Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58: Trái Với Lòng Mình
Nơi bọn họ đang đứng là một dãy núi khá cao, phía dưới có một con đường nhỏ.
Lúc này trên đường xuất hiện một nhóm người rất đông, bọn họ nam nữ có đủ, nhưng có thể khẳng định không có tên nào lương thiện.
Trang phục trên người chúng phân ra làm hai mảng rõ rệt.
Lũ đi đầu mặc áo gai quần xám, trên ngực đính một biểu tượng gì đó trông như một cái mặt nạ quỷ, chiếm khoảng mười lăm tên.
Lũ còn lại có mười tên, mặc áo đỏ, quần đen, bên vai thêu một bông hoa sen.
Đi giữa bọn họ là một người bị khóa bằng xích sắt, là một vị phụ nhân tuổi chừng ba mươi, mặc giáp hộ vệ, phần bụng phía dưới hơi ghồ lên, dường như là đang mang thai.
Âu Dương Huyền khẽ kinh ngạc, trong đầu hiện lên ba chữ "Hắc Phong Bang".
Hắc Phong Bang chính là một cái hung danh, bọn chúng g·iết người c·ướp c·ủa, thường xuyên nhắm vào các thương buôn.
Thực lực tổng thể không bằng phủ thành chủ, nhưng am hiểu địa bàn, giảo hoạt né tránh khiến Linh Hư Thành không cách nào tiêu diệt.
Lúc này dẫn đầu lũ phỉ tặc là một kẻ lưng hùm vai gấu, hai cánh tay chắc nịch, cái đầu trọc lốc, bóng loáng.
Hắn đi lên trước, bắt đầu ra lệnh:
"Chôn mấy thứ đó xuống, nhớ kỹ phải chôn theo trận đồ ghi trên giấy. Kẻ nào làm không tốt, ta sẽ lấy mạng kẻ đó"
Lũ thuộc hạ bắt đầu dùng thuật pháp làm nổ đất, sau nó nhét xuống mỗi chỗ một vật hình vuông trông như trận bàn.
Tám điểm tám góc, hình thành nên một trận pháp.
Âu Dương Huyền thầm chú ý, trận pháp cùng phù chú chính là chung một gốc, đều là vận hành dựa theo quy tắc của thiên đạo.
Nhưng so với phù chú, trận pháp phức tạp hơn rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, nguyên vật liệu không chỉ có chu sa và phù mực, mà còn gồm đủ loại thiên trùy bách quái.
Gã nam tử đầu trọc tỏ ra hài lòng, kéo vị mỹ phụ vào giữa.
"Hàn phu nhân, lập tức bắn pháo gửi tín hiệu cho chồng ngươi"
"Đừng có hòng" – Mỹ phụ lạnh lùng đáp trả
Gã nam tử cười nhạt, tiến đến gần, bàn tay thô ráp chạm vào cái bụng to của mỹ phụ.
"Nhìn qua, có lẽ cũng đã được bốn tháng rồi nhỉ. Ta chỉ cần vỗ nhẹ một chưởng, nó tuyệt sẽ không sống được. Phu nhân có muốn thử không?"
Mỹ phụ họ Hàn cảm thấy rét lạnh.
Nàng không s·ợ c·hết, nhưng hài tử trong bụng chính là vô tội, rốt cuộc sau một hồi lưỡng lự, vẫn là cắn răng ném pháo lên trời.
Gã đầu trọc cười lạnh, một chưởng đánh ngất nàng, tháo xích trên người, lại xua tay gọi một tên áo đỏ tới đỡ.
Sau đó gã nháy mắt ra hiệu cho mọi người ẩn nấp, chỉ để lại đám người mặc áo đỏ cùng mỹ phụ.
Cũng phải nói tên này lựa chọn địa hình bố trận rất chỉnh chu, nếu Âu Dương Huyền không đứng quan sát từ đầu, cũng không phát hiện nổi.
Không gian im ắng, sau nửa nén nhang, từ phương xa vang lên tiếng võ ngựa.
