Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Khủng Bố Xe Ngựa
"KHÔNGGG!!!"
Hàn Phi gầm lên như một con thú, cả người vọt tới đỡ lấy thân xác của thê tử, Hắn điên cuồng rót linh lực vào người nàng, thậm chí còn lôi ra hai viên đan dược nhét vào miệng mỹ phụ.
Nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa.
Mỹ phụ trên tay đã không còn hơi thở, ánh mắt nàng mở to nhìn bầu trời, giống như không hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.
Nhìn thê tử c·hết trước mặt, lại còn đứa con trong bụng chưa chào đời, đối với bất cứ nam nhân nào, đều là nối đau có thể hóa điên.
Hàn Phi hiện tại chính là rơi vào trạng thái như thế.
Ánh mắt gã vằn lên từng tia đỏ, quay đầu nhìn Mặc Cổ:
"Ác Tặc !Ta phải g·iết ngươi!"
Hắn vác trường đao, cả người tựa như cuồng long lao tới bổ thẳng vào đầu đối thủ.
Mặc Cổ không tránh cũng không né, nguyên lực vận chuyển hội tụ vào quyền sáo, một quyền đánh ra v·a c·hạm cùng trường đao.
Chỉ nghe Ầm một tiếng, Hàn Phi lập tức bị đẩy lùi, hai chân kéo lê mặt đất tạo thành một vệt dài cỡ mười mét.
"Tụ Đan Hậu Kỳ !"- Đứng ở bên ngoài, sắc mặt Âu Dương Huyền chợt biến đổi.
Hắn tuy đối luyện cùng Mặc Cổ nhiều lần, nhưng đó là khi lão áp chế cảnh giới, hiện tại xem ra đây mới là thực lực chân chính.
Mặc Cổ bước ra một bước, mặt đất liền chấn động, thiên địa linh khí bốn phía quay cuồng, rung động kịch liệt.
Đột nhiên cả người lão phóng tới, ngón trỏ và ngón giữa chập lại thành một, vẽ một ra một đường cánh cung.
Ngay lập tức, từ trong hư không hiện lên mười thanh kim kiếm đâm tới Hàn Phi.
Đây chính là Huyền Kỹ Hạ Phẩm Kim Vân Xuyên Thủ, so với lúc đối luyện cùng Âu Dương Huyền mạnh hơn vô số lần
"Hàn Phi, mau chạy đi!" Âu Dương Huyền quát lớn.
Nhưng Hàn Phi hiện tại đã gần như phát điên, nào có nghe ra lời của Âu Dương Huyền, hắn bất chấp tất cả xông tới, hai tay nắm lấy cán đao bổ ra một đường.
Lưỡi đao từ một tách thành hai, từ hai lại thành bốn, rồi từ bốn biến thành tám.
Tám luồng đao khí cùng mười luồng kiếm khí va vào nhau, vang lên những tiếng leng keng chấn động cả màng nhĩ.
Bụi khói cùng lá cây khô không ngừng bị cuốn vào, nén ép rồi sau đó nổ tung, tạo thành một làn sóng xung kích tỏa ra bốn phía, dễ dàng chặt đứt đôi vài cái cây gần đó, đẩy lùi Âu Lãnh hai người về phía sau.
Mặc dù đã đứng xa tới hơn trăm mét, hai người vẫn cảm thấy cả người như có hàng vạn mũi kim đang đâm vào da thịt.
"Đây là chiến đấu giữa Tụ Đan Cảnh sao ?" - Âu Dương Huyền nghĩ thầm.
Hắn biết trận chiến sẽ sớm ngã ngũ, mặc dù cấp bậc vũ kỹ là ngang nhau, nhưng đối thủ của Hàn Phi lại là cường giả Tụ Đan Hậu Kỳ.
Ở tầng thứ này, chênh lệch một cấp cũng tựa như ngọn núi, càng đứng nói tới hai cấp độ.
Quả nhiên sau một thoáng, kiếm quang của Mặc Cổ ngày càng thịnh. Chúng bao trùm lấy Hàn Phi, dễ dàng ma diệt tám luồng đao khí của gã, sau cùng đem nó hoàn toàn phá giải.
