Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 67: Tranh Đoạt Gia Chủ
Âu Dương Huyền đứng lặng hồi lâu.
Mặc dù hắn nhìn không thấy chuyện ở Âu Phủ, nhưng trực giác mách bảo cho hắn biết Âu Dương Phong tuyệt đối sẽ trở thành đệ nhất.
Bởi vì gã là Khí Vận Chi Tử.
Đã là Khí Vận Chi Tử, liền sẽ được thiên đạo chiếu cố.
Nếu không phải U Nạp Lan đột nhiên gây chuyện, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội tham dự đại điển.
Mặc dù bề ngoài là nàng bày trò, nhưng phía sau chỉ e cũng có chịu thiên đạo ảnh hưởng.
Thiên đạo là đang bảo vệ cho Âu Dương Phong.
Đương nhiên thiên đạo muốn cứu y, không phải là không bỏ ra đại giới.
Có sự trợ giúp từ Lãnh Vô Yên, tu vi của hắn tăng tiến nhanh chóng, một hơi đột phá tới đệ thất cảnh.
Đây đơn giản là cơ duyên khó cầu.
Nghĩ đến đây, tâm tình của Âu Dương Huyền trở nên bình ổn, cả người cất bước, quay trở lại Vân Đồ Sơn.
"Ngươi đi đâu vậy ?" - Đại Trưởng Lão chợt lên tiếng.
"Vãn bối có chút chuyện muốn đi làm"
Nếu đã bỏ lỡ Đại Điển, vậy thì không cần gấp gáp trở lại Âu Phủ, hắn muốn đi xác minh một việc.
Sau một lúc, Âu Dương Huyền đi tới một bãi đất trống, ở nơi đó nằm lấy một cái xác không đầu, chính là xác của Hàn Phi.
Hiện tại thân thể Hàn Phi đã không còn nguyên vẹn, mảnh sọ cùng não văng tứ tung, xung quanh dường như còn có dấu vết gặm nhấm của yêu thú.
"Đắc tội rồi!"
Âu Dương Huyền cúi xuống lần mò trong người đối phương, rốt cuộc tìm thấy trên ngón áp út đeo lấy một cái nhẫn trữ vật.
Dò xét bên trong, Âu Dương Huyền phát hiện rất nhiều rương hòm các loại, ngoài trừ linh tệ thì còn có đan dược cùng công pháp.
Hắn từ bỏ Hàn Phi, chuyển qua lục lọi thân xác của mỹ phụ, cũng giống như gã, nhẫn trữ vật của nàng chỉ chứa một ít vật phẩm thông dụng, cũng không có gì quá đặc biệt.
Âu Dương Huyền không khỏi chán nản, chẳng lẽ là mình đoán sai, đây vốn dĩ không phải là một Điểm Kết Nối.
Cái gọi là Điểm Kết Nối là chỉ một sự kiện hoặc một vật phẩm hướng nhân vật chính đi tới cơ duyên làm thay đổi số phận của hắn.
Đó có thể là một nhân vật sắp c·hết, hóa ra là trưởng lão của một đại môn phái đang nắm giữ bảo vật, bị kẻ xấu tranh đoạt ám toán.
Hay săn được yêu thú, vô tình phát hiện trong hang động của nó một mảnh bản đồ đang bị nhiều người kiếm tìm.
Thông thường, loại sự kiện này được dẫn phát bởi một người hoặc một chuyện gì đó, có liên quan trực tiếp tới nhân vật chính.
Lãnh Vô Yên chính là một dạng như vậy.
Nếu không phải do hắn can thiệp, nàng chưa chắc đã rời khỏi Linh Hư Thành, cũng sẽ không gặp đám phỉ tặc và cứu Hàn Phi.
Hoặc nếu có cứu thì đây vốn phải là việc của Khí Vận Chi Tử.
Tất cả điều này dẫn đến một giả thuyết rằng mọi việc hắn đã gặp đêm qua chính là một Điểm Kết Nối.
Mà đã là Điểm Kết Nối, liền sẽ có thứ chuyển hướng tới cơ duyên.
Đại trưởng lão đi tới, nhìn khung cảnh xác c·hết xung quanh, lại thấy đối phương lục lọi tử thi, lộ ra ánh mắt kỳ quái.
