Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Dư Mộng

Unknown

Quyển 1, Chương 53: Thực Tại Giả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 53: Thực Tại Giả


Cậu cần phải dẹp đi cái tính cách bộp chộp nếu không muốn sau này phải ân hận.

Chỉ là lời lẽ vừa thốt ra tới tận miệng thì Lâm chợt thấy có gì đó không đúng.

Cơ mà, bỗng bầu không khí có sự chuyển biến rõ rệt đi bởi cái hừ từ Hoàng Hy Khoa, Lâm nghe rất rõ lời gã tóc vàng nói:

Tuy vậy, kẻ trước là Hoa Huỳnh Thịnh thì không như thế, gã như đăm chiêu suy nghĩ sâu sa điều gì đó về lời lẽ cũng như cử chỉ vừa nãy của Lâm, bất chợt gã hơi nheo đôi mắt của mình và nhìn chằm chằm vào cậu như phát hiện được con mồi gì đó.

Gã đã khuỵ cả cơ thể xuống sàn nhà và chỉ khi gã uống lấy cái bình thuốc từ Hoàng Hy Khoa, gã mới có thể tỉnh táo và trở nên có thể kiểm soát thứ sức mạnh gì gì kia.

“Làm cách nào để cứu Hoa Ý Như? Thực Tại Giả là cái gì? Làm sao để có được sức mạnh tại VEIL?”

Bằng chứng rõ nhất là Hoa Ý Như còn bị hoá đá đang nằm cạnh bên này đây.

Ngay lúc này đây, giữa dòng suy nghĩ ngổn ngang, cũng như Lâm muốn xác nhận rằng cái điện thoại đang nóng dần tại túi quần của mình liệu có phải hay không là tin nhắn của gã Unknown, Lâm nhướng mày lên và hỏi Hoàng Hy Khoa, một câu hỏi bất chợt đến trong tâm trí cậu:

Cậu chỉ là chưa thể chắc chắn hai kẻ này có ý đồ hay không với cậu mà thôi.

Lâm nuốt nước bọt, cậu từ nãy giờ không dám đụng tới một tách trà nào cả, cũng như cái thái độ dưới cơ mà cậu thể hiện ra trước Unknown thể hiện rõ sự yếu đuối hiện tại của bản thân.

Lâm tự nhủ là thế, đánh ra cái ánh nhìn đau xót là thế, diễn viên là thế. Điều đó đã làm hạ nhiệt đi cái tình hình ban nãy giữa cả ba người.

Bởi nghĩ đi, làm gì có chuyện một kẻ đang mang trong mình “Linh Hồn Thể” như Lâm – thứ mà cái Linh Trữ kia lùng sục tìm kiếm – mà lại có thể không bị lợi dụng bởi hai tên lạ mặt được.

Hoặc, có lẽ ngay từ đầu thì số mệnh đã lựa chọn cho cậu con đường đi này rồi.

Đoạn, gã Unknown nhẹ nhàng ngồi xuống và rót cho gã cũng như Lâm mỗi người một tách trà. Vừa uống gã vừa chép miệng, khen rằng dù ở nơi đâu thì trà hoa Hương Ngài vẫn là tuyệt vời nhất.

Mặc dù đã thử dò xét bản thân từ trên xuống dưới, nhưng Lâm không thể dò xét tận tâm hồn của mình, do đó cậu đành bỏ qua cái ý tưởng có thể phát hiện hay không thứ gọi “Linh Hồn Thể” kia là cái hình dạng gì.

“Lâm à. Ngươi không cần phải vội. Ta biết ta thấy rất rõ cái pha xử lý vừa nãy có phần non nớt từ ngươi rồi đấy. Chỉ là đừng quá để bụng, trước mắt ta cần phải nhắc nhở cho ngươi một vài chuyện như sau.”

“Ngươi yên tâm. Ta sẽ không làm ra cái hành động thiếu não như vừa nãy một lần nào nữa. Vả lại, nếu ta đồng ý để ngươi ‘kiểm soát’ như thế? Liệu ngươi có cam đoan nói ra cho ta toàn bộ những thông tin mà ta cần biết?”

Trong tâm tư của Lâm, cậu tự nhủ bản thân cần cẩn thận hơn trước các tình huống ứng xử. Nhất là việc bản thân là một kẻ không nơi nương tựa, không một tổ chức đi sau bảo hộ mà lại có thể thốt ra những lời lẽ khiến người ta để tâm thì chẳng khác nào tự đào lấy mồ chôn.

Đó là lúc mà Hoa Huỳnh Thịnh bỗng có dấu hiệu chuyển mình, mất kiểm soát thứ sức mạnh gì gì đó.

