Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Biến Cố

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Biến Cố


"Không phải ta"

Tam trại chủ thoáng giật mình, lập tức vận khởi linh lực, cả người bốc ra một luồng khói trắng, hình thành một bộ giáp bàng bạc bao lấy tứ chi.

Âu Dương Huyền không trả lời, chính là ngầm thừa nhận:

Hóa Hải Đệ Thập Cảnh thông thường đạt tới ba mươi mét một giây, nhưng Tụ Đan Cảnh Sơ Kỳ con số này chính là bốn mươi.

Lộc cộc. Lộc cộc. Lộc Cộc

Âu Dương Huyền cau mày, trong lòng sinh ra một nỗi bất an, đột nhiên hắn quát lên:

"Huyền Kỹ Hạ Phẩm: Bát Nh·iếp Bộc Tinh"

"Là ngươi g·iết bọn chúng?" - Cũng giống suy nghĩ của Tạ Lăng, nam tử không nghĩ đối phương chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi.

"Cẩn thận" - Hàn Phi cũng cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức bảo nương tử đề phòng.

Gã thở hồng hộc, có cảm giác điên cuồng đến phẫn nộ.

Chương 60: Biến Cố

"Phu quân, ngươi không sao chứ"

Tụ Đan Cảnh tụ nguyên đan, sử dụng chính là nguyên lực. (đọc tại Qidian-VP.com)

"G·i·ế·t hắn ? Ta cảm thấy n·gười c·hết hôm nay chính là ngươi"

Đối phương là Tụ Đan Sơ Kỳ đỉnh phong dù hắn có ở trạng thái toàn thịnh cũng rất khó chống lại, càng đừng nói thời điểm hiện tại bị Âu Dương Huyền đả thương.

Nếu là cả ba tên cùng tới, thì ta cũng vô phương. Ta thực sự tò mò, rốt cuộc bọn chúng muốn thứ gì ở ngươi, lại phải huy động nhân lực đông đảo như vậy ?"

Tam Trại Chủ kinh hãi không thôi, đối phương vậy mà có cả Huyền Kỹ bậc cao, Linh Hư thành từ khi nào xuất hiện thiếu niên sở hữu Huyền Kỹ ?

Vị mỹ phụ tiến tới đỡ lấy gã, lo lắng hỏi:

"Dương Huyền, ngươi lại thả sương mù ra hả ?" - Lãnh Vô Yên có chút kỳ quái nhìn hắn.

Tam Trại Chủ đương nhiên nhìn thấy cảnh này, ánh mắt mở to như man thú, miệng nở nụ cười man dại.

"Huyền Kỹ Thượng Phẩm : Đào Hoa Am"

Trong thoáng chốc, hắn thực sự hoài nghi đối phương đến từ Liên Minh Tứ Trụ.

Nghe câu hỏi, Hàn Phi cùng Hàn Phu nhân có chút khó xử, không tự chủ nhìn nhau.

Hiện tại là lần đầu tiên hắn đối diện với cường giả Tụ Đan thực sự, hơi không cẩn thận liền sẽ thân tử đạo tiêu.

Dưới trạng thái Nhập Vi, tốc độ của Tấm Trại chủ chính là rùa đúng nghĩa.

"Còn sáu nhịp" - Tam Trại Chủ lạnh lùng mở miệng, thân pháp như uyển xà, tung người bay lên cao, hai cánh tay cơ bắp giơ chùy cao quá đầu, sau đó nện xuống.

"Từ từ lùi lại, đi chậm thôi" - Hàn Phi truyền âm cho ba người.

Hai người trên xe lại như không nghe thấy, vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Đứng đối diện, Âu Dương Huyền cắm đao xuống đất.

Tam Trại Chủ dù gì cũng là cường giả Tụ Đan Cảnh, phản ứng cũng không chậm, chùy gai xoay quanh người tạo thành một vòng phòng tuyến.

"Đã như vậy liền không làm phiền hai vị. Cáo từ"

"A.....a" - Gã gào lên tựa như một con thú hoang b·ị t·hương.

