Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 361: Kiếm tiền và kiếm tiền
Vì vậy, nhân lúc bây giờ trời còn chưa tối hẳn, Tống Anh tranh thủ tính toán qua thu nhập buổi chiều.
Qua thời gian dài, nhà bọn họ cũng sẽ được coi là tiểu phú rồi, sau đó mua thêm vài mảnh đất, cuộc sống sẽ ổn định!
Trước đây, mỗi lần mang dầu gội Thanh Ti lên huyện thành, nàng đều ghé qua chỗ ca ca nàng, nhân tiện đưa một ít nước tắm của nhân sâm tinh cho hắn, nhưng Tống Tuân vẫn ngày một gầy đi.
Ví dụ như hiện tại, sau khi lão gia tử đồng ý, Tống Kim Sơn vô cùng mừng rỡ, bắt đầu làm việc rất hăng hái.
"Khuê nữ, tất cả đều nhờ có con…" Trong lòng Nguyễn thị cũng vô cùng kích động, "Không phải chỉ có một mình nhà chúng ta mở cửa hàng, nhưng hẳn là những nhà khác buôn bán không tốt bằng chúng ta, nếu không có công thức và bạc của con, sao chúng ta có thể may mắn như vậy được…" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi trời tối, đồ ăn đã được bán hết.
Nếu không có khuê nữ, cho dù hai phu thê bọn họ có mở cửa hàng thì chắc chắn việc buôn bán cũng rất ảm đạm.
Chương 361: Kiếm tiền và kiếm tiền
Giữa những người thân, nếu mang tình cảm ra phân tích quá kĩ càng, có lẽ sẽ có thể thấu hiểu và không cần lo lắng được mất, nhưng tiền đề là sẽ làm cho mọi người chán nản và tự ti.
Khuê nữ cung cấp tiền bạc, trước hết cứ kiếm lại được phần tiền trợ cấp ấy đã. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rau khá rẻ, cũng không bán chạy bằng bánh bao nên thu nhập chiều này chỉ khoảng hai lượng hai, sau khi khấu trừ tiền vốn thì còn dư lại khoảng bảy tám trăm văn.
"Nương à, người đừng khách khí." Tống Anh cười hì hì: "Kiếm thêm chút tiền, cưới vợ cho ca ca con sớm một chút, tuy rằng con muốn huynh ấy được học hành thi cử, nhưng mà cố gắng quá mức cũng không tốt, không thể bồi dưỡng cơ thể bù lại được."
"Ca ca con không cần vội." Nguyễn thị rất bình tĩnh.
Tuy nhiên, Tống Kim Sơn và Nguyễn Thị đã cảm thấy mỹ mãn rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không ít không ít..." Tống Kim Sơn không biết nói gì ngoài hai chữ này nữa!
Số tiền kiếm được hôm nay còn nhiều hơn người khác kiếm được trong một tháng!
Tay không rời sách, sách không rời tay, cũng may là hắn vẫn còn biết quý trọng cái mạng nhỏ này, nếu không thì đã đọc sách nhiều đến mức biến thành một con mọt sách ngốc nghếch với hai mắt thâm quầng, như vậy còn không bằng về nhà cày ruộng.
Tống Anh nhìn người cha ngốc nghếch của mình, trong lòng thầm thở dài một hơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể bán chạy như vậy, chủ yếu là nhờ ý tưởng của khuê nữ.
Nào dám nhận lời khen, nghe xong chỉ cảm thấy chột dạ.
Tục ngữ nói hài tử biết khóc sẽ có kẹo ăn, hài tử hay làm ầm ĩ đương nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của người lớn, người lớn phải trả giá nhiều vì đứa nhỏ này, đương nhiên sẽ coi trọng nó hơn.
Nguyễn thị không hề cảm thấy rằng mình có bản lĩnh.
Vậy nên, cứ để cha nàng cảm thấy lão gia tử cũng thiên vị hắn đi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhi tử vẫn chưa tới 30 tuổi, gấp gáp làm gì.
Thực ra cũng không có nhiều người ăn ba bữa một ngày, thỉnh thoảng ăn thêm bữa khuya giống như Tống Anh. Thậm chí hầu hết mọi người chỉ ăn hai bữa một ngày, buổi sáng ăn một bữa để có sức lực bận rộn với… công việc, buổi chiều ăn thêm một bữa là đủ rồi.
Hôm nay có không ít khách nhân nói rằng, đồ ăn nhà bà ấy làm không kém tửu lâu lớn là bao.
Bánh chẻo, bánh bao chiên, canh thịt, còn có mấy món xào khác đều do khuê nữ nghĩ ra, trước khi chuẩn bị khai trương vài ngày, bà ấy cũng làm vài món cho khuê nữ nếm thử, sau đó điều chỉnh hương vị theo ý của khuê nữ.
Nếu muốn kiếm nhiều hơn một chút cũng được, nhưng Tống Kim Sơn và Nguyễn thị là người lương thiện, vậy nên tiền vốn để chuẩn bị nguyên liệu rất nhiều, nếu không thì vẫn có thêm chút tiền đồng.
Tuy nhiên, người ngốc cũng có phúc của người ngốc, Tống Anh cũng không muốn dùng những lời thật lòng làm tổn thương trái tim của cha nàng.
Bà ấy chỉ là một thôn phụ bình thường, xào đồ ăn cũng không tính là ngon lắm, cùng lắm chỉ là không thiếu dầu thiếu muối mà thôi.
Cũng khó trách lão gia tử không coi trọng cha nàng và Tam thúc, thật lòng mà nói thì tính tình hai người này quá phúc hậu, tầm thường vô vị, nuôi dưỡng không có gì thú vị.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.