Rồi trong một khắc vi diệu, Lâm cảm thấy bản thân một lần nữa rơi vào dòng xoắn nước và trôi tụt dần về phía đáy hình trôn ốc.

Tuy vậy, cậu không dám có thêm bất cứ hành động gì nữa thiếu dại dột như thêm thắt vài câu cho ra lẽ, hay đổi chủ đề, hay giải thích về câu nói lặp lờ vừa nãy.

Đối diện với Lâm, đứng dựa vào bức tường với khuôn mặt bao phủ trong màn sương kì bí, gã Unknown như đang nhoẻnh miệng cười đùa với Lâm.

Lâm nhíu mày lại, cậu sắp xếp ngôn từ trong chớp nhoáng, mắt đối mắt và hỏi một lần nữa thật thẳng thắn với Unknown:

Cậu phải chờ tới khi cả hai bọn chúng ngủ đi, và xác định rằng cả hai tên kia đã đi vào giấc ngủ, Lâm mới có thể tự tung tự tác.

Lâm nhớ kĩ chứ, cậu nhớ kĩ cái bản mặt dài thườn thượt của gã tóc vàng này vào ban sáng. Nhất là lời lẽ có phần đá xoáy cả cậu lẫn Ý Như khi cả hai có chút trạng thái thân mật với nhau.

Bẵng đi một lúc, khi cả ba đã chìm vào giấc ngủ. Lâm tại một góc của căn phòng mở đôi mắt dậy. Cậu ngẩng đầu lên quan sát hai kẻ kia và rồi cậu lấy ra chiếc điện thoại đang nóng máy tại túi quần.

Nào là, Linh Trữ xuất hiện, bản đồ vị trí hiện tại của Linh Trữ, Linh Trữ là gì, nó liên quan gì tới [Vật Tổ] bàn tay vua Midas, vân vân.

“Hừ! Còn phải hỏi. Ngươi quả thật là tên đần rồi. Thứ sức mạnh kia chỉ đến từ ma dược và sức mạnh các vì tinh tú từ tầng Hai mà thôi. Kẻ chỉ mãi ở tầng Một như ngươi không cần biết tới!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đoạn, Lâm lúc này đã quay lại tư thế bình thường, hai chân xếp bằng. Cậu đang cúi người quan sát cũng như đánh ra ánh mắt thương tiếc cho tình hình hiện tại của Hoa Ý Như.

Lâm chậm rãi gật đầu, cậu còn thể làm gì hơn được nữa chứ…

Khoảnh khắc cậu nhấn nút gửi, một cơn ma lực kì lạ thúc đẩy làn truyền lên khắp mười ngón tay của Lâm, nó kéo dài một đoạn đi ngược trở lên rồi dừng lại tại cẳng tay của cậu. Cơn ma lực như xoay tròn tại thành xoắn ốc tại hai cẳng tay, lực xoắn của cái xoắn ốc này dần đà mạnh hơn.

“Khách sáo làm cái gì? Ta với ngươi chẳng khác nào bằng hữu cũ, lâu ngày gặp lại chung nhau chén trà. Được thì ta sẽ giải đáp mọi thứ cho ngươi biết.”

Lại nhắc về Hoa Ý Như, cô nàng đã hoá bức tượng và yên vị bên cạnh nên cứ mỗi lần Lâm nhìn thấy thì cậu đều trở nên đau nhói cõi lòng. Đôi mắt của Lâm có thể khẳng định điều đó.

Lâm chính thức đổ mồ hôi sợ hãi.

Kết thúc tin nhắn, gã Unknown còn đính kèm với Lâm thêm một câu rằng nếu cậu muốn hỏi gã điều gì, cứ phản hồi lại dưới mỗi tin nhắn của gã, gã sẽ báo mộng cho Lâm.

Trong đôi mắt kì ảo bị màn sương mờ bao phủ, có thể thấy rõ sự hứng thú của gã với món trà hoa Hương Ngài kia.

Cõi lòng của Lâm nhảy cái bộp sau pha chơi dại vừa rồi. Rõ ràng cái miệng vừa hại cái thân.

Nhưng dưới sự chứng kiến của hai tên xa lạ, Lâm nào dám đem cái điện thoại ra và đùa nghịch trước mắt được?

Lâm dùng tay gõ bàn phím cảm ứng trên chiếc iphone dòng chữ: “Ta muốn biết thêm về sức mạnh của hai kẻ xa lạ.”

Lâm biết rõ lắm bản thân đã bị cuốn vào những chuyện mà có nằm mơ cậu mới có thể tưởng tượng ra được mất rồi.

Khác với vẻ ngoài có phần lãng tử của mình, bản thân Hoàng Hy Khoa là một kẻ khiếm nhã.