Ánh mắt gã lập tức quét qua thiếu nữ đứng bên cạnh.

Nửa nhịp nói thì ngắn, nhưng chiến đấu cấp bậc này, chỉ nửa nhịp cũng thay đổi cả trận chiến.

Sương mù vừa nãy là do Ngũ Hành Bộ Hệ Thủy: Phù Sương Lưu tạo thành, hắn đương nhiên chỉ có một bộ.

"Ta không biết ngươi làm thế nào g·iết được bọn chúng, nhưng Hóa Hải Cảnh chung quy vẫn chỉ là Hóa Hải Cảnh. Đứng trước mặt cường giả Tụ Đan, đơn giản là không đáng một đồng"

Nếu hắn ở trường hợp của gã cũng sẽ làm như vậy.

Hàn Phi thở dài, lần này cha con bọn họ đi theo hai lộ tuyến khác nhau, hiện tại có muốn cứu viện cũng không kịp, chỉ có thể trông vào ý trời.

Nhìn ánh đao sắp bổ vào đầu, tam trại chủ đột nhiên gồng bụng, miệng phồng lên như miệng cóc, sau đó hét lên:

"Cáp Mô Hống"

Ánh mắt nàng mở to, miệng thì há hốc nhưng lại chẳng thể phát ra tiếng, đôi con ngươi nhìn về phía phu quân, giống như muốn nói gì đó mà không được.

"Nghe nói phỉ tặc Vân Đồ Sơn có tổng cộng ba vị trại chủ. Lần này các ngươi may mắn chỉ bị một tên tập kích.

Cả người nàng ngã xuống đất, tuyệt khí bỏ mình.

Không hiểu sao, Âu Dương Huyền có cảm giác ánh mắt của bọn chúng dường như đang nhìn vào nữ tử đứng sau mình.

Âm ba từ miệng phóng ra đánh vào người Âu Dương Huyền, âm kích không quá mạnh, nhưng vô cùng chói tai khiến họ Âu váng cả đầu, đao thế cũng vì vậy mà chững lại nửa nhịp.

Mặc Cổ không có chút gì là sẽ nghe lệnh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía khoảng không trước mặt.

Ở nơi thê tử đang đứng, không biết từ lúc nào xuất hiện một gã đàn ông cao lớn, mái tóc vàng như hùng sư, hai cánh tay của hắn đang đặt trên cổ thê tử.

"Tiền bối, nàng là người quen của ta, không phải kẻ địch, buông tay ra đi"

Sáu thanh phi đao đánh vào hộ giáp, liền bị bật ngược trở về, tựa như đụng phải kim loại. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Lần này Phỉ tặc Vân Đồ Sơn chỉ có Tam Trại Chủ xuất hiện, hai kẻ còn lại không thấy đâu, chỉ e đã tập kích chuyến xe của Gia Phụ"

Hai người sau khi biết chuyện của Âu Dương Huyền, liền xông vào màn sương cứu viện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn xoay trường đao, vân toàn lực chém xuống khiến tam trại chủ phải giơ chùy đón đỡ.

Xe ngựa làm từ gỗ nâu, hai bên treo đèn lồng trắng.

"Tiểu tử, ngươi mạnh đấy. Đáng tiếc vẫn là chậm một nhịp. Bất kể ngươi là ai, chỉ cần g·iết ngươi ta liền sẽ kiếm lợi lớn. Huyền Khí, Huyền Giáp, còn có cả công pháp kia. Tất cả đều là của ta"

Hóa Hải Cảnh mở Khí Hải, sử dụng chính là linh lực.

"Còn ba nhịp" - Âu Dương Huyền lẩm nhẩm.

"Còn một nhịp, cơ hội đến"

Cái đầu của vị Hàn Phu Nhân xoay một vòng, sau đó cong một góc kỳ dị, cứ thế lệch sang một bên.

