Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 68: Cổ Trùng
"Dạ Hoa! Thương thế của ngươi...?"
"Khởi bẩm trưởng lão, thương thế của ta đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa còn thành công tiến vào Tụ Đan Cảnh"
Nhị trưởng lão lộ rõ sự kinh hỉ, vội vã bước tới gần, tay phải đặt lên người y, quả nhiên phát hiện ở nơi Khí Hải tồn tại một viên nguyên đan.
Lão không khỏi kỳ quái:
"Năm đó, các y sư đều nhận định Khí Hải của ngươi b·ị t·hương tổn, linh lực không cách nào tiến hành áp s·ú·c, hiện giờ lại có thể tấn cấp Tụ Đan, chẳng lẽ mấy ngày qua ngươi gặp kỳ ngộ gì?"
Cường giả Hóa Hải muốn tụ đan trước phải áp s·ú·c linh lực, thông qua biến đổi về chất, từ lỏng hóa rắn, từ hải thành đan.
Vượt qua một bước này chính là Tụ Đan Cảnh, vượt không được vậy liền vĩnh viễn mơ tưởng Thoát Phàm.
"Tổn thương Khí Hải?" - Âu Dạ Hoa khinh khỉnh cười nhạt.
"Nếu không phải được cao nhân chỉ điểm, chỉ e đời này của ta cũng cho là như vậy"
Nói rồi hắn phất tay, lập tức có hai tên cận vệ áp giải một người bị trói bằng huyền xích.
Chỉ thấy người này thân mang váy đỏ, bộ dáng lộ ra có chút chật vật, hai hàng tóc mai rủ xuống, che đi khuôn mặt phía trước.
Vừa nhìn thấy nàng, đám người chợt cả kinh:
"Tấn Diêu Hằng ?"
"Hằng tiền bối ?"
"Hằng trưởng lão ?"
Người bị trói đúng là Tấn Diêu Hằng.
Nữ nhân này giống như Nhậm Khải, đều là khanh khách trưởng lão của gia tộc, nhưng Nhậm Khải là Chế Phù Sư còn nàng là Y Sư.
Kể từ lúc Âu Dạ Hoa b·ị t·hương, nàng liền một thân chăm sóc, có thể coi là một kẻ tâm phúc.
Thường ngày lão đối xử với nàng vô cùng tốt, thậm chí có tin đồn hai người âm thầm phát triển tình cảm.
"Tấn Diêu Hằng, đây rốt cuộc là có chuyện gì?"
Nhị trưởng lão cũng là một bộ chấn động.
Nên biết danh vọng của Tấn Diêu Hằng trong gia tộc thực sự là rất lớn.
Năm đó bởi vì y thuật cao minh, ngay cả phủ thành chủ cũng ngỏ ý muốn mời nàng về làm khanh khách, nhưng sau cùng nàng lại chọn Âu Gia.
Mối quan hệ giữa nàng và Âu Dạ Hoa cũng không tệ, hiện giờ lại bị trói thành thế này, thật đúng là khiến người ta không cách nào hiểu nổi.
Đứng trước câu hỏi của Nhị Trưởng Lão, vị mỹ phụ chỉ im lặng, cúi gầm mặt không đáp.
"Tấn Diêu Hằng! Nhị trưởng lão đang hỏi ngươi đấy!" - Tứ Đương Gia lạnh lùng quát.
Khuôn mặt mỹ phụ thoáng lộ nét hoảng hốt, nhưng sau cùng vẫn là đăm đăm nhìn sàn đá, giữ vững sự im lặng.
Hành động này càng khiến mọi người thêm hoài nghi.
Tứ Đương Gia cười nhạt:
"Ngươi không nói? Tốt, vậy liền để ta nói thay ngươi.
Mười lăm năm trước, ta bị yêu thú trong Cát Tiên Sâm Lâm đánh trọng thương, chính là ngươi xuất hiện kịp thời, mới cứu cho ta được một mạng.