Đoàn xe ngựa ước chừng hơn hai mươi người, trang bị đầy đủ, phía trên cắm cờ ghi năm chữ:
"Vạn Hoa Bảo Tiêu Cục"
Đi đầu nhóm người là một trung niên, râu để ba chỏm, tay phải đặt ngang một thanh trường đao.
"Tiêu chủ không xong rồi, phu nhân giữa đường đột nhiên bụng đau, ngã ngựa ngất đi" - Nam tử áo đỏ đang đỡ vị phụ nhân vội vã hô lớn.
"Ngươi nói cái gì?"
Vị tiêu chủ lập tức nhảy xuống, đỡ lấy vị mỹ phụ từ tay gã nam tử.
"Nghiên Nhi, người làm sao vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì ? Động thai sao ?"
Nguyên lực từ cơ thể hắn quán thông, truyền vào người vị mỹ phụ.
Vị tiêu cục đang lo lắng cho ái thê, không để ý gã áo đỏ đang bí mật lùi lại phía sau.
Đột nhiên hắn đánh ra một chưởng, nhắm vào lưng nam tử.
Vị tiêu cục vì không phòng bị, lập tức phụt máu tươi.
Nhưng gã thân là cường giả Tụ Đan Sơ kỳ, một chiêu này còn chưa g·iết nổi hắn, cả người quay lại, thuận thế chém một đao ngang hông tên đánh lén.
Nam tử áo đỏ giống như dự liệu từ trước, chân phải khẽ đạp đã thoát khỏi phạm vi của đao chiêu, miệng quát lớn:
"BỐ TRẬN!"
Từ trong chỗ núp, tám tên phỉ tặc nhảy ra, mỗi người mang theo một trận bàn phóng tới vị trí đã định sẵn.
"Lôi Công Bát Tụ. KHỞI!"
Tiếng kêu vừa dứt, từ dưới lòng đất, từng luồng điện quang màu vàng trồi lên, tạo thành một cái lồng giam nhốt vị Tiêu Chủ vào bên trong.
Lồng giam ban đầu cao cỡ nửa trượng, sau thu hẹp dần, ép lên người vị tiêu chủ.
Người này phản ứng cũng không chậm, lập tức giơ lên trường đao, đối kháng cùng lồng giam.
Từng luồng lôi quang xuyên thấu qua v·ũ k·hí, truyền vào cánh tay y, khiến gã có chút ăn không tiêu, nhưng dù là vậy, hắn vẫn có thể miễn cưỡng chống cự.
Mà bên này, một nam tử trong đoàn bảo tiêu phát hiện chuyện không ổn, liền muốn tới cứu viện.
Nhưng hắn còn chưa kịp động, một cái chùy gai đã xuất hiện trước mặt, đập hắn cùng ngựa thành thịt vụn.
"KHÔNG !" - Vị tiêu chủ gầm lên, trong con ngươi lóe lên tia máu vì căm phẫn.
Đây vốn là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, cùng hắn trải qua bao lần bảo tiêu, thường ngày hắn vẫn đối xử như huynh đệ ruột thịt.
Không ngờ...thật không ngờ... đối phương đ·ã c·hết rồi.
Hơn nữa còn là c·hết trước mặt mình.
Kẻ g·iết gã không ai khác chính là tên đầu trọc khi nãy, g·iết xong nam tử, hắn liền xông vào đám người còn lại.
Thực lực của gã đã là Tụ Đan Cảnh, xông vào đám người chỉ có Hóa Hải Cảnh, thật chẳng khác nào sói lạc bầy cừu, mỗi chùy vung ra là một người nằm xuống.
Có nam tử dường như quá sợ hãi, muốn phi thân bỏ chạy, lập tức bị đám phỉ tặc từ bốn phía lao ra cản đường.
Ánh sáng lóe lên, cả người bị phanh thây, c·hết không thể thảm hơn.
Gần đó, một nữ tử bị một tên đánh bay v·ũ k·hí, hai kẻ khác lao vào, ấn người nàng xuống đất.
"Không! Tiêu Chủ cứu muội với, cứu muội!"
Nàng không ngừng gào thét, cố gắng giãy giụa nhưng sau cùng vẫn không tránh khỏi bị bọn chúng lôi đi, hướng tới một nơi gần đó.