Bánh xe làm từ kim loại, đã có phần rỉ sét, mà ngựa kéo xe lại càng kỳ quái, cả người nó gầy đến trơ xương, hai hốc mắt lõm sâu, nhìn qua vô cùng quỷ dị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lãnh Vô Yên bị hắn nhìn có chút hoảng hốt, vội vã nép sau lưng mỹ phụ.

Hắn đang muốn cùng Lãnh Vô Yên rời đi, đột nhiên xung quanh sương mù lại xuất hiện.

Chùy như chày sắt giã xuống liên tiếp, mỗi chùy đánh xuống đều mang sức nặng ngàn cân, tựa như tám cái cột đình có xu thế chấn nát đại địa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bốn người lặng lẽ di chuyển, từng bước, từng bước chậm chạp, đặc biệt là Âu Dương Huyền, đã sớm nắm trong tay Tụ Linh Trận, chỉ cần có biến liền sẽ khai mở.

Hàn Phi vuốt đao, nhớ đến cảnh từng n·gười c·hết trước mặt, lửa nộ bốc lên.

Tam Trại Chủ kinh hoàng quay đầu lại, chỉ thấy nơi đó xuất hiện một vị trung niên râu đen ba chỏm, trên tay cầm trường đao.

Chỉ nghe rắc một tiếng, bàn tay Mặc Cổ xoay mạnh.

"Là ngươi ?"

Nguyên lực mở ra toàn bộ chống đỡ lại sức công phá của Đào Hoa Am.

"Âu Gia Song Kiêu!" - Hàn Phi có chút kinh ngạc, thân là bảo tiêu, hắn đương nhiên nắm rõ tin tức ở Linh Hư Thành.

Nghe đồn thế hệ trẻ Âu Gia có hai vị thiên tài được mênh danh là Âu Gia Song Kiệt, đáng tiếc một người dường như đã phế.

Âu Dương Huyền vận Tùy Ba Trục Lãng, đỉnh cấp thân pháp của Như Nguyệt.

"Tụ Linh Trận cấp bậc Tụ Đan ?"- Nam tử đầu trọc hít một ngụm khí lạnh.

Hàn Phi nhìn hắn chạy thoát, dù muốn đuổi theo nhưng thân thể cũng không hơn gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã biến mất trong màn đêm.

"Lão Nhân Gia có thực lực nửa bước Linh Thân, tuyệt đối sẽ không có việc gì" - Mỹ phụ an ủi phu quân

Hàn Phi lắc lắc đầu:

"Âu Gia Âu Dương Huyền"

Thế nhưng trái với lo lắng của họ, cả đoạn đường liền không có gì phát sinh, cỗ xe ngựa cũng không có ý định đuổi theo.

Hắn lập tức lấy ra một cái trận bàn.

Đối phương nói không sai, nàng khi nãy chính là vận dụng năng lực cổ thụ, t·ấn c·ông vào những kẻ bày trận.

"Ngươi...rốt cuộc là ai ? Là người của Liên Minh sao ?"

"Chuyện này...có chút không tiện nói ra, hy vọng công tử hiểu cho"

"Mặc Cổ, tiền bối đang làm gì vậy ?"

Âu Dương Huyền nghe vậy cũng không miễn cưỡng, dù sao hai bên vốn không quen, cho dù được mình cứu, chung quy vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.

Tam Trại Chủ cấp tốc nhảy lùi lại, cả người gầm một tiếng, ba thanh phi đao liền b·ị đ·ánh bay ra khỏi cơ thể.

Rất nhanh, gã liền thấy xác của đồng bọn nằm la liệt trên mặt đất, xung quanh còn vương vãi mùi máu tanh.

Âu Dương Huyền không đáp, tay phải khẽ ngoắc, chỉ thấy dưới đất trồi lên sáu thanh phi đao, nhắm thẳng những chỗ yếu hại trên cơ thể đối thủ.

Lôi Trận do tám người chủ trì, cứ thay phiên nhau duy trì linh lực, chẳng lẽ đối phương có người cứu ra.