Lực lượng còn sót lại thuận thế đâm vào người vị tiêu cục, khiến cho gã thổ huyết bay ngược về phía sau, đao trên tay rơi xuống đất, lăn lông lốc.
Y bại.
Mặc Cổ cũng chẳng hề có ý tứ buông tha, cả người vọt tới, dùng một cước đạp xuống ngực đối thủ.
Lực đạo mạnh đến mức khiến mặt đất phía dưới nứt gãy, tạo thành một mạng nhện cỡ mười mét.
Xương cốt Hàn Phi gãy vụn, làn da nứt ra cơ hồ có thể thấy từng sợi tơ máu, hàm răng hắn cắn chặt, máu từ miệng trào ra xối xả.
Đôi con ngươi oán hận nhìn kẻ thù, sau đó không cam lòng mà nhắm lại.
Mặc Cổ nâng gã lên, dưới ánh mắt của Âu Dương Huyền, bình tĩnh nắm lấy đầu của vị tiêu chủ.
"Mặc Cổ ! Đủ rồi !" - Âu Dương Huyền ra lệnh.
Nhưng không có tác dụng.
Chỉ nghe rắc một tiếng, đầu của Hàn Phi bị ép cho vỡ nát, óc và xương văng tứ tung, c·hết không thể thảm hơn.
Một vị cường giả Tụ Đan Cảnh cứ như vậy vẫn lạc.
Đứng ở một bên, Lãnh Vô Yên mặt cắt không còn hột máu, vội vã núp sau người Âu Dương Huyền.
Mặc Cổ ném thân xác đ·ã c·hết của đối phương xuống đất, quay người nhìn về phía hắn.
Ngay lập tức, hắn cảm thấy một luồng khí lạnh nhắm vào mình, tựa như con mãnh thú hồng hoang đang chuẩn bị vồ mồi.
"Mặc Cổ, ta hỏi lại lần cuối, tiền bối đang làm gì ?"
Nhưng Mặc Cổ không có ý định trả lời, chỉ chậm rãi bước đến gần.
Âu Dương Huyền nắm lấy tấm Tụ Linh Trận, sẵn sàng kích hoạt, loại đồ vật này giá cả vô cùng đắt, trên người vỏn vẹn chỉ có bốn tấm, một tấm đã sử dụng khi đối đầu với gã Tam Trại Chủ.
Nhưng hiện giờ đã không thể tiết kiệm được nữa.
Ngay lúc Âu Dương Huyền đang định hành động, thì từ phía xa, cỗ xe ngựa chợt đi tới.
Đằng sau yên ngựa, gã áo xanh lẳng lặng lôi ra một cái chuông màu đồng cổ.
Chỉ thấy hắn lắc một cái, tiếng chuông vang lên leng keng liên hồi.
Lãnh Vô Yên vô cùng sợ hãi, vội vã nắm lấy vạt áo của Âu Dương Huyền, không ngừng gọi:
"Dương Huyền, chúng ta mau chạy"
Thế nhưng nam tử vẫn chỉ đứng đó, không có cử động.
"Dương Huyền!" - Nàng lại giật tay áo hắn.
Âu Dương Huyền lúc này mới xoay đầu, chỉ là đôi con ngươi đã không còn gì ngoài một màu đen sâu thẳm.
"Dương Huyền...ngươi...!" - Nàng hoảng sợ vội vã lùi lại, nhưng cánh tay liền bị hắn tóm chặt.
"Dương Huyền...ngươi làm gì vậy. Buông ta ra. Dương Huyền!" - Nàng cố gắng giằng tay khỏi đối phương nhưng vô dụng.
Nam tử đã hoàn toàn bị điều khiển.
.....
Bên trong Nghị Sự Đường của Âu Gia, Âu Hoàn Nhan đứng trước mặt Âu Chấn Mục:
"Đã bốn ngày chưa có tin tức của Huyền Nhi, phụ thân, ta thực sự có chút lo lắng"
“Hắn có Hộ Đạo Giả đi cùng, sẽ không có việc gì”
Âu Hoàn Nhan nhìn lão nhân đang ngồi trước mặt, lạnh lùng nói:
"Nếu người m·ất t·ích là nhi tử của đại ca, phụ thân còn có thể bình tĩnh như vậy sao?"
"Hoàn Nhan! Ngươi đang chỉ trích ta ?"