Thời gian sau đó, mỗi lần ám thương tái phát, cũng là ngươi thay ta điều chế sinh dược, giúp cho ta giảm đi đau đớn.
Ta vẫn luôn cảm kích ngươi, chỉ là ta không ngờ...ngươi hóa ra lại là kẻ dối trá"
Nói đoạn, lão lôi ra một vật, hai tay dâng lên cho Nhị trưởng lão.
"Nhị trưởng lão, mời ngài xem"
Đám người đều hướng ánh mắt tới vật trên tay y, liền thấy đây là một cái hộp không lớn, chất liệu giống như gỗ đàn hương, bên trong đựng một vật màu đỏ, nhìn qua giống như một cái cục thịt.
Kích thước của nó rất nhỏ, chỉ bằng nửa hạt gạo.
"Đây là thứ gì?”
"Chính là thứ khiến ám thương của ta nhiều năm không khỏi"
"Một vật nhỏ như vậy lại khiến ám thương của ngươi mãi không khỏi ?"
Âu Dạ Hoa gật đầu:
"Trưởng lão thử truyền linh lực vào đó, tự sẽ hiểu huyền cơ"
Nhị trưởng lão có chút bán tín bán nghi, nhưng vẫn là làm theo.
Đột nhiên thần sắc của ông ta thay đổi, khẽ ồ một tiếng.
Chỉ thấy cục thịt đột nhiên ngo ngoe, từ bên trong mọc ra vô số sợi tơ trông như chân rết, cắm vào ngón tay Âu Minh Tử.
Lão thoáng cả kinh, vội vàng ngưng truyền linh lực, lại dùng tay trái bức thứ đồ quỷ dị ra khỏi người.
Không còn linh lực gia trì, cục thịt cũng theo đó trở về trạng thái ban đầu.
Sắc mặt Nhị trưởng lão trở nên âm trầm, sau một thoáng mới mở miệng:
"Thứ này vậy mà là Cổ Trùng"
"Cổ trùng ?"
Nghe thấy danh tự này, đám đông không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Thiên Khuyết Đại Lục tồn tại vô số phương pháp tu luyện, có cái nhu hòa, có cái cương mãnh, nhưng bí ẩn nhất thì phải kể đến Cổ Thuật.
Cổ thuật âm hiểm, tàn độc, đáng sợ nhất chính là không biết khi nào thì bị người ta gieo vào.
Vì vậy tu luyện giả bất kể chính tà mỗi khi nghe thấy danh tự này đều vô cùng bài xích.
Cũng may điều kiện nuôi cổ rất hà khắc, cộng thêm danh tiếng bị người đời xa lánh, khiến cho thuật nuôi cổ không được thịnh hành.
Nghe đồn những kẻ am hiểu về nuôi cổ đều tập trung ở Vạn Ma Quật.
"Không sai, loại cổ trùng này một khi tiếp xúc linh lực, sẽ tiết ra một loại c·hất đ·ộc.
Độc tính mặc dù không c·hết người, nhưng lại khiến người đó không cách nào áp s·ú·c linh lực, biểu hiện cùng Khí Hải bị tổn thương giống nhau như đúc.
Hơn nữa, c·hất đ·ộc do nó tiết ra, phần dư thừa liền thẩm thấu vào kinh mạch, theo máu tiến vào cơ thể.
Thời gian lâu dài, ngay cả kinh mạch cũng bị ảnh hưởng, biến thành một kẻ tàn phế"
Đám người nghe vậy, lập tức biến sắc, vậy mà dám có người đánh chủ ý vào một vị Đương Gia, thật đúng là đáng giận.
"Dạ Hoa, những thứ này ngươi làm sao biết được?"
"Đều là vị tiền bối kia nói cho ta"
"Tiền bối ? Là vị nào ?"
"Xin Nhị trưởng lão minh xét, vị tiền bối đó vô cùng thần bí, cũng không có nói cho ta danh tự của ngài"
Âu Minh Tử nghe vậy cũng không hỏi thêm, có thể phát hiện Âu Dạ Hoa bị gieo cổ, tuyệt đối là một cao thủ.