Và lời cậu nói nếu rơi vào tai kẻ có tâm tư thì hắn sẽ nghĩ gì đây? Rằng cậu có thể quan sát rõ sự việc xung quanh kể cả khi bất tỉnh?

Quyển 1, Chương 53: Thực Tại Giả

“Yo! Chúng ta lại gặp lại. Cuộc gặp gỡ giữa ngươi với hai tên Thực Tại Giả như thế nào? Có đánh nhau to không? À nếu đánh nhau thì nhớ xin giảng hoà trước đi nhá, loài người yếu nhớt chưa thức tỉnh như ngươi không có cửa đâu.”

Tiếp, cậu lấy tay để lên cằm như có dấu hiệu muốn gãi ngứa, rồi sau khi vuốt ve vài cái, chính cậu lại đứng thẳng lên rồi đổi thành tư thế nửa quỳ, đầu hơi cúi xuống ra vẻ bản thân đang cảm tạ hai người Hoa Huỳnh Thịnh cùng Hoàng Hy Khoa.

“Này tên đáng ghét, ngươi có thể nói rõ hơn hay không về thứ sức mạnh mà anh họ đã dùng để đánh nhau với cái thứ quỷ yêu vừa nãy hay không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc này đây, chứng kiến lời lẻ thẳng thắn một cách dõng dạc khó hiểu của Lâm dành cho đồng nghiệp Hoa Huỳnh Thịnh, đôi mắt con lai của Hoàng Hy Khoa hơi nhướng lên tỏ vẻ khó chịu, rồi bằng vào kinh nghiệm hơn ba mươi năm sinh sống của gã tại VEIL, gã vặn hỏi lại Lâm:

Unknown mỉm cười, không nhanh không chậm đáp lại nghi vấn của Lâm.

Unknown lại châm thêm một chén trà, lần này gã không uống ngay mà thổi nguội bớt đi, tay mân mê xung quanh thành chén, nhìn thẳng đối mắt với Lâm và nói tiếp:

Khi cậu mở mắt ra lần nữa, Lâm một lần nữa nằm trên chiếc băng can màu trắng làm bằng mây trời. Khung cảnh xung quanh hệt như một phòng bệnh tại bệnh viện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trải qua cơn mộng kì lạ kia, gặp Unknown rồi nhìn lại sự việc từng diễn ra tại Nhật Hạ Vân. Lâm nào có thể che dấu được sự buồn sầu vì bản thân quá yếu kém, phải để người cậu yêu thương đỡ lấy một kích trí mạng từ cái thứ người quỷ không nhân dạng kia.

Thấy gã Unknown nói như vậy, Lâm cũng tin là gã nói thật, cơ mà trước đấy chính gã luôn thể hiện cái thái độ thần côn của bọn bói toán nên Lâm cũng chẳng đặt trọn niềm tin cho lắm. Cậu cứ thử moi móc thêm thông tin đi thì sẽ tốt hơn, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Và, cõi lòng nó còn tan nát hơn nữa khi Lâm nhìn thấy cái nhíu mày từ Hoa Huỳnh Thịnh.

Unknown ngã người về phía sau, gã thư thái rõ ra mặt, mười ngón tay của gã – thứ mà cũng hư hư thực thực – chạm chỗ đối xứng vào nhau và chúng đan từng nhịp từng phách, ánh mắt Unknown vẫn xoáy sâu vào đôi mắt của Lâm.

Lâm hơi nhếch mép cười mỉm, cái gã này làm việc cũng được phết. Việc lúc nào cũng kiểm tra tin nhắn, kiểm tra tin nhắn rồi lại phải phản hồi nhắn tin có thể khiến Lâm bị để mắt bởi những kẻ có tâm tư. Làm việc trong mơ rõ ràng là hiệu quả hơn.

Bởi lúc ấy cậu đã bất tỉnh thì làm sao có thể thấy được khung cảnh chiến đấu của Hoa Huỳnh Thịnh?

Lúc này Lâm hơi hướng co rớm cơ thể của mình, nhất là dưới cái ánh mắt có vẻ như đầy chất vấn từ Hoa Huỳnh Thịnh dành cho mình.

Kẻ sau nhìn Lâm làm ra thái độ như vậy thì mặt mày sáng rực, gã có vẻ thích thú trong việc ganh ghét cái con người trước mắt này.

Gã đặt chén trà xuống sau màn thưởng thức, mắt gã mở ra sau một khoảng nhắm tịt lại.

“Ngươi không cần phải như vậy. Ta có thể sẽ xin lỗi vì thái độ vừa nãy nhưng lời cảm tạ chắc chắn sẽ gửi lại các ngươi sau. Tuy vậy, chúng ta chẳng thể phân biệt là bạn hay thù. Huống chi ngươi là kẻ quấy rối Ý Như và ta trước đấy nhé.”

