiếp:
Chỉ tồn tại một và duy nhất một VEIL mà ngươi thấy, cũng là VEIL hiện tại.
Unknown thấy vẻ mặt của Lâm thì thay vì ngừng lại châm chén trà, gã nói thêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sinh vật tồn tại trên lục địa trôi nổi VEIL mang trong mình thứ sức mạnh kháng cự lại tự nhiên, kháng cự lại vũ trụ song song và sự rẻ nhánh của thời gian.
“Nói như vậy, Trái Đất của ta cũng tồn tại Thần? Thế ngươi thì sao, ngươi cũng là Thần, đúng chứ?”
Ánh mặt trời của bình minh rực lửa chiếu thẳng vào đôi mắt của cậu, nó khiến cậu thấy chói loá.
“Ta cũng vốn là một Thực Tại Giả, đã từng sở hữu một [Vật Tổ] và chỉ còn kém nửa bước là có thể thành Thần.”
Tiếp theo trong mắt Lâm lần nữa tối sầm lại, cái cảm giác như đi sâu vào vùng xoắn ốc của vòi rồng lần nữa hiển hiện, tiếp theo khi Lâm mở mắt đã là bình minh của ngày mới.
Từng có một [Vật Tổ] có sức mạnh nghịch thiên, tới mức gây nên cuộc chiến đẫm máu giữa Tầng Một và Tầng Hai, thứ mà ngươi từng tìm hiểu đấy. Ta có thể kể qua sơ lược ở sau này, tuy vậy hãy là một lúc khác.”
Người dân tại VEIL điên loạn khi phát hiện rằng các sinh linh cổ đại gọi là [Vật Tổ] kia có thể kiểm soát thứ sức mạnh mà chúng khát khao, do đó ra sức săn lùng và rồi kìm nén kìm hãm.
Một tiếng thét lớn: "Lâm, mau tránh né." mà Lâm kịp thời nghe thấy, cậu nén đau, đẩy bức tượng Hoa Ý Như ra một hướng, còn bản thân thì lăn về hướng còn lại.
Hay nói ở vũ trụ Trái Đất của ngươi, có cái học thuyết con mèo của schrödinger đấy. Breakpoint là khoảnh khắc tay ngươi chạm vào chiếc hộp, muốn mở nó ra xem xét.”
“Breakpoint đó là cái gì, ngươi không cần biết, biết cũng chả để làm gì. Chỉ cần biết chính cái thứ đó đã phá huỷ VEIL và biến nó thành bốn tầng như hiện tại. Mỗi tầng lại xuất hiện một sự kì bí tới quái gỡ. Trận Chiến Vương Quyền rồi Linh Thể xuất hiện khiến người dân nơi đấy rơi vào tranh đoạt sức mạnh và điên cuồng c·hiến t·ranh. Dần đà chúng ảnh hưởng tới cả bản thể của VEIL là các sinh linh cổ đại, được gọi với cái tên [Vật Tổ].
Ta không thể tiết lộ thêm chủ nhân được chú định sẽ sở hữu [Vật Tổ] bàn tay của vua Midas là ai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.