Âu Hoàn Nhan nhìn lão thật sâu, sau một lúc mới chắp tay:
"Là hài nhi lo lắng cho nhi tử, ngôn ngữ không khỏi có chút quá phận, xin phụ thân thứ lỗi. Đêm đã khuya, hài nhi xin cáo lui" - Hắn bước khỏi phòng, đi về chỗ ở.
Ngay khi đối phương vừa rời khỏi, một bóng đen xuất hiện sau lưng Âu Chấn Mục.
"Xem ra hắn vẫn rất hận ngươi chuyện năm đó"
"Năm đó đúng sai đã không còn quan trọng, thứ ta lo sợ là sau khi nó nắm chức Gia chủ, sẽ chuyển mối hận đó sang Phong Nhi.
Trừ khi Phong Nhi có thể thành công gia nhập Vũ Yên Phái, rời khỏi Linh Hư Thành, bằng không càng ở đây lâu, nó sẽ càng gặp nguy hiểm. Khụ...khụ.."
Nói đến đây lão chợt ho ra một búng máu.
"Ngươi không sao đấy chứ?" - Bóng đen cau mày
"Không cần lo cho ta. Ngươi đi đi, tìm Huyền Nhi về, dù sao cũng là huyết mạch của Âu Gia, không thể để nó gặp bất trắc"
Bóng đen gật đầu, sau đó chậm rãi biến mất.
Âu Chấn Mục ngồi tựa vào thành ghế, lặng yên nhìn trần nhà.
Thời gian của lão không còn nhiều.
......
Cả quãng đường đi, Ngô Phương không dám nói câu nào, lão biết Nhị Đương Gia đang tức giận:
"Gọi hắn tới đây" - Âu Hoàn Nhan cũng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt ra lệnh.
Ngô Phương dạ một tiếng, sau một lúc dẫn theo một người đi tới.
Kẻ này vận một bộ áo choàng trùm kín đầu, che lấp đi toàn bộ cơ thể.
"Nhiệm vụ ngày mai ta giao cho ngươi, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Ngươi hiểu chưa ?"
"Đã hiểu" - Nam tử đáp ngắn gọn.
Âu Hoàn Nhan ngẩng đầu nhìn trời, trong con ngươi lóe lên sự tàn độc.
....
Cách không xa nơi ở của Âu Hoàn Nhan Tứ Trưởng lão đang ngồi cạnh bàn đá, trên tay cầm một chén trà màu xanh lục.
Mùi trà thơm ngát, phảng phất hương vị của hoa cúc bạch, nhưng không hiểu sao hôm nay uống vào lại có vị đắng chát.
"Ngày mai đã là Đại Điển Gia Tộc. Vũ Nhi, ngươi hiện giờ đang ở đâu, còn sống hay đ·ã c·hết ? Nếu còn sống vì sao không trở về ?"
Câu hỏi của nàng vang vào bóng đêm, đáng tiếc lại không có người đáp lại.
Tứ trưởng lão lặng người một lúc, rốt cuộc đặt ly trà lên bàn. Đang muốn rời đi, thần sắc đột nhiên khẽ động Bà ta quay đầu, quát:
"Là ai ? Ra đây !"
Chỉ thấy từ sau lùm cây, một nữ tử tóc lam chậm rãi bước ra, mỉm cười nói:
"Tứ trưởng lão, đêm đã khuya, người vẫn còn ngồi đây thưởng trà sao ?"
"Viên Nhi ? Con tới đây làm gì ?"
Thiếu nữ đúng là Âu Viên Viên. Vài ngày trước nàng vẫn còn nằm trên giường, hiện tại lại có thể đến đây, xem chừng căn bệnh đã thuyên giảm
"Tứ trưởng lão, người hẳn cũng biết ngày mai đã là Đại Điển Gia Tộc. Âu Hoàn Nhan nhất định sẽ thừa cơ tranh đoạt chức vị gia chủ. Một khi lão thành công, chỉ e Phong Ca sẽ gặp nguy hiểm"
Âu Tịnh Kỳ nhìn nàng, lắc đầu:
"Đừng lo lắng. Ta và Nhị Trưởng Lão đã sớm đồng thuận, chỉ cần Âu Hoàn Nhan lên làm gia chủ, hắn sẽ không động vào Phong Nhi"
"Trưởng lão thực sự tin y sẽ không làm gì ca ca?"