Cậu có thể cảm nhận ra được bản thân đang di chuyển dần di chuyển dần về một chiều không gian nào đó không còn thuộc về VEIL.

Việc đột ngột thức tỉnh rồi quay trở lại thực tại của VEIL, Lâm không quên đâu cái sự cứu mạng mà Hoàng Hy Khoa cũng như Hoa Huỳnh Thịnh đã làm.

Nào là bị dịch chuyển tới cái thế giới y hệt tựa game MOBA, rồi cảm nhận sức mạnh kì bí chảy xuôi trong cơ thể mỗi khi tham dự Trận Chiến Vương Quyền, rồi lại cái thứ quỷ yêu linh dị kia tấn công nữa chứ.

Unknown gật đầu, đôi mắt thể hiện sự hứng thú.

Cậu “diễn” ra đôi mắt thương tiếc, phần vì muốn gỡ lại hành động hơi non vừa nãy. Phần vì thực sự cứ mỗi lần nhìn thấy Hoa Ý Như lúc này, lòng cậu đúng thật có cái gai trong tim.

Tin nhắn của gã Unknown rất rõ, đó là các dòng tin nhắn mà trước đó gã đã gửi mà Lâm không thèm đọc.

Sự nóng này đến từ việc trong đó đang là dòng tin nhắn của Unknown gửi cho cậu, nó nóng lên vì muốn cậu kiểm tra tin nhắn ngay lập tức.

Lâm không khờ tới mức không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

“Tuyệt đối không được để thêm bất kì một ai biết thêm về chiếc điện thoại. Chỉ ngươi và ta biết đến sự tồn tại của nó mà thôi. Đồng thời, ngươi là con bài quan trọng trong tay ta, cho nên nếu linh hồn của ngươi bị tước đoạt, ta buộc phải xuất hiện và trả ngươi trở về cõi hư không. Rõ hay chưa?!”

Gã dùng ánh mắt khinh miệt rõ ra mặt dành cho Lâm. Cơ mà lúc này đây đó lại là cứu cánh dành cho pha chơi dại thiếu suy nghĩ vừa rồi của cậu. Thuận đà theo lời lẽ khinh miệt của gã tóc vàng, Lâm bĩu môi.

“Ta vốn biết ngươi là kẻ thẳng thắn mà. Được, bắt đầu đi. Ta lắng nghe lời thăm hỏi từ ngươi đấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ cần một ngày mà tâm hồn gã không có lấy một sự cân bằng, gã có thể buông ra lời lẽ rắc rối dành cho người đối diện mà chẳng mảy may suy nghĩ tới cảm xúc của đối phương. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lại là thái độ mật mờ! Ngươi nói là Thực Tại Giả? Chúng là gì? Vả lại còn quá nhiều thông tin mà ta cần hỏi ngươi đây. Xin ngươi hãy giải thích.”

Đáp lại lời lẽ từ gã tóc vàng, Lâm có phần hơi lúng túng, tuy vậy trong ánh mắt của cậu vẫn vươn lại chút gì đó chắc chắn và kiên định.

“Ta trước muốn biết…” Lâm tính toán rồi nói, chỉ là cậu chưa thốt ra hết câu thì bị Unknown chặn lại. Gã này xua tay rồi chỉ trỏ về phía cạnh bên giường nằm của Lâm, nơi đó đã xuất hiện một bộ bàn ghế, một tách trà đang ấm và hai chiếc ly nhỏ.

Rõ ràng chính Hoàng Hy Khoa đã làm ra thái độ không đúng trước, chỉ là Lâm ghim thù mà thôi.

Lúc ấy, khoảnh khắc thanh âm cuối cùng mà Lâm nghe được thừ gã Unknown rằng bản thân nên kiểm tra tin nhắn điện thoại thường xuyên. Lâm cảm nhận rõ rệt lắm cái tình cảnh quỷ dị tại căn phòng này.

Bàn ghế, trang thiết bị y tế, vân vân tất cả đều làm từ thứ hư hư thực thực.

“Ngươi bị đần à hay là dây nơ ron thần kinh của ngươi bị mất đi khả năng cảm nhận? Không có lấy lời lẽ cảm tạ mà lại đi ra lệnh hỏi han này nọ? Ngươi nghĩ bọn ta cứu ngươi chỉ vì rảnh rỗi chắc?”

*

Gã chào Lâm với thái độ gặp lại người bạn cũ:

Còn về việc tại sao Lâm biết rõ Hoa Huỳnh Thịnh là anh họ của Hoa Ý Như thì phải nói về hơn hai phút trước, khi mà linh hồn của Lâm còn đang mơ màng ở mộng giới.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1, Chương 53: Thực Tại Giả