Loại người như vậy thần thần bí bí cũng là chuyện thường.
Chỉ có thể nói vận khí của vị Tứ Đương Gia này quá tốt, bằng không thêm một thời gian nữa, y thật sẽ biến thành một gã phế nhân.
Âu Dạ Hoa quay qua nhìn Tấn Diêu Hằng:
"Diêu Hằng, tình trạng này của ta chỉ sau khi gặp ngươi mới bắt đầu xuất hiện, vì vậy ta dám chắc, ngày đó khi ngươi chữa trị cho ta, đã âm thầm gieo Cổ.
Còn về cái gọi là sinh dược, mặt ngoài thì là tiết chế giảm đau, thực chất lại là để áp chế c·hất đ·ộc bên trong cơ thể.
Chờ tới thời điểm thích hợp, chỉ cần cho ta ngưng thuốc, liền có thể thần không biết, quỷ không hay biến ta thành phế nhân.
Tấn Diêu Hằng! Ngươi nói đi, lời ta nói có đúng hay không ?"
Âu Dạ Hoa quát lớn, kình lực tỏa ra phủ lên người mỹ phụ, ép cho nàng không ngừng kêu rên.
Nghĩ tới nỗi thống khổ bao nhiêu năm qua, trong lòng gã chính là một cỗ lửa giận.
Nếu không phải đang ở Đại Điển, chỉ e đã một chưởng chụp c·hết nữ nhân ác độc này.
Lão gia chủ phất tay bảo y dừng lại:
"Tấn Diêu Hằng, nhiều năm về trước, ngươi lần đầu tới Âu Phủ, tuổi còn trẻ mà y thuật đã vô cùng tinh thâm, nên ta đặc cách để ngươi trở thành khanh khách trưởng lão.
Bao năm qua ta chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của ngươi, cũng chưa bao giờ nghi ngờ nhân phẩm của ngươi.
Hạ cổ Dạ Hoa, đối với ngươi mà nói không có chút lợi ích nào, vì vậy ta không tin ngươi hành động một mình, phía sau tuyệt phải có kẻ sai khiến.
Nói cho ta biết, hắn là ai?"
Giọng điệu của lão hết sức nhẹ nhàng tựa như phụ thân đang hỏi con gái.
"Tấn Diêu Hằng! Nếu ngươi là bị kẻ khác xúi giục, liền nói ra kẻ đứng sau.
Chúng ta có thể niệm tình ngươi nhiều năm phục vụ Âu Gia mà tha cho ngươi tội c·hết" - Nhị trưởng lão đứng bên cạnh cũng tiếp lời.
Tấn Diêu Hằng cắn chặt môi, trong đôi mắt ánh lên một tia do dự, thế rồi đột nhiên, bà ta nhìn về một hướng.
Ở nơi đó an tọa lấy một người.
Một vị nam tử.
Trong thoáng chốc, vô số ký ức chợt ùa về.
....
Nhiều năm về trước, có một vị cô nương, bởi vì cùng sư phụ bất đồng mà rời khỏi sư môn.
Nàng du ngoạn nhân gian, sau cùng dừng lại ở một thị trấn gần Cát Tiên Sâm Lâm, mở ra một tiệm thuốc đặt tên là Tạp Y Quán.
Với y thuật cao siêu, rất nhiều người tới đây đều được nàng chữa trị, khiến cho danh tiếng của nàng vang đi rất xa
Đó cũng là lúc nàng quen biết hắn.
Khi ấy, nàng không hề biết đối phương tới từ một đại tộc tại Linh Hư Thành, chỉ cảm thấy tính cách đối phương rất hảo sảng, đủ để khiến người ta muốn kết giao
Hai người đồng hành tiến vào Cát Tiên Sâm Lâm
Hắn phụ trách chiến đấu, nàng phụ trách chữa trị.
Theo thời gian, hai người dần bỏ đi sự đề phòng, bắt đầu tìm hiểu đối phương
Nàng kể cho hắn về nơi nàng lớn lên, về sư phụ cùng sư muội.