Âu Tịnh Kỳ trầm mặc:
"Tin hay không cũng không quan hệ. Việc Âu Hoàn Nhan trở thành gia chủ đã là việc ấn định từ trước. Ngay cả ta cũng vô lực ngăn cản"
"Vậy thì cũng chưa hẳn. Lần này vãn bối tới đây còn mang theo một người. Tứ trưởng lão, người xem đây là ai." - Nói rồi nàng khễ phất tay. Từ sau tán cây, lại thêm một người chậm rãi bước ra.
Nhìn thấy người này, Âu Tịnh Kỳ không khỏi kinh ngạc:
"Là ngươi? Sao ngươi cũng đến ? Không đúng...thực lực của ngươi, vậy mà lại..."
Lời chưa nói hết đã bị người kia khoác tay ngăn lại:
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, tạm thời không đề cập. Điều quan trọng hiện giờ là phải ngăn Âu Hoàn Nhan trở thành Gia Chủ. Tứ trưởng lão, người hẳn nên ủng hộ Viên nhi"
Tứ Trưởng Lão chắp tay sau lưng, suy nghĩ hồi lâu:
"Kể cả ta và ngươi cùng tham dự, chỉ e cũng không thay đổi được thế cục. Không nói đến Trưởng Lão Hội, trong số mười ba phân chi, đã có hơn một nửa ủng hộ hắn.
Trừ khi Phong Nhi có thể giành vị trí Đệ Nhất năm nay, chúng ta mới có cơ hội lật ngược thế cờ. Đáng tiếc hai năm qua nó không thể tu luyện, tuy hiện giờ đã khôi phục phần nào, nhưng so với Âu Dương Huyền vẫn là kém quá xa"
"Trưởng lão, thực lực của ca ca cũng không phải chỉ như vẻ bề ngoài, đối đầu với Âu Dương Huyền cũng không phải là không thể chiến thắng"
"Con nói là thật ?"
"Trưởng lão, dù người có tin hay không, chỉ cần có một cơ hội, chúng ta cũng nhất định phải thử. Chẳng lẽ người định ngồi yên nhìn Âu Hoàn Nhan trở thành Gia Chủ, p·há h·oại hết những gì mà phụ thân con năm đó đã gây dựng ?"
Lời này khiến Âu Tịnh Kỳ không cách nào phản bác.
Phải ! Chỉ cần có một cơ hội, nàng tại sao lại không đi liều.
.....
Bên trong Vân Đồ Sơn, cánh tay Lãnh Vô Yên vẫn bị nam tử nắm chặt.
"Dương Huyền, tỉnh lại đi. Nếu ngươi còn không tỉnh lại thì đừng trách ta"
Âu Dương Huyền vẫn như không nghe thấy, tiếp tục lôi nàng đi.
Nữ tử cố gắng giãy giụa, nhưng thân thể chỉ là phàm nhân, làm sao đấu lại nổi.
Trong cơn nguy cấp, nàng liền vận khởi Hoa Văn, ánh lục lần thứ ba xuất hiện, bao trùm lấy Âu Dương Huyền.
Ngay lập tức, cả người hắn vang lên những tiếng ỳ xèo như bị phỏng, có thứ gì đó trên cơ thể hắn bị đốt cháy.
"Aaaaaa"
Âu Dương Huyền hét thảm một tiếng, cả người run lên bần bật.
Bàn tay không tự chủ mà buông nàng ra, đôi con ngươi trở lại thanh tịnh.
"Đây là..." - Âu Dương Huyền nhìn khắp bốn phía, có cảm giác sợ hãi đến tột độ.
Vừa nãy khi nghe thấy tiếng chuông, cả người hắn liền rơi vào trạng thái bất động.
Có thứ gì đó bao trùm lấy hắn, khống chế toàn bộ cơ thể. hắn tựa như một vị khách nhân qua đường, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân tự hành động.
Âu Dương Huyền không suy nghĩ, lập tức kích hoạt Tụ Linh Trận, trận bàn vừa hiện, linh khí bốn phía hội tụ vào Song Trọng Giáp, mở ra trạng thái Tốc Trọng.
