Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 66: Đệ Nhất
Người bay ra không ngờ lại là Mộ Thiên Duật
"Mộ Thiên Duật, hắn b·ị t·hương rồi!"
"Không thể nào ? Tên này hai trận trước, ngay cả góc áo cũng không có đổi, vậy mà giờ lại b·ị t·hương ?" - Đám đông phía dưới thốt lên kinh ngạc.
Mộ Thiên Duật ôm lấy bả vai đang chảy máu, sắc mặt có chút âm trầm:
"Ngươi vì sao không trúng độc ?"
Cái gọi là màn sương tím, chẳng qua chỉ là thủ đoạn che mắt, át chủ bài thực sự tới từ độc kỹ có tên Oa Bì Tử.
Muốn tu luyện thứ này, mỗi ngày mười hai canh giờ, đều phải phải ngâm mình trong đầm lầy, hấp thu độc tính từ Thiên Tằm Oa, một loại dị thú thân ếch, đuôi tằm.
Độc tích trữ vào trong da, tạo thành những đốm đen trên người, còn được gọi là nang độc.
Mỗi lần thi triển, nang độc bị phá vỡ, độc thoát khỏi nang, bốc thành khí tỏa ra xung quanh.
Bởi vì nó không mùi không sắc, đối phương lại chỉ tập trung vào đám sương mù, càng khiến y dễ dàng đắc thủ.
Loại độc này tiếp xúc qua da, vì vậy mà dù phong bế khứu giác cũng vô dụng.
Một khi trúng phải, cơ thể liền trở nên tê dại, cả người cứng ngắc, biến thành miếng thịt mặc cho gã bầy bố.
Đương nhiên, Oa Bì Tử không phải là không có nhược điểm.
Mỗi lần thi triển đều phải phá vỡ nang độc, khiến cho cơ thể vô cùng đau đớn, da thịt thì bỏng rát.
Hơn nữa tốc độ lan tỏa rất chậm, phạm vi bao phủ cũng không xa, đối phương chỉ cần cảnh giác một chút, liền có thể thoát khỏi tầm ảnh hưởng.
Có điều đây là sàn đấu, đối thủ bị bó hẹp trong không gian nhất định, chính là cơ hội tuyệt hảo để thi triển độc kỹ
Hai lần trước độc vừa ra, gã liền dễ dàng đắc thủ.
Mà lần này...
Âu Dương Phong ban đầu cử động chậm chạp, bộ dáng cùng trúng độc giống nhau như đúc.
Nhưng hắn vừa t·ấn c·ông, gã lại lập tức sinh long hoạt hổ, một chiêu tung ra đã khiến mình b·ị t·hương.
Rốt cuộc là vì sao ?
Hắn không biết, dưới sự trui rèn của những điểm Tinh Quang, cơ thể Âu Dương Phong sớm đã sinh ra năng lực kháng độc.
Tuy còn xa xa không đạt tới năng lực Bách độc bất xâm, nhưng chỉ dựa vào chút độc của Oa Bì Tử còn chưa làm gì được hắn.
"Vũ kỹ của ngươi, g·iết địch một ngàn thì tự tổn tám trăm, nếu còn tiếp tục thi triển, tương lai không c·hết cũng tàn phế. Đầu hàng đi, ngươi không phải là đối thủ của ta"
Mộ Thiên Duật cắn chặt răng, nếu được lựa chọn, người nào nguyện ý đi tu luyện cái thứ vũ kỹ c·hết tiệt này.
Nhưng người đó cùng với Gia Chủ đã sớm thỏa thuận, lại dùng tính mạng mẫu thân mang ra uy h·iếp, hắn dù không muốn cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Từ ba năm trước, Mộ Thiên Duật đã bắt đầu cải tu loại vũ kỹ này.
Nang độc h·ôi t·hối mọc khắp người, trở thành thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ, cả ngày chỉ có thể khoác áo choàng kín mít.
Ánh mặt gã bất giác hướng về phía đài cao, những lời tối qua lại vang lên trong đầu.
"Chỉ có thành công. Không cho phép thất bại ! Nếu không, ngươi tự biết hậu quả"
Mộ Thiên Duật cắn chặt răng, gầm lên:
"Không có độc công thì thế nào ? Ta vẫn có thể đánh bại ngươi !"
