Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 362: Tái giá
"Có cái ăn đã là tốt rồi, con còn kén chọn sao? Đại Lực nấu cơm ngon thật đấy, mới học mà đã biết làm rồi! Nếu con không muốn ăn thì đi ăn đất đi, bùn đất có nhiều dinh dưỡng lắm đấy." Tống Anh không nhường nó.
Nhân sâm tinh bĩu môi một cái: "Nương à… Có phải người muốn tái giá rồi ném ta đi không? Không được! Cho dù người có tái giá thì cũng phải mang ta theo!"
Lại khẽ liếc nhìn Tống Anh, trong lòng thấp thỏm.
Nhân sâm tinh nghe vậy thì hừ một tiếng, sau đó bày ra bộ dáng vô cùng đau đớn: "Nương à, người còn ngang ngược hơn cả Đại Bạch nữa!"
"Nương à, người nên cảm thấy may mắn vì ta không giống những hài tử khác, nếu không thì với cách nuôi dạy như vậy của người, hài tử sẽ tức giận đến c·h·ế·t mất!" Nhân sâm tinh ăn cơm Ngưu Đại Lực nấu cho, than ngắn thở dài.
Ngưu Đại Lực liếc mắt nhìn nhân sâm tinh một cái, muốn nói lại thôi.
"Con cảm thấy sẽ có người xem trọng nương của con sao? Người có thể nhìn trúng ta, không phải người mặt rỗ thì chính là tên thần kinh, hoặc là người góa vợ gãy chân, trong nhà còn có mười mấy em bé phải nuôi." Tống Anh thổn thức một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trước đây, người đi đến Thành Dung mà không dẫn ta theo, bây giờ sang chỗ ngoại bà cũng không dẫn ta theo! Người đếm trên đầu ngón tay đi, đã nửa tháng trôi qua rồi đó! Người còn nhớ mình có một nhi tử hay không? Không được, ta muốn ra mộ cha ta khóc một trận! Rõ ràng là người không đúng mà còn không chịu thay đổi!" Nhân sâm tinh bùng nổ.
Cả ngày không về nhà, không nhìn thấy bóng người đâu cả.
Nhưng sau khi nguyên chủ bị người ta "cướp đi", lúc trở về, Nguyễn thị đã không còn bình thường nữa.
*(nghĩa bóng) Những người thân thuộc phải nhờ cậy và giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ tổn hại cho nhau (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại còn một khóc hai nháo ba thắt cổ à?
Tống Đạt và Tống Võ lập tức giả vờ câm điếc, ngoan ngoãn ăn cơm, coi như không nghe thấy gì hết.
Tống Anh thực sự tức giận đến mức bốc khói.
"..." Ý nó là gì?
Bên phía cửa hàng đã có Quan đại nương lo liệu, sau này sẽ thuê thêm người nặn bánh bao nên cũng không đến mức quá bận rộn, cho dù buôn bán ế ẩm trong những ngày mưa dầm liên tục thì cũng chắc chắn không lỗ vốn.
Trước đây, Nguyễn thị cũng rất thương yêu Tống Anh, nhưng bà ấy vẫn còn một chút lý trí. Rốt cuộc thì khi đó nhi nữ đang ở bên cạnh mình, môi hở răng lạnh*, không cần lo nghĩ gì hết.
Tống Anh bận việc mấy ngày nay, nhân sâm tinh đã có chút hậm hực.
Vừa nói như vậy, Tống Anh chợt nhớ tới vị Hoắc đại nhân kia.
Sợ nhị tỷ tỷ đánh cả bọn họ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ai nói với con là ta muốn tái giá?" Tống Anh đau đầu.
Hoắc đại nhân thì khác, hắn là một thánh phụ.
Lợi hại thật đấy?
"Không ai nói, nhưng ta tự suy nghĩ ra được." Nhân sâm tinh kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Cha của Xuyên Tử đã c·h·ế·t, nương hắn thường xuyên về nhà mẹ đẻ, không bao lâu sau thì tái giá, Xuyên Tử bị ném cho gia gia nãi nãi của hắn!"
Nhưng về chuyện này, nàng cũng không hiểu ra sao, chỉ sợ muốn điều tra cũng không tra ra được, hiện giờ nhọc lòng nhiều như vậy cũng vô dụng.
Chương 362: Tái giá
Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sợ rằng bên cạnh Tống Anh có sói. Lúc Tống Anh còn chưa rời khỏi Tống gia, Nguyễn thị quả thực xem nàng như hai tròng mắt, nếu không thì đã không bán hết tài sản trong nhà.
Tuy nhiên, xem xét trên góc độ khác, dường như đó cũng là tiến bộ trong việc nhân tính hóa.
"..." Tống Anh nheo mắt, cảm thấy tiểu hài tử xấu xa này thực sự suy nghĩ quá nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu là tiểu hài tử như Tống Đạt, có lẽ nàng còn có thể hiểu được một chút, nhưng là một nhân sâm tinh đã ngàn năm tuổi, nó không thể giữ liêm sỉ một chút sao?
Tống Anh xoa xoa thái dương: "Nếu cha ngươi có thể trả lời ngươi một tiếng, ta sẽ kéo hắn về ngay."
Linh khí nhiều quá mà không có chỗ sử dụng đúng không? Bằng không sao có thể tự tưởng tượng ra nhiều như vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta không có gia gia nãi nãi, chỉ có thể đi theo người thôi. Nhưng mà ta đã hỏi Xuyên Tử rồi, người nhà Xuyên Tử nói rằng, có rất ít người tái giá mang nam hài tử theo, sợ phu quân mới không vui!" Nhân sâm tinh lại nói: "Nhưng bây giờ ta không muốn làm nam hài tử cũng không được…"
Nhất định là nương nó không còn yêu nó nữa rồi.
Mở cửa hàng cho Nguyễn thị và Tống Kim Sơn là một tâm nguyện lớn của nàng, hiện giờ chuyện này đã giải quyết xong rồi, Tống Anh trở về thôn trong đêm đó.
Trong mắt Thánh phụ không có xấu đẹp, mặc dù điều kiện không tồi nhưng là một quan gia có bàn tay vàng, nàng vẫn muốn cách xa một chút.
Suốt ngày nấu canh trứng gà để bồi bổ, không ngừng mua thuốc, trong những nông hộ bình thường, làm gì có người bệnh nào có phúc khí như nguyên chủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.