"Đại Trưởng lão, nếu như ngài phải giấu một vật, ngài sẽ giấu nó ở đâu ?"
Âu Dương Huyền cũng không ngẩng đầu, chậm rãi hỏi một câu
Đại trưởng lão suy nghĩ một thoáng, liền đáp lời:
"Giấu ở nơi dễ thấy nhất, bởi vì nơi đó cũng là nơi an toàn nhất"
"Nơi dễ thấy nhất ?" - Âu Dương Huyền khẽ lẩm bẩm, ánh mắt chợt quét qua đại đao đang nằm trên đất.
Hắn cầm nó lên, ngắm nghía một hồi.
Đây là một thanh Hoàng Khí Thượng Phẩm.
Mặc dù cường giả Tụ Đan thích hợp nhất là dùng Huyền Khí, nhưng giá cả Huyền Khí vô cùng đắt, không phải ai cũng có thể mua.
Thanh đao này dưới sự công kích của Mặc Cổ đã hư hại, lưỡi đao rạn vỡ, ngay cả thân đao cũng không còn nguyên vẹn.
Âu Dương Huyền khẽ cau mày, thử truyền linh lực vào bên trong.
Đột nhiên hắn a lên một tiếng, tay phải miết xuống cán đuôi.
Ở chỗ này không ngờ bọc lấy một mẩu kim loại màu đen tuyền.
Theo lẽ thường, linh khí một khi truyền vào sẽ tỏa ra toàn bộ v·ũ k·hí, nhưng miếng kim loại này lại không như vậy.
Hơn nữa vì có thêm bọc, khiến cho thân đao dường như dài một cách bất thường.
Âu Dương Huyền sờ quanh một lượt, đột nhiên vặn một vòng, miếng bọc vậy mà dễ dàng bị gỡ ra, bên trong giống như đựng một thứ gì đó
Hắn vận lực một chút, liền có thể bóp nát lớp vỏ kim loại.
Chỉ thấy đây là một đồ vật hình trụ dài cỡ bốn tấc, chất liệu có chút giống đá mà không phải đá, màu trắng như bạch ngọc, phía trên khắc ký tự chìm nổi không đồng nhất.
"Thạch chú ?" – Đại trưởng lão thốt lên một tiếng
"Thạch chú là vật gì ?"
"Là một cái chìa khóa được thiết kế cùng bộ với thạch quan, một khi đã đóng lại thạch quan, chỉ có dùng thạch chú thích hợp mới có thể mở ra, bằng không cưỡng ép phá cấm chế sẽ kích hoạt phá hủy toàn bộ mọi thứ ở trong"
Âu Dương Huyền chợt động dung, trong lòng nhớ tới lời nói của Hàn Phi về việc phụ thân hắn đang đi bảo tiêu ở hướng khác.
Có lẽ nào hai bọn họ một người giữ thạch quan, một người giữ thạch chú ?
Khả năng này rất cao.
Chỉ là không rõ thạch quan kia chứa thứ gì lại khiến một đám phỉ tặc cất công như vậy, thậm chí không tiếc đại giá dùng cả Lôi Trận.
Suy nghĩ một hồi không có kết quả, hắn chỉ có thể lắc đầu, cùng Đại Trưởng Lão trở về Âu Phủ.
Trước lúc rời đi, ánh mắt không tự chủ quét về nơi đất trống từng án ngữ cỗ xe ngựa đêm qua, trong lòng tự hỏi không biết thứ này giờ đang ở đâu.
....
Trên một con đường mòn cách Vân Đồ Sơn rất xa, một cỗ xe ngựa đang chậm rãi di chuyển.
Xe ngựa làm từ gỗ đã mục, bánh xe rỉ sét, lộ ra có chút đơn bạc.
Đột nhiên cỗ xe dừng lại.
Phía cuối đường mòn, không biết từ lúc nào, đứng lấy một nữ nhân tóc trắng. Nàng đeo mạng che mắt không nhìn rõ diện mạo.
Kỳ quái là, xung quanh nàng vậy mà lại có tuyết rơi.