Cánh đào tuy mỏng manh nhưng sắc bén, đánh cho vũ kỹ của đối phương tan thành mảnh nhỏ, những cánh hoa còn sót lại thuận thế xông tới, phá luôn Hộ Giáp Chân Khí của nam tử.

Lấy hắn làm trung tâm, hoa đào xoay tròn như một cơn bão, rồi đột nhiên bùng phát, cuồn cuộn kéo tới v·a c·hạm với Bát Nh·iếp Chùy.

Âu Dương Huyền hừ lạnh, tay trái nắm chặt, xung quanh lập tức xuất hiện hàng ngàn cánh hoa đào, so với bình thường hắn sử dụng, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Hai người cùng lúc bị đẩy lùi, g·ã đ·ầu t·rọc mượn lực, cả người lộn một vòng bỏ chạy thục mạng.

Tay phải hắn cầm Đoạn Hồn chém về phía Tam Trại chủ, chỉ nghe ầm ầm hai tiếng, chân khí va vào nhau bùng nổ dữ dội, linh lực một đen một xám không ngừng giằng co.

Hơn nữa Phù Sương Lưu có màu ám xanh, còn sương mù này lại toàn một màu xám trắng

Xe ngựa vừa xuất hiện liền khiến bốn người sởn tóc gáy, không tự chủ mà run lên một chập.

Không những huy động nhiều người, còn sử dụng cả Lôi Trận.

Đột nhiên nhớ tới điều gì, hắn quay lại nhìn nam tử đứng phía sau, hai tay chắp lại cung kính nói:

Bảy nhịp thở đã trôi qua, Tụ Linh Trận mất tác dụng đã trở thành phế phẩm, mà hắn thì cả người đau nhức, nhất thời không thể lần thứ hai vận dụng.

"Đừng mừng vội, sương mù vẫn chưa tan, chỉ e nguy hiểm còn chưa kết thúc. Tốt nhất là tăng tốc tìm cách rời xa ..."

"Cứ như vậy thoát rồi ? Chẳng lẽ vận khí lại tốt như vậy" - Âu Dương Huyền có chút không tin.

Mà bên cạnh hắn còn có hai nữ nhân, một người là một vị mỹ phụ mang bầu, còn một người là một thiếu nữ chỉ khoảng 15, 16 tuổi.

Cái thứ hai có nồng độ vượt xa cái đầu tiên, giúp cường giả Tụ Đan có thể mở ra Hộ Giáp Chân Khí.

Hàn Phi thấy ánh mắt của gã, cũng bất giác quay đầu

Tuy rằng nguyên lực bị tiêu hao không nhỏ, nhưng thân là cường giả Tụ Đan Sơ Kỳ Đỉnh Phong, liền như hổ lạc bầy dê, mỗi đao đánh ra liền chặt đứt một người.

Tuy rằng hắn từng đối luyện cùng Mặc Cổ, nhưng đó là dưới tình huống lão áp chế cảnh giới.

Ba tiếng động vàng lên, từ trong màn sương, một cỗ xe ngựa dần xuất hiện.

So với cái dùng khi đấu với Thạch Vân, thứ này nhỏ hơn nhiều, có màu đỏ như chu sa, phía trên họa chi chít những ký tự xanh lam.

Người này đúng là Mặc Cổ, nhưng tình trạng của lão rất kỳ quái, dường như không hề nhận ra Âu Dương Huyền.

Ở nơi kéo xe có hai bóng người, bọn họ đeo mũ trùm qua đầu, người bên trái áo xanh, sọc đen, người bên phải áo đỏ sọc trắng.

Loại Tụ Linh Trận này đắt vô cùng, giá không dưới hai mươi lăm vạn Kim Tệ.

Không thể tiết kiệm nữa!

"Là người quen của Huyền công tử. Xin thủ hạ lưu tình" - Hàn Phi đứng ở một bên có chút gấp gáp.

"Ra đi, ngươi còn định núp đến bao giờ ?" - Tam trại chủ cất tiếng

"Xem ra cỗ xe đó không có ý định đuổi theo" - Hàn Phi giống như trút được gánh nặng, vừa rồi áp lực mà hai người kia tạo ra khiến hắn sợ hãi không thôi.