Còn hắn thì kể cho nàng nghe về gia tộc, về Linh Hư Thành.
Đó cũng là lúc nàng biết tên của hắn.
Âu Chấn Vũ, con trai của gia chủ Âu Gia.
Ngày mà hai người rời khỏi Cát Tiên Sâm Lâm, Âu Chấn Vũ muốn dẫn nàng về Linh Hư Thành, tiến cử nàng thành khanh khách cho gia tộc
Tấn Diêu Hằng ban đầu từ chối, nhưng dưới sự nài nỉ của đối phương, cũng chỉ đành chấp thuận.
Nàng nói nàng sẽ chỉ ở lại bảy ngày, sau đó sẽ rời đi.
....
Đi tới Âu Gia, thiếu nữ lập tức trở thành tâm điểm, nhan sắc xinh đẹp, y thuật cao minh khiến nàng bị rất nhiều kẻ chú ý.
Bọn họ rất muốn biết nàng tới từ đâu, sư phụ là ai, thậm chí còn có người còn muốn tác hợp nàng cùng cháu trai của hắn.
Thiếu nữ từ nhỏ sống trong sơn cốc, cảm thấy những người này thực sự quá phiền.
Ánh mắt quét qua muốn tìm Âu Chấn Vũ giúp đỡ, lại chẳng biết đối phương đã đi nơi nào.
Đột nhiên, một bàn tay đột ngột nắm lấy tay nàng, mặc kệ những lời phản đối của đám đông, kéo nàng rời khỏi.
Hai người cứ thế bước đi, xuyên qua đoạn đường dài, tới một mái đình trúc.
Cho tới lúc dừng lại, nàng mới nhận ra bàn tay kia không phải của Âu Chấn Vũ.
Đó là một nam tử, cả người khoác một bộ tử y đính bạc.
Khuôn mặt hắn vô cùng tuấn dật, sống mũi cao, làn da trắng như bạch ngọc.
Trong đêm tối, nam tử đứng đó, tựa như một bức tượng cẩm thạch, được tô điểm thêm bởi tầng tầng trăng sáng, vừa lung linh, lại cũng thật huyền ảo.
"Những lão già kia trước giờ vẫn như vậy, cô nương không cần để ý"
Nói rồi, hắn rời đi, để lại thiếu nữ đứng đó một mình.
Đó cũng là lần đầu tiên trong đời, thiếu nữ có một loại cảm giác khác lạ.
...
Ngày hôm sau thiếu nữ được tiếp kiến gia chủ Âu Chấn Mục.
Âu Chấn Mục cũng ấn tượng về năng lực của nàng, mở miệng muốn mời nàng ở lại làm khanh khách cho gia tộc.
Thiếu nữ suy nghĩ một lát, sau cùng vẫn là từ chối.
Âu Chấn Mục tỏ ra tiếc nuối, nhưng vẫn hy vọng nàng có thể ở lại thêm vài ngày, cùng một số người Âu Gia am hiểu về y thuật giao lưu một phen.
Lần này nàng đồng ý.
Cứ như vậy những ngày sau đó, nàng buổi sáng chữa trị cho người của Âu Gia, ban đêm lại tự mình nghiên cứu y thuật.
Chỉ là có đôi khi vào ban đêm, nàng sẽ lại tới nơi đó, ngồi dưới mái đình trúc, lặng yên ngắm nhìn khung cảnh trước mặt.
Âu Chấn Mục tới thăm nàng, không tự chủ mà mở miệng:
"Ta ở Âu Phủ nhiều năm, cũng không biết cảnh ở chỗ này có gì đặc biệt"
"Trăng ở nơi này rất đẹp"
"Nếu ngươi chấp thuận làm khách khanh, ngươi liền có thể mỗi ngày ngồi đây ngắm trăng"
Thiếu nữ không đáp, trong lòng xuất hiện một bóng hình hòa cùng ánh trăng.
....