Tiếng khóc thét, tiếng cầu cứu của nàng vang vọng một lúc rồi im bặt.
"Lũ s·ú·c sinh, buông nàng ra"
Lại một người khác muốn đi ứng cứu, liền bị một tên phỉ tặc có râu vung rìu c·hặt đ·ầu.
Vị tiêu chủ nhìn từng vị huynh đệ n·gười c·hết, người bị làm nhục, bi phẫn đến khôn cùng, nhưng lồng giam như thái sơn áp đỉnh, khiến hắn chỉ có thể bị động chống cự.
Rất nhanh toàn bộ đội ngũ gần hai mươi người đã bị g·iết sạch, chỉ còn lại đám phỉ tặc máu me đầy người.
Khuôn mặt bọn chúng mỉm cười man rợ giống như đã quá quen với chuyện này.
Đứng trên cao, Lãnh Vô Yên chứng kiến toàn bộ, trong lòng tràn đầy nỗi kh·iếp sợ và kinh hoàng.
Nàng chưa từng thấy cảnh tượng nào tàn khốc như thế, có chút không chịu nổi, vội vã nhắm mắt lại.
Âu Dương Huyền thì đỡ hơn, kiếp trước dù gì cũng từng xem qua việc g·iết người, nhưng cho dù là vậy, vẫn không tránh khỏi sự khó chịu.
Nam tử đầu trọc liếm liếm bờ môi còn vương v·ết m·áu, tay phải xoa nhẹ lên cái cằm nhẵn nhụi.
"Hàn Phi, trận pháp này của ta không tệ chứ ?"
Vị tiêu chủ họ Hàn trừng mắt nhìn gã, lại nhìn nam tử áo đỏ khi nãy đánh lén mình, gằn giọng quát:
"Ngươi không phải là người Vạn Hoa Bảo, ngươi rốt cuộc là ai ?"
Nam tử cười hắc hắc, bắt đầu lật mũ trùm, để lộ một khuôn mặt trung niên, ước chừng tứ tuần.
"Hắc Phong Bang Kiều Phúc ra mắt Hàn tiêu chủ"
"Ngươi là người của Hắc Phong Bang, Tiêu Khôn đâu ? "
"Hàn Tiêu Chủ thật là có nghĩa khí, c·hết đến nơi rồi vẫn còn lo cho thuộc hạ sao, Tiêu Khôn, hắn hiện giờ hẳn là bị c·h·ó ăn rồi”
“Khốn kh·iếp, ta muốn g·iết tất cả các ngươi” – Vị tiêu chủ gầm lên, đáng tiếc trận pháp như cái lồng giam không cho hắn cơ hội cử động
Gã đầu trọc cười nhạt:
"Hàn Phi, đừng chống cự nữa, giao thứ đó ra đây"
"Ta không hiểu các ngươi đang nói cái gì, ta chỉ phụ trách vận chuyển hàng hóa cho Linh Hư Thành"
Nam tử đầu trọc cười lạnh, ngồi xổm nhe ra hàm răng vàng ởn.
"Hàn Tiêu Chủ, ngoan ngoãn giao món đồ đó ra, bọn ta có thể cho ngươi và phu nhân c·hết một cách nhẹ nhàng.
Bằng không chờ ngươi c·hết rồi, vị Hàn phu nhân đây sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Tuy là đang mang thai, nhưng khuôn mặt không tệ, anh em chúng ta cũng sẽ không có chê"
Gã cười hắc hắc, kéo theo đám phỉ tặc xung quanh cũng cười lên man dại, ánh mắt tên nào cũng lóe lên vẻ khát máu cùng tà d·â·m.
Vị mỹ phụ lúc này đã tỉnh lại, nghe thấy câu này liền có chút cảm giác buồn nôn.
Âu Dương Huyền chứng kiến toàn bộ, tay phải nhẹ nhàng kéo Lãnh Vô Yên rời khỏi.
Mãi đến khi hai người đã đi xa, nàng mới hỏi hắn:
"Ngươi cứ như vậy bỏ đi ?"
"Vậy ngươi còn muốn thế nào, ở lại xem tiếp sao ?"
"Ý ta không phải như vậy, ngươi không định tìm cách cứu họ sao ?"