Chỉ thấy gã phất một cái, trên tay hiện lên hai chiếc luân xa, mỗi chiếc gắn năm lưỡi dao, phần giữa có một cái tay cầm.
Luân xa tựa như hai bánh xe ánh lên màu tím nhạt, chính là v·ũ k·hí của hắn - Tử Cực Song Luân
"Đi !"
Mộ Thiên Duật quát lên một tiếng, một trong hai chiếc luân xa xé gió mà đi, năm lưỡi đao xoay tròn như con vụ, tốc độ nhanh tới mức dọa người.
Âu Dương Phong khẽ lách người đã né khỏi luân xa, nhưng ngay sau đó, một tiếng gió rít gào chợt vang lên bên tai.
Mộ Thiên Duật tận dụng thời cơ y né tránh đã tiến sát tới, tay phải dùng lực chém thật mạnh vào bả vai đối phương.
Chiếc luân xa còn lại vốn đã bay đi, lại bị gã triệu hồi về, cùng lúc tiến hành hai mặt giáp công.
Âu Dương Phong hừ lạnh, loại tình huống này giống hệt ngày đó chiến đấu cùng Lâm Vũ Phong.
Nhưng giờ tình thế đã khác, chỉ thấy y xoay kiếm một vòng, quanh người xuất hiện một con hỏa long to cỡ nửa trượng.
Hỏa Long uốn mình, quấn quanh chủ nhân, thân long đồ sộ, hiện rõ từng cái vảy rồng.
Cả người tựa như một màn chắn đẩy lùi thế công của đối thủ.
"Hỏa Long Phần Thiên- Long Thân Trầm Uyên"
Hỏa Long Phần Thiên vốn có tứ thức, mỗi thức ứng với một bộ phận trên cơ thể.
Long Thủ, Long Trảo, Long Thân cùng Long Vĩ.
Trong đó Long Thân Trầm Uyên chính là lấy thân long mà diễn hóa, thuộc về chiêu số phòng ngự.
Hỏa Long Phần Thiên vốn là Hoàng Kỹ hạ phẩm, lại có Thập Tinh Quyết bổ trợ, uy lưc tăng thêm hai phần, lập tức đánh bật Mộ Thiên Duật về phía sau.
Họ Mộ xoay một người rơi xuống sàn đấu, hai chân trượt đi một đoạn mới hóa giải hết thế kình.
Gã ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy một đầu kiếm đánh tới trước mặt.
Hỏa Long cũng theo đó mà chuyển động, từ thủ chuyển thành công, đuôi rồng v·út lên thiên không, sau đó dữ dội đập xuống.
Hỏa Long Phần Thiên thức thứ tư - Thông Thiên Vĩ Ngạn.
Mộ Thiên Duật thấy đuôi rồng đánh tới, vội vã thu hồi cái song luân chắn trước người, dùng toàn bộ linh lực còn lại chống đỡ một chiêu này.
Song luân xoay tròn như con vụ, tạo thành một cái khiên linh lực.
Có điều, kinh mạch của y chỉ là Nhân cấp, sao có thể so với Âu Dương Phong sở hữu Tiên Mạch, tuy đều là Đệ Nhất Cảnh nhưng mật đô linh lực lại xa xa không bằng.
Chỉ nghe ầm ầm hai tiếng, cái hỏa vỹ dễ dàng đập nát màn chắn, đánh xuống người y.
Họ Mộ như cảm thấy như có một thanh cự chùy nện vào lồng ngực, mồm phụt máu tươi bay về phía sau.
Áo quần gã cháy xém, bị đốt hơn phân nửa, gã đau đớn rên la, có cảm giác xương cốt toàn thân đều gãy lìa.
Nhìn thấy cảnh này, đám đông phía dưới không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Một chiêu, chỉ một chiêu, liền b·ị đ·ánh bại.
Tuy biết Âu Dương Phong rất mạnh, đánh bại được cả vị Đệ nhất kia của Lâm Gia, nhưng thế này vẫn là có chút quá ngưu bức.
Trên đài cao, bàn tay vị Quan Hoa Gia Chủ nắm chặt thành ghế, trong miệng phun ra hai từ phế vật.
Đột nhiên nhớ tới chuyện gì, bà ta vội vã quay lại nhìn Âu Hoàn Nhan.
Chỉ thấy y mở nắp tách trà, khẽ nhấp một ngụm, khuôn mặt từ đầu đến cuối không lộ chút b·iểu t·ình.