Một ngày cuối cùng, thiếu nữ vẫn yên vị tại đó, cho tới khi ánh trăng sắp tắt, cho tới khi đêm tối dần qua, nàng mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, có tiếng động phát ra, nàng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy đối phương đang đi tới.
Nam tử vẫn là một thân áo trắng, chỉ là khí sắc hôm nay có phần tái nhợt.
"Ngươi b·ị t·hương"
Nam tử khẽ cười:
"Cùng người so đấu, không cẩn thận bị y đánh trúng hai quyền, nghe nói y thuật của cô nương rất cao siêu, có thể hay không xem qua cho ta một chút"
Nói rồi, hắn vén tay áo, để lộ ra một cánh tay trắng như ngọc.
Thiếu nữ do dự một thoáng, sau đó vươn ra hai ngón tay, chạm vào cổ tay đối phương.
Một luồng linh lực từ khí hải xuyên qua hai đầu ngón tay truyền vào cơ thể hắn, dò xét một lượt
"Chỉ là nội thương nhẹ, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi"
Nói rồi, nàng móc ra một viên đan dược đưa cho hắn
"Nuốt vào đi"
Nam tử cười cười, cũng không chút nghi ngờ cầm lấy viên thuốc bỏ vào miệng, tiến hành luyện hóa.
Sau một thoáng, khí sắc của hắn đã hồng hào trở lại
"Đa tạ"
"Chỉ là một cái tiện tay, không đáng giá nhắc tới"
"Nàng trị thương cho ta, ta đương nhiên phải cảm tạ, thế nhưng ta nhất thời không biết nên tặng nàng cái gì"
"Cũng không phải cái gì quá cao siêu, không cần ngươi phải trả"
"Cứu một mạng người như xây bảy tòa tháp, không trả cho ngươi, lòng ta không yên, hay là vậy đi, ta dẫn nàng tới một nơi, đảm bảo nàng sẽ thích"
Nói rồi hắn đứng dậy, dùng một bộ dáng rất ư là chân thành, mời nàng đi.
Nhìn bộ dáng của hắn, Tấn Diêu Hằng đúng là không biết phải nói gì.
Từ chối liền có chút không lịch sự, cũng chỉ có thể cùng hắn đi.
Hai người gọi một cỗ xe ngựa, rời khỏi Âu Phủ.
Không biết qua bao lâu, cỗ xe dừng lại trước một tòa biệt viện.
Vừa bước vào trong, Tấn Diêu Hằng đã ngửi thấy một mùi quen thuộc
"Mùi này là...Tử Đinh Lăng."
Tấn Diêu Hằng nhìn khung cảnh xung quanh, có chút thất thố, phía trước nàng là một khu vườn rất rộng, trồng vô số thảo dược.
Thảo dược muôn hình muôn vẻ, có thấp, có cao, có mọc dưới đất, có mọc trong đá, nhưng tuyệt đối đều là trân bảo.
Như gốc Tử Đinh Lăng này, xem chừng đã có ba năm tuổi, giá cả tuyệt đối không thấp hơn một ngàn kim tệ.
Còn có Mộc Bằng Chi sinh trưởng trên cây, cũng là một loại thảo dược chế thuốc rất tốt.
Chỉ đếm sơ sơ, cũng đã có gần chục loại dược liệu, đủ để khiến một tiểu gia tộc cũng phải nhướng mày.
"Toàn bộ chỗ này đều là do ta trồng, cô nương có thích không?" - Nam tử cười nói
Tấn Diêu Hằng đi vòng qua một lượt, nhìn vào từng ngọn cỏ, từng chiếc lá, sau cùng nàng ngẩng đầu nhìn đối phương
"Đây thực đều là ngươi trồng?"
"Đúng, mỗi ngày đều là tốn không ít công sức chăm sóc, như gốc Tử Đinh Lăng này, cứ ba canh giờ lại phải tưới nước, năm canh giờ liền phải bón phân, chậm dù chỉ một chút cũng sẽ khiến dược lực giảm mạnh.
Hay như đóa Tạ Đình Hồng này, ưa lạnh không ưa nóng.