Âu Dương Huyền quay lại, nhìn nàng giống như nhìn một con ngốc:
"Cứu? Cứu thế nào? Số lượng của chúng áp đảo chúng ta.
Chưa nói cái tên đầu trọc Tụ Đan Cảnh kia, chỉ riêng gã cầm song đao cũng đã có cảnh giới Hóa Hải Đệ Thập Tầng. Ngươi muốn ta làm sao cứu ?"
Nếu Mặc Cổ còn ở đây, hắn có thể thử một lần, nhưng hiện giờ không biết lão đi đâu, hắn làm sao có thể mạo hiểm.
Trừ khi tên Khí Vận Chi Tử kia xuất hiện, dựa vào Khí Vận mà nghịch chuyển thế cục, còn không chính là vô phương.
Lãnh Vô Yên có chút trầm mặc.
Nàng biết đối phương nói không sai, chỉ là nhìn cảnh tượng nam tử che chở cho mỹ phụ đang mang thai cứ ám ảnh mãi trong đầu.
Ba sinh mạng, một người thậm chí còn chưa ra đời.
Hai người bước đi thật lâu, sau một thoáng, nàng chợt dừng lại.
"Tại sao không đi tiếp ?" - Âu Dương Huyền quay đầu nhìn nàng.
"Ta cảm thấy vẫn là nên thử một lần. Nếu như...nếu như ta có thể vận dụng hư ảnh cổ thụ kia, nói không chừng có một cơ hội thủ thắng"
"Ngươi điên rồi sao? Chưa nói tới việc ngươi chưa làm chủ được nó, một khi sử dụng quá nhiều, ai biết được sẽ xảy ra cái gì ?"
"Ta biết, nhưng nếu như..."
"Trên đời không có cái gọi là nếu như. Ngươi cho rằng bản thân liền là Khí Vận Chi Tử, mỗi lần gặp nguy hiểm đều sẽ có người tới cứu ngươi?"
Lãnh Vô Yên đương nhiên không hiểu cái gì gọi là Khí Vận Chi Tử, nhưng nàng có thể nghe được ý mỉa mai trong giọng nói của đối phương.
Nàng cũng không tức giận, chỉ đăm đăm nhìn hắn, đôi con ngươi trong đêm tối lóe lên sắc xanh tà dị, quả thật nhìn có chút u linh.
"Ngươi muốn đi cứu. Vậy liền tự mình đi, đừng có kéo ta vào" - Âu Dương Huyền quay đi, không muốn đối diện với nàng.
Nữ tử suy nghĩ hồi lâu, sau một thoáng, dường như làm ra quyết định, nàng quay người cất bước hướng về con đường cũ.
Đi được một đoạn, nàng chợt dừng lại, nhẹ giọng nói:
"Dương Huyền, cảm ơn ngươi"
"Cảm ơn ta cái gì ?"
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta, cũng cảm ơn ngươi đã giúp ta lập mộ cho phụ thân.
Ngươi nói đúng, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà phán xét.
Ta từng nghĩ ngươi là kẻ không ra gì, nhưng ta sai rồi, ngươi là một người tốt, thế nên ta hy vọng từ nay về sau, ngươi vĩnh viễn được bình an"
Nói rồi nàng bước đi, khuất dần vào trong bóng tối.
Âu Dương Huyền nhìn theo bóng lưng nữ tử, trong lòng chợt hoảng hốt.
Không phải vì hắn lo cho nàng, mà bởi vì câu nói kia thực sự quá quen thuộc
Tại kiếp trước, vào cái đêm nàng ấy rời đi, nàng cũng từng nói như vậy với hắn.
“Dương Huyền, chúc cho huynh một đời được bình an”
Lòng hắn bỗng dưng quặn thắt lại, nỗi đau tưởng chừng đã sớm lãng quên lại một lần nữa hiện về.
Vì sao? Vì sao chứ?
Hắn biết mình không thể đuổi theo nàng, ngày mai đã là Đại Điển Gia Tộc, hắn cần phải trở về.
Có Song Trọng Giáp cùng Đoạn Hồn, lại có Ngũ Hành Bộ trợ giúp, hắn có niềm tin có thể áp chế Khí Vận Chi Tử, thậm chí tìm cơ hội phế hắn.