Nhưng càng là không b·iểu t·ình, càng khiến bà ta đổ mồ hôi lạnh, bởi bà ta biết Nhị Đương Gia thực là đang nổi giận.
....
Lúc này dưới đài, Mộ Thiên Duật cũng chưa có ngất đi.
Hắn gắng gượng bò dậy, từng mẩu quần áo bị cháy xém, biến thành tro, rơi lả tả xuống sàn đấu, để lộ ra một cơ thể gầy gò, ngập tràn những vết sẹo.
Đây chính là hệ quả từ vũ kỹ mà y tu luyện.
"Mộ Thiên Duật, bỏ cuộc đi. Thương thế của ngươi đã rất nặng, đánh tiếp sẽ chỉ khiến tính mạng gặp nguy hiểm" - Nhị trưởng lão mở miệng nhắc nhở.
Mộ Thiên Duật giống như không nghe thấy, tay phải quờ quạng, vớ lấy song luân, chỉ là bàn tay đau nhức vô cùng, bất giác lại đánh rơi xuống đất.
"Ta...không thể thua...Mẫu thân ta còn đang bị nhốt....Ta không thể thua...Không thể thua. Các người có hiểu không ?"
Những lời này nói ra khiến đám đông có chút nghi hoặc, bất giác nhìn về phía Gia Chủ Quan Hoa Trấn.
Vị mỹ phụ bị mọi người nhìn vào, khuôn mặt không khỏi tái đi.
Mộ Thiên Duật rốt cuộc nhặt được v·ũ k·hí.
Hắn đứng lên, khó nhọc đi từng bước, mỗi bước lại thở hồng hộc, tựa như đang chịu cơn đau không cách nào diễn tả.
Thấy cảnh này, ngay cả Khí Vận Chi Tử cũng có chút bội phục.
"Mộ Thiên Duật, chịu thua đi. Tiếp tục sẽ chỉ là vô ích"
"Ta không thể thua...Ngươi hiểu không ? Ta không thể thua"
Cả người hắn lúc này đã tràn đầy máu tươi, nhưng y vẫn là mặc kệ, cánh tay phải nắm giữ song luân, giơ lên muốn chém xuống.
Đáng tiệc động tác này lại khiến v·ết t·hương thêm trầm trọng, nhất thời không cách nào cử động.
Âu Dương Phong tiến đến gần, một bàn tay giữ lại tay hắn.
"Đầu hàng đi. Ta hứa với ngươi, chỉ cần ta còn ở đây. Gia Gia còn ở đây. Người thân của ngươi sẽ không có việc gì"
Mộ Thiên Duật nhìn sâu vào mắt đối phương, giống như đang tự hỏi, gã nói thật hay là nói dối.
Sau cùng, thứ hắn thấy được chỉ có sự sự kiên định.
Sau một thoáng, khóe mắt hắn chợt có lệ, nỗi đau suốt ba năm qua dồn nén rốt cuộc cũng được giải thoát.
"Đa...tạ"
Hắn thốt lên hai tiếng, cuối cùng đổ gục xuống, bất động.
Âu Dương Phong đỡ lấy y, sắc mặt âm trầm, đôi con ngươi bốc lên nộ hỏa, nhìn chằm chằm lên đài cao.
"Gia chủ Quan Hoa, ngươi thân là Phân Gia Gia Chủ, lại ép buộc người trong tộc tu luyện độc công, bắt nhốt gia đình y để khống chế. Ngươi chẳng lẽ đã quên đi tổ huấn, không cho phép tàn sát đồng tộc hay sao ?"
Âu Dương Phong chỉ kiếm vào mặt bà ta, lạnh lùng chất vấn.
Vị Phân Chi Gia Chủ thấy vậy, sắc mặt đã tái lại càng tái, nhưng bà ta cũng là kẻ lão luyện, thấy nguy mà không loạn.
"Phong công tử. Người nếu không có bằng chứng, tuyệt không thể vu oan giá họa cho người khác !"
"Vu oan ? Ta hỏi ngươi. Độc kỹ của hắn tu luyện, mỗi lần thi triển đều là đả thương mình trước, g·iết địch sau. Dù có thắng cũng đều là thắng thảm, căn cơ bị hao tổn. Có kẻ nào ngu xuẩn đến mức tự hủy hoại con đường tu luyện như vậy không ?"