Mùa hè phải trồng dưới đá, che đi ánh mặt trời, mùa đông lại phải bọc mái che, ngăn gió thổi tuyết rơi, khi tưới nước cũng không thể quá mạnh, bằng không liền sẽ làm hỏng nó"
Tấn Diêu Hằng đứng ở một bên, nghe hắn thao thao bất tuyệt, trên khuôn mặt cũng không có lộ ra cảm xúc gì, cũng không có đi ngắt lời đối phương.
Nam tử giống như cũng nhận ra điểm này, khẽ nói:
"Cô nương không thích?"
"Ngươi dẫn ta tới nơi này rốt cuộc để làm gì?"
Nam tử áo trắng dùng một bộ chân thành nói ra
"Không phải nói rồi sao, chính là để tặng cho cô nương"
"Tặng ta ? Tốn hao nhiều công sức và tài lực như vậy, lại đi tặng cho ta, Hoàn Nhan công tử không cảm thấy đáng tiếc sao?"
Nam tử không nghĩ nàng đã biết tên mình, có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh liền cười
"Trên đời này, dược liệu dù tốt đến mấy, cũng cần có y sư giỏi mới có thể phát huy hết tác dụng, tựa như vải có đẹp cỡ nào, cũng cần có mỹ nhân tương phối mới có thể thập toàn thập mỹ.
Tặng cho nàng, sao lại nói là đáng tiếc"
Tấn Diêu Hằng liếc nhìn hắn:
"Mỹ nhân như y sư, quần áo như dược liệu, Hoàn Nhan công tử đối với nữ nhân nào cũng có thể xuất khẩu thành văn như vậy sao ?"
"Ta trước giờ mỗi lời đều là thật lòng"
"Vậy sao ? Ngươi nãy giờ nói rất nhiều, cũng rất hay, nhưng có một điều ngươi nói không đúng"
"Cái gì không đúng ?"
"Chính là dược liệu này không phải do ngươi trồng, mà là gần đây mới được chuyển tới"
Nụ cười trên môi nam tử lập tức biến mất, sau một thoáng hắn mới hỏi:
"Vì sao nói vậy ?"
"Ngươi nói phương pháp chăm sóc Tạ Đình Hồng không sai, nhưng lại quên mất một việc, Tạ Đình Hồng mỗi khi trồng, mỗi ngày đều sẽ rơi ra rất nhiều phấn.
Phấn thấm vào đất càng lâu, đất liền sẽ đổi màu, mà dưới chân cây Tạ Đình Hồng này, màu nhuộm chưa nhiều, cùng lắm mới chỉ là vài ngày thôi.
Một cây Tạ Đình Hồng hơn ba năm tuổi, phấn rơi ra nhiều cỡ nào, làm đổi màu đất bao nhiêu, chỉ e trên Bách Bảo Kỳ Dược cũng không có đề cập"
Nam tử áo trắng trầm mặc, lần này hắn không nói gì.
"Ngươi không biết cũng không có gì lạ. Tuy ngươi có thể đọc hết Bách Bảo Kỳ Dược, nhưng loại tiểu tiết như vậy, chỉ có những ai thực tâm chăm sóc Tạ Đình Hồng mới có thể nhận ra"
Nam tử áo trắng khe khẽ nhìn nàng, rốt cuộc mở miệng:
"Nàng...đúng là rất thông minh"
Tấn Diêu Hằng nhướng đôi mi, chậm rãi đi tới gần.
"Ta cũng nghe rất nhiều sự tích của ngươi. Nghe nói ngươi am hiểu nhất chính là lấy lòng nữ nhân. Hôm nay gặp mặt đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt"
"Nếu nàng đã sớm biết, hà cớ gì mỗi ngày đều đến nơi đó ngồi một mình, không phải cũng là vì động tâm sao?"
Thiếu nữ nhìn sâu vào mắt hắn, sau một lúc rất lâu mới mở miệng:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi"
Nói rồi nàng xoay người bước đi, để lại nam tử đứng im lặng trong gió.