Sáu thanh phi đao đâm tới quá nhanh, Tam trại chủ đã mất Hộ Giáp Chân Khí, chỉ có thể lựa chọn chống đỡ ba nơi yếu hại, còn tay và chân thì vô phương ngăn cản.

Hai mươi lăm vạn Kim Tệ đổi lấy chiến lực Tụ Đan Cảnh trong bảy giây, một cái giá quá lớn cho một thời gian quá ngắn.

Một khi sử dụng liền có thể hội tụ linh lực duy trì ở Tụ Đan Cảnh trong bảy nhịp thở.

Từ sau rặng cây, Âu Dương Huyền bước ra.

Không biết qua bao lâu, Hàn Phi mới mở miệng:

"Không biết hai vị là ai, đứng chắn trước chúng ta có việc gì ?"

Chỉ nghe phập một tiếng, có ba thanh cắm vào hai chân, một thanh cắm vào tay phải.

Âu Dương Huyền sớm đã mở ra trạng thái Nhập Vi, nhưng cũng phải nhăn mày vì tốc độ của đối phương.

Dù có Song Trọng Giáp, vẫn là thua kém.

Ngay lập tức, linh khí hội tụ quanh người Âu Dương Huyền, không ngừng truyền vào Song Trọng Giáp, từng đường vân trên đó rực sáng, giống như đang hưởng ứng.

"Lần này quả thực cảm tạ hai vị, nếu không có hai vị, tính mạng phu phụ ta thật khó bảo toàn. Không biết nên xưng hô như thế nào?"

Thời gian không còn nhiều, tay trái hắn ngoắc lên, sáu thanh phi đao thuận thế xoay vòng lần thứ hai đâm tới.

Tam trại chủ vác đại chùy tiến vào màn sương.

Bốn người đứng yên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đặc biệt là đôi con ngươi của lão không còn tròng trắng, chỉ có một màu đen quỷ dị.

Uy áp tạo ra khiến người phía dưới hít thở không thông.

Một chiêu vừa rồi đã tốn mất ba nhịp thở.

"Tiền bối, đừng..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Âu Dương Huyền chợt mở to nhìn về phía vị Hàn Phu nhân.

Tam Trại Chủ đột nhiên động, tốc độ vô cùng khủng bố.

Một phu một thê không ngừng tàn sát, gần như tiêu diệt đám phỉ tặc. Đáng tiếc lại để tên Kiều Phúc kia chạy thoát.

Trận pháp vừa bị phá, Hàn Phi cùng thê tử của hắn liền thoát vây.

Đầu, bụng, ngực, chân, tay, mỗi vị trí hướng đến đều là vị trí yếu hại, hơn nữa còn là chọn trúng thời điểm, đâm vào kẽ hở mà đối phương không phòng bị.

Sau một thoáng cả hai cùng lùi lại, Âu Dương Huyền lùi mười bước trong khi đối thủ chỉ lùi tám.

Cả người như lưu tinh phóng tới, linh lực toàn bộ nén vào Đoạn Hồn, một đao bổ xuống.

"Phỉ tặc, đền mạng cho huynh đệ ta"

Thê tử của hắn tuy mang bầu, nhưng thực lực cũng là Hóa Hải Đệ Bát Cảnh.

Xe ngựa sau khi xuất hiện liền chỉ lặng lẽ đứng đó, bình tĩnh quan sát bọn họ.

Song Trọng Giáp mở ra toàn bộ năng lực của một kiện Huyền Khí Trung Phẩm, tốc độ của Âu Dương Huyền từ mười hai mét một giây lập tức vọt lên bốn mươi hai mét trong một giây.

Vẫn là không g·iết được đối phương.

Mặc dù cổ thụ yếu hơn rất nhiều so với lúc chạm Thạch Vân, nhưng mục tiêu cũng chỉ là phá trận.

"Hàn Phi ? Ngươi làm thế nào mà thoát ra được ?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Biến Cố