"Chuyện đó...ta thực sự không biết. Dù sao người có tay chân, hắn muốn tu luyện thế nào, chẳng lẽ ta quản được ?"
Âu Dương Phong cười nhạt:
"Nếu đã như vậy, ngươi liền để người nhà hắn tới đây, trực tiếp cùng chúng ta đối chất. Nếu như hắn là bị ép buộc, vậy thì tội cưỡng ép đồng tộc, ngươi trốn không thoát đâu"
Vị Gia Chủ Quan Hoa Trấn lúc này triệt để hoảng sợ, vội vã quỳ trước mặt Âu Chấn Mục.
"Lão Gia Chủ...ta thực sự không có ý hãm hại hắn. Chẳng qua là ta... là ta...quá coi trọng Đại Điển năm nay."
Nói đến đây, ánh mắt bất chợt nhìn sang Âu Hoàn Nhan, khẽ cầu cứu.
Âu Hoàn Nhan trái lại không có nhìn nàng, vẫn tiếp tục uống trà, tựa như chẳng có chút gì liên quan tới y.
Tứ Đương Gia hừ lạnh:
"Coi trọng Đại Điển thì thế nào ? Nếu ai cũng giống ngươi, bắt ép hệ mạch tu luyện công pháp hủy hoại căn cơ, vậy thì tương lai Âu Gia còn ra cái gì nữa ? Nhất định phải phạt thật nặng, làm gương cho kẻ khác"
Lão Gia Chủ lạnh lùng nhìn vị mỹ phụ:
"Người đâu, bắt nàng lại, nhốt vào địa lao, phế kinh mạch, cách bỏ hoàn toàn vị trí Phân Gia Gia Chủ"
Vị mỹ phụ hoa dung thất sắc, lập tức dập đầu:
"Gia chủ đừng... Ta sai rồi, ta sai rồi. Thật sự không phải là ta cố ý. Là do hắn ép ta, là do…”
Nàng còn chưa nói hết, một bóng người chợt nhảy ra, vỗ vào đầu nàng một chưởng.
Chưởng này vô cùng hùng hậu, thế như bài sơn đào hải.
Vị mỹ phụ đang không phòng bị, đầu lập tức nứt ra làm đôi, khóe mắt tràn đầy máu tươi, ngã xuống bất động.
Bầu không khí của Đại Điển bỗng chốc lặng cả đi, có người không tin vào mắt mình.
"G·i·ế·t người! G·i·ế·t người rồi"
"Người này điên rồi. Vậy mà dám ở Đại Điển, trước mắt lão gia chủ g·iết một vị phân gia. Hắn là không muốn sống sao ?"
Thập tam phân gia, mỗi người đứng đầu đều là vô cùng tôn quý, chỉ xếp sau gia chủ, trưởng lão hội cùng tứ vị đương gia
Một người như vậy, lại bị người khác sinh sinh một chưởng đập c·hết, đây chẳng khác nào vỗ vào mặt thể diện của Âu Phủ.
Đám đông lúc này mới nhìn kỹ lại kẻ ra tay, chỉ thấy người này là một vị lão nhân mặc áo xám, trên mặt nuôi hai chòm râu, nhìn ra có chút phong khinh vân đạm.
"Ngươi là ai ? Lại dám cả gan g·iết người ở Đại Điển ? Người đâu bắt hắn lại " - Nhị trưởng lão sắc mặt âm trầm quát lên.
Lập tức có hai gã cận vệ đi tới, hai chân đạp ngã y.
Vị lão nhân cũng không phản kháng, liền quỳ xuống, dập đầu.
"Xin nhị trưởng lão cùng gia chủ minh xét, Mộ Thiên Duật vốn là ngoại tôn của ta. Ta nhất thời nóng giận, không kìm được mà ra tay. Mọi tội lỗi, ta nguyện ý nhận phạt"
"Ngoại tôn của ngươi ?"
"Phải, đại công tử của Gia Chủ Quan Hoa cưỡng bức con gái ta, không lâu sau thì sinh ra Thiên Duật. Bọn họ vì muốn giữ kín chuyện này, liền ép chúng ta không được làm to chuyện.
Ta thực sự không cam lòng, nhưng gia chủ thế lớn, ép người một đầu, khiến cho chúng ta chỉ có thể nuốt nhịn.