Cỗ xe ngựa bất động hồi lâu, sau một thoáng, từ phía sau xe ngựa chợt tỏa ra một làn sương bạc.
Làn sương lấy một tốc độ kinh người, không ngừng mở rộng, chưa tới nửa nhịp thở đã bao phủ gần mười trượng, thế nhưng khi còn cách nữ tử tóc trắng một khoảng thì chợt dừng lại, không cách nào tiến thêm.
"Đạo Vực ?"
Nữ nhân tóc trắng liếc nhìn màn sương, chậm rãi mở lời:
"Chẳng trách đêm qua ta không cách nào phát hiện được các ngươi, thì ra là có kẻ mở ra Đạo Vực.
Các ngươi là ai ? Đến lãnh thổ của bọn ta có mục đích gì ?"
Hai kẻ trên xe cúi gằm mặt, không có ý tứ trả lời.
"Bất kể các ngươi là người hay là quỷ, cũng phải mở miệng cho ta"
Lời vừa dứt, màn sương bạc liền bị một cỗ năng lực vô hình ép lui.
Cỗ xe giống như gặp phải thứ gì đó khủng bố, không ngừng rung lắc dữ dội, từng bộ phận bắt đầu kêu lên cọt kẹt, cọt kẹt.
Đúng lúc này, hai gã nam tử đồng loạt ra tay, mỗi người tung ra một quyền.
Màn sương lúc này cũng thay đổi, hóa thành hai cái đầu lâu phân làm hai màu xanh đỏ khác biệt.
Hai cái đầu khổng lồ mở ra cái miệng rộng ngoác, bên trong vang lên những tiếng u u tựa như lối vào địa ngục.
Bọn chúng dùng một tốc độ đáng kinh ngạc, gào thét đánh tới, muốn nuốt lấy nữ nhân tóc trắng.
Chỉ là cũng giống như làn sương, khi còn cách mười trượng thì liền ngừng lại, hoàn toàn không thể chạm vào vạt áo của đối phương.
Dường như xung quanh nữ tử tồn tại một cỗ năng lực đặc thù ngăn cản mọi thứ ở bên ngoài.
Nữ nhân áo trắng sắc mặt không đổi, miệng khẽ niệm chú.
Xung quanh nàng, tuyết bắt đầu rơi.
Ban đầu tuyết còn dịu nhẹ, nhưng sau đó nặng dần, nặng dần, phủ đầy con đường mòn.
Gió không ngừng rít gào, tuyết ngày một nặng hạt, rơi lên mặt đất, rơi lên sương mù, rơi lên xe ngựa, rơi lên hai gã nam tử.
Hai gã muốn phản kích, nhưng phát hiện cơ thể đã không cách nào cử động.
Vạn vật giống như đều bị đóng băng, chỉ còn một mình nữ tử là có thể di chuyển.
Nàng khẽ bước tới, giọng nói êm dịu mà lạnh lùng.
"Một lần cuối cùng. Các ngươi là ai ?"
Không có tiếng đáp lại.
"Nếu đã như vậy, liền c·hết đi"
Ngón trỏ của nàng giơ lên, một bông hoa làm từ thủy tinh xuất hiện trước mặt cỗ xe ngựa.
Bông hoa màu lưu ly, chỉ nhỏ cỡ bàn tay, nhưng vừa nhìn thấy nó, hai bóng người chợt cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.
Bọn chúng biết đây là thứ gì, muốn tránh thoát nhưng lại không thể.
Màu lưu ly hội tụ vào bông hoa ngày một nhiều, bông hoa cũng xoay ngay một nhanh.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Ba tiếng động vang lên, cánh hoa nở rộ, mang theo một nguồn năng lượng khổng lồ, phả thẳng vào cỗ xe ngựa, muốn đốt nó thành tro.
Nhưng đúng vào lúc này, từ trong xe, đột ngột thò ra một cánh tay.
Cánh tay nhìn qua rất xanh xao, giống như của một người đ·ã c·hết.
Chỉ thấy nó mở ra, bóng tối liền xuất hiện, tựa như một bức tường chặn lại bão năng lượng.
Ầm Ầm Àm.
Vụ nổ chấn động, sóng xung kích lan ra khắp bốn phía, thổi bay hết mọi vật xung quanh.