Một khi bỏ lỡ thời cơ, lần sau đối đầu, ai biết đối phương sẽ trưởng thành cái dạng gì ?
Năng lực của Lãnh Vô Yên tuy khủng bố, nhưng không thể sử dụng, vậy thì với hắn hiện tại cũng vô dụng.
Hắn không thể vì nàng mà bỏ lỡ cơ hội này.
Âu Dương Huyền biết rõ như vậy, lý trí của hắn nói với hắn như vậy, nhưng sâu trong trái tim hắn, hắn vẫn nhớ rõ câu nói kia
“Dương Huyền, chúc cho huynh một đời được bình an”
Âu Dương Huyền ngẩng đầu lên nhìn trời, trăng đêm nay rất tròn, cũng là đêm trăng tròn đầu tiên kể từ khi hắn tới đây.
Trong thoáng chốc, hắn thấy nhớ nàng vô cùng.
Nàng cũng giống như nữ tử kia, có đôi khi rất cứng đầu, một khi đã quyết định, liền sẽ không thay đổi.
Nếu như nàng ở đây, nàng sẽ nói gì với ta, hả Tử Liên.
.....
Lãnh Vô Yên lặng lẽ tới gần, nàng nhìn bàn tay, có chút nghi ngại. Giấc mơ về cổ thụ lần trước vẫn còn in sâu trong tâm trí.
Nàng sợ nếu như mình hút quá nhiều sinh mệnh lực, liệu rằng có trở thành một thứ gì đó mà chính nàng cũng không rõ?
"Dù thế nào. Ta cũng phải thử một lần"
Nữ tử ánh mắt quyết đoán, đang muốn bước ra, liền bị một bàn tay đặt lên vai, quay đầu lại nàng liền nhận ra chính là Âu Dương Huyền.
"Tại sao ngươi chưa đi ?"
Âu Dương Huyền không trả lời, ánh mắt quét qua đám người phía dưới.
Hắc Phong Bang ban đầu có khoảng mười lăm tên, cộng thêm lũ áo đỏ g·iả m·ạo, nhân số lên tới hai mươi lăm.
Trải qua một hồi ác chiến, chỉ còn khoảng hai mươi tên còn sống, nhưng thực lực tổng thể vẫn rất mạnh.
Ngoài trừ g·ã đ·ầu t·rọc Tụ Đan Cảnh, hai tên mạnh nhất là gã Giả Diện Nhân cùng một tên song đao đứng kế bên, đều có tu vi Hóa Hải Đệ Thập Cảnh.
Bốn tên Hóa Hải Đệ Lục Cảnh, năm tên Hóa Hải Đệ Ngũ Cảnh, số còn lại chính là Đệ Tứ Cảnh.
Trong đó có tám tên liên tục đứng quanh Lôi Trận, thay phiên nhau bổ sung linh khí.
"Ngươi muốn cứu người, vậy thì phải làm đúng những gì ta nói. Ta nói ngươi đi hướng Đông ngươi tuyệt đối không thể đi hướng Tây. Ngươi có hiểu không ?"
Lãnh Vô Yên gật đầu.
Âu Dương Huyền lôi ra Hắc Nham Cung, lại móc ra một viên đan dược nuốt vào bụng.
Viên thuốc này được gọi là Tăng Khí Tán, có thể giúp tu luyện giả bộc phát linh khí trong thời gian ngắn mà không ảnh hưởng tới cơ thể.
Tuy không thể so với Tụ Linh Bàn nhưng giá cả cũng rẻ hơn, một vạn kim tệ đổi lấy một viên, hắn cũng chỉ có được mười viên.
Hắc Nham Cung giống như cảm nhận được linh lực từ người Âu Dương Huyền truyền ra, vang lên những tiếng u u.
Hắn nhìn xuống chân đồi, đôi con ngươi lóe lên sự kiên định.
Có những chuyện dù biết là ngu xuẩn, nhưng vẫn phải đi làm, bởi vì nếu không làm chính là trái với lòng mình.
Mà hắn thực sự không muốn trái với lòng mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.