Sau cùng vẫn là Nhị Đương Gia đứng ra giải vây, bắt Quan Hoa gia chủ phải đưa sính lễ đến rước con gái ta về làm tiểu th·iếp.
Vốn cho rằng mọi chuyện đã êm đẹp, lại không biết gia chủ Quan Hoa tán tận lương tâm như thế, ngang nhiên ép Thiên Duật luyện độc công, còn bắt nhốt nhi nữ làm con tin.
Tất cả là lỗi của ta, kính xin gia chủ cùng Nhị trưởng lão trách phạt ta. Đừng liên lụy tới Thiên Duật"
Vừa nói hắn vừa tiếp tục dập đầu.
Lão Gia Chủ nghe vậy, liếc nhìn Âu Hoàn Nhan
"Hoàn Nhan, chuyện y nói là thật ?"
Âu Hoàn Nhan lúc này mới đặt ly trà xuống, đứng dậy chắp tay nói:
"Đúng là có việc như vậy. Chuyện này đối với Quan Hoa Trấn cũng không phải việc gì hay ho.
Vốn chỉ định giúp cô nương kia nhận được một mối hôn sự, lại không nghĩ Gia Chủ Quan Hoa Trấn tán tận lương tâm như thế, ngay cả ngoại tôn cùng con dâu cũng không buông tha. Chuyện này cũng là do hài nhi suy nghĩ không chu toàn"
"Nhị Đương Gia cũng không thể trách ngươi. Ngươi là thật tâm làm chuyện tốt. Nhưng người trên đời thì ít, c·h·ó thì lại rất nhiều. Nữ nhân này độc ác, trước khi c·hết còn muốn đổ lỗi cho Đương Gia, đúng là c·hết không hết tội" - Một vị phân gia khác chợt lên tiếng
"Đúng vậy, Nhị Đương Gia, chuyện này không trách ngươi" - Một người khác cũng lên tiếng.
Tứ Đương Gia nãy giờ xem kịch vui, thầm cười nhạt.
Hắn cũng không phải người ngu, đương nhiên không tin vào mấy cái thuyết giáo của Âu Hoàn Nhan.
Chỉ là n·gười c·hết không có đối chứng, nhất thời không có lý do để phản bác.
Âu Hoàn Nhan thở dài một tiếng, lại tiếp tục chắp tay:
"Phụ thân, người này g·iết một vị phân gia gia chủ tuy là sai, nhưng cũng là chuyện có thể hiểu được. Kính xin phụ thân niệm tình y nhất thời nóng giận mà tha cho y một mạng"
Lời lẽ nói ra chậm rãi mà độ lượng, vô cùng có khí độ của một vị Đương Gia
Lão Gia Chủ nhìn sâu vào mắt Âu Hoàn Nhan, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau cùng mở miệng
"Tự ý g·iết người, tội c·hết có thể miễn, nhưng tội sống không thể tha. Tạm thời nhốt vào địa lao, sau Đại Điển sẽ xét xử. Quan Hoa Trấn tạm thời sẽ do người khác trong trấn tạm tiếp quản. Lôi đi!"
"Đa tạ phụ thân" - Âu Hoàn Nhan chạm rãi nói xong, liền ngồi xuống, tiếp tục thưởng trà.
"Chuyện Quan Hoa Trấn dừng ở đây. Âu Minh Tử, ngươi đứng ra tuyên bố kết quả"
Âu Minh Tử khẽ gật đầu, cao giọng nói:
"Đại Điển Chiến năm nay, người giành lấy đệ nhất là Âu Dương Phong"
"Phong ca thắng rồi! Phong ca vô địch!" - Không biết giọng ai cất lên đầu tiên, chỉ biết ngay sau đó hàng loạt tiếng tán dương vang lên không ngớt.
Đánh bại đệ nhất Lâm Gia, hiện giờ lại trở thành Đệ Nhất Đại Điển, loại thành tích này đủ để khiến thế hệ trẻ Âu Gia vô cùng hâm mộ, vô cùng sùng bái.
Âu Dương Phong đứng trên sàn đấu, quan sát tất cả.
Đã hai năm rồi, rốt cuộc công sức của hắn cũng không uổng phí.
Phụ thân người có thấy không ? Đệ Nhất Đại Điển, hài nhi liền đã giành được