Khi làn khói dần tan biến, trước mắt nữ tử chỉ là một dải đất trống, còn cỗ xe đã biến mất từ lúc nào.
....
Quay trở lại Âu Phủ, quyết đấu đã kết thúc, tiếp đến liền là công bố thứ hạng.
Đệ Nhất đương nhiên thuộc về Âu Dương Phong, đệ nhị là Âu Viên Viên còn đệ tam là Âu Chí Bình.
Kết quả này làm nhiều kẻ vô cùng khó chịu, đặc biệt là phe phái của Âu Hoàn Nhan.
Trước khi Đại Điển diễn ra, ai cũng cho rằng vị trí đệ nhất chắc chắn thuộc về Âu Dương Huyền.
Nhưng y lại đột nhiên m·ất t·ích, cuối cùng thành toàn cho người khác
Đương nhiên khó chịu thì khó chịu, bọn họ cũng không thể phản bác, dù sao đây cũng là cạnh tranh công bằng.
Hơn nữa cái gọi là quyết đấu chẳng qua chỉ là màn dạo chơi của lũ tiểu bối.
Đại điển thực chất giờ mới bắt đầu.
"Các ngươi ắt hẳn đều biết, đại điển năm nay, ngoại trừ tuyển chọn cho Tam Tộc Chi Hội thì còn một chuyện quan trọng hơn cần biểu quyết"
Âu Chấn Mục nãy giờ luôn nhắm mắt, chợt lên tiếng.
"Ba mươi năm về trước, ta lần đầu nắm giữ chức vị Gia Chủ, tuy không thể nói là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, nhưng cũng tự nhận là không phụ lòng các bậc tiên tổ.
Hiện giờ tuổi tác đã cao, không thể tiếp tục cán đán chức trách đứng đầu một tộc. Chính vì lẽ đó, ta tuyên bố lựa chọn người kế vị.
Trong số các ngươi, ai ứng cử ?".
Ở Âu Gia, vị trí Gia Chủ không phải là kế thừa mà là được lựa chọn bởi toàn tộc. Điều này là để tránh việc con không bằng cha nhưng lại được lập làm Gia Chủ.
Một khi tình trạng này diễn ra quá lâu, sẽ chỉ khiến gia tộc dần đi tới hướng bại vong.
Quy tắc tuyển chọn rất đơn giản, lấy phiếu bầu để phân định.
Mười ba phân chi, mỗi phân chi tương đương với một phiếu, mỗi vị đương gia tương đương với hai phiếu, mỗi vị trưởng lão tương đương với ba phiếu.
Ngoài ra, tuấn kiệt giành vị trí đệ nhất cũng có hai phiếu, đệ nhị và đệ tam cùng là một phiếu .
Mười ba phân chi là đại diện cho tộc nhân bên ngoài Linh Hư Thành.
Bốn vị Đương gia cùng bốn vị trưởng lão đại diện cho lực lượng cao tầng ở thời điểm hiện tại.
Mà ba người Đệ Nhất, Đệ Nhị cùng Đệ Tam lại là đại diện của thế hệ trẻ, là tương lai của gia tộc.
Tất cả những yếu tố này cộng lại sẽ quyết định người đứng đầu Âu Gia, dẫn dắt gia tộc ba mươi năm kế tiếp.
Chính vì lẽ đó, kẻ đứng đầu không những phải sở hữu thực lực vượt trội đồng giai mà còn phải có năng lực khiến người khác tin phục.
"Hiện tại ai chủ động ứng cử ?"
Lời lão vừa dứt, Tam Đương Gia đã đứng dậy chắp tay:
"Gia Chủ, ta xin đề cử Nhị Đương Gia"
"Ta cũng đề cử Nhị Đương Gia" - Ngũ Đương Gia giống như đã chuẩn bị từ trước, cũng đứng dậy.
"Ta cũng vậy"
"Cả ta nữa"
Chẳng mấy chốc, trong mười ba thành trấn đã có ba người ủng hộ Âu Hoàn Nhan.
Khí thế của hắn vô cùng lớn, dường như trở thành gia chủ đã là điều tất yếu, ngay cả Âu Dương Phong cũng chỉ lặng lẽ đứng đó chứ không nói gì.