"Ôm chặt ta!" Âu Dương Huyền đỡ lấy Lãnh Vô Yên phi thân về phía sau.
CHẠY.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn.
Cỗ xe ngựa kia quá khủng bố, chỉ rung chuông một cái đã có thể khống chế người khác, hiện giờ nếu như không chạy, hai người họ tuyệt đối c·hết chắc.
Song Trong Giáp mở ra, Âu Dương Huyền đạt tới 42 mét một giây, cả người lao đi như một vệt lưu tinh.
Trong lòng hắn, Lãnh Vô Yên nhắm chặt đôi mắt, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió không ngừng rít lên bên tai.
Âu Dương Huyền vừa chạy vừa ngoái đầu lại, phía sau trống rỗng, không thấy có người đuổi theo, nhưng hắn cũng không dám dừng, tiếp tục chạy càng nhanh.
Chỉ là tốc độ này không thể duy trì quá lâu, tụ linh trận chỉ có tác dụng trong bảy nhịp thở, qua thời gian đó sẽ yếu dần rồi mất hẳn.
Đột nhiên, đôi con ngươi của hắn co lại, cả n·gười c·hết sững vì kinh ngạc.
Ở phía trước không biết từ lúc nào, cỗ xe ngựa cùng Mặc Cổ đã đứng đó, giống như chưa từng di chuyển.
Mà cách đó không xa, xác Hàn Phi vẫn đang nằm trên mặt đất, mùi máu tươi chưa hề tan đi.
Tại sao lại như vậy ? Chạy một hồi lại quay về đúng điểm xuất phát.
Không lẽ chúng ta rơi vào Ảo trận ? Âu Dương Huyền không ngừng suy tư.
Lãnh Vô Yên thấy hắn dừng lại, cũng mở mắt ra, lại phát hiện phía trước là cỗ xe ngựa, không khỏi có chút hoảng sợ.
Không còn cách nào, Âu Dương Huyền đặt nàng xuống đất nhưng bàn tay vẫn không buông nàng ra:
"Đừng buông tay. Nếu ta lần nữa bị nó khống chế, liền dùng năng lực của ngươi giải trừ cho ta, có hiểu không ?"
Lãnh Vô Yên gật đầu, nàng biết sắp tới hai người sẽ đối mặt với nguy hiểm.
Âu Dương Huyền lôi ra tấm tụ linh trận thứ ba, cơ thể hắn lúc này vô cùng đau nhức vì liên tiếp sử dụng tụ linh trận, nhưng tình thế hiện tại đã không có đường lùi.
Không gian im ắng, cỗ xe ngựa vẫn không có động tĩnh, nhưng chuyện này không làm hai người thấy yên tâm, trái lại càng khiến trái tim họ đập ngày một nhanh.
Cái cảm giác chờ đợi đằng đẵng, không biết kết quả chính là một dạng t·ra t·ấn, đủ để khiến tâm lý người ta đứng trên bờ vực sụp đổ.
Trong khoảnh khắc đáng sợ ấy, bàn tay của nàng và hắn càng thêm nắm chặt, tựa như chỉ cần nắm lấy nhau, liền có thể giảm bớt nỗi sợ trong lòng người kia.
Thế rồi đột nhiên, người áo xanh trên xe khẽ cử động, nhưng không phải rung chuông mà là lôi ra một thanh chủy thủ.
Chủy thủ màu đen tuyền, lưỡi hình móc câu, đầu nhọn sắc bén, đặc biệt toàn thân toát ra một màu u linh đến quỷ dị.
Chỉ thấy đối phương phất tay, con dao bay lên một đoạn rơi xuống chân Âu Dương Huyền.
Hành động này của gã làm Âu Dương Huyền ngẩn người, đối phương rốt cuộc muốn làm gì ?
Nhưng rất nhanh, hắn liền có đáp án.
Chỉ thấy người áo đỏ bên phải lôi ra một cuổn trục, từ từ mở nó ra, bên trong không có gì ngoài bảy chữ.
Bảy chữ đơn giản nhưng lại như lưỡi dao đâm vào ngực hai người.
"G·i·ế·t Nàng. Ngươi Liền Có Thể Sống"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.