Mặc dù bản thân có hai phiếu, nhưng so với những kẻ ủng hộ Âu Hoàn Nhan chỉ là muối bỏ biển.
Đã như vậy còn không bằng dứt khoát từ bỏ, dù sao ở thế giới này, chiến lực mới là thứ quan trọng nhất.
Chỉ cần hắn có thể gia nhập Vũ Yên Phái, trở thành ngoại môn đệ tử, cái gì mà gia chủ, cái gì mà Âu Hoàn Nhan đã không còn gây sợ.
Nhưng đúng vào lúc này, thiếu nữ tóc xanh đứng bên cạnh chợt lên tiếng:
"Gia Gia, điệt Nhi xin đề cử Tứ Đương Gia làm Gia Chủ"
Lời của nàng lập tức khiến quảng trường xôn xao, tam đương gia quay lại cười nhạt:
"Viên Viên, tuy rằng ngươi có một phiếu, nhưng lựa chọn cũng nên hợp lý một chút. Âu Dạ Hoa chỉ là cường giả Hóa Hải, làm sao đảm nhiệm được chức vị quan trọng như Gia Chủ"
Âu Viên Viên tay chắp sau lưng, mỉm cười nói:
"Vậy sao ? Tứ Đương Gia, sao ngài không thể hiện một chút cho Tam Đương Gia thấy liệu người có xứng hay không"
Tứ Đương Gia hừ lạnh, thân hình đột nhiên xuất động, một quyền vỗ ra, đánh thẳng mặt Tam Đương Gia.
Tam Đương Gia không ngờ đối phương lại dám động thủ ở Đại Điển, chỉ kịp giơ một tay đón đỡ.
Chỉ nghe uỳnh một tiếng, gã b·ị đ·ánh văng khỏi ghế rớt xuống dưới đài, cả người lăn đi vài vòng mới miễn cưỡng dừng lại.
Ôm lấy cánh tay đang vô cùng đau nhức, lão chật vật đứng lên, trong con ngươi tràn đầy sự kinh hãi:
"Làm sao có thể...Ngươi...ngươi vậy mà tiến nhập Tụ Đan Cảnh!"
Đến lúc này đám đông mới để ý, quanh người Âu Dạ Hoa hình thành một bộ giáp chân khí bàng bạc.
Đây chính là Hộ Giáp Chân Khí, dấu hiệu rõ ràng nhất của Tụ Đan cường giả.
Ngoại trừ đám hậu bối không rõ nội tình, cao tầng Âu Gia đều có chút khó tin.
Trong số bọn họ ngoài trừ Chấn Vũ cùng Hoàn Nhan, cũng chỉ có vị Dạ Hoa này là tiếp cận cảnh giới Tụ Đan nhất.
Chỉ là mười lăm năm trước, y chiến đấu cùng yêu thú mà bị trọng thương.
Tuy v·ết t·hương đã được chữa trị, nhưng ám thương lại không cách nào khu trừ, ngăn trở y bước vào Tụ Đan Cảnh.
Âu Dương Phong nhìn sang Viên Viên, hắn nhớ khi nãy chính nàng là người bảo Tứ đương gia t·ấn c·ông Âu Túy Tử:
"Muội đã sớm biết chuyện này ?"
Nữ tử gật đầu giống như ngầm xác nhận.
Âu Dương Phong có chút nghi hoặc:
"Tại sao từ đầu lại giấu ta?"
"Bởi vì muội không muốn cho huynh thêm áp lực. Nhưng Phong Ca, huynh quả nhiên đã giành được Đệ Nhất, như vậy kế hoạch của muội liền có thể tiến hành."
"Muội rốt cuộc muốn làm gì ?"
"Đương nhiên là hạ bệ Âu Hoàn Nhan, để hắn không thể trở thành Gia Chủ"
"Hạ bệ Hoàn Nhan ? Thực có thể sao ?" - Âu Dương Phong có chút khó tin.
"Không sai, muốn hạ bệ y, việc đầu tiên là huynh phải giành được Đệ Nhất, mà việc thứ hai…”
Nàng bỏ dở câu nói, ánh mắt hướng lên sàn điện