Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 505: Mời

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 505: Mời


Ăn mấy thứ này theo bản năng cũng không sai mà?

Trước là để mưu sinh, sau là để trông nom lẫn nhau, sống cùng nhau sẽ tốt hơn.

Nếu thật sự là yêu quái ham ăn thì sao có thể làm ra chuyện này chứ?

Trước đây, Tống Anh từng bắt gặp cảnh tượng ếch tinh kêu gọi các tiểu đệ tới bắt côn trùng, lúc ấy cũng có mấy con ếch bị thiên địch ăn mất nhưng ếch tinh lại rất thản nhiên.

Sau khi thành tinh mới khắc chế một chút, không còn ăn đồng loại nữa nhưng nhưng mùi vị của thỏ hoang, ếch xanh cũng không tệ.

"Thanh Liên cũng có độc.

Vì vậy, Kim tiên sinh ăn cơm xong thì vội vàng cáo từ, cũng đã hẹn hai ngày nữa sẽ tới đây đi xem cửa hàng với nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hơn nữa, yêu quái này có khuôn mặt khôn khéo, lại làm việc ở Lục gia, chắc chắn có chút bản lĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 505: Mời

"Lúc ta ở Lục gia đã giúp bọn họ quản lý mấy điền trang và cửa hàng." Kim Quang rất tự tin.

Từ khi nào mà nàng lại có loại suy nghĩ này?

Vạn vật trong trời đất, tương sinh tương khắc lại hỗ trợ lẫn nhau, như vậy mới có thể cùng tồn tại.

Đương nhiên, hắn cũng hứa sẽ mang theo quạ gáy xám và con nhím nhỏ tới cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)

So với việc mặc kệ thì ta cảm thấy ở cạnh ta sẽ thích hợp hơn."

Nếu hắn không làm được thì có thể bồi dưỡng.

Rắn sống nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ biết chữ đúng không?

Vì vậy, chuyện này rất khó nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi thấy đề nghị lúc nãy của ta thế nào?" Tống Anh hỏi lại.

"Tống cô nương có việc gì cần cứ nói, ta chắc chắn không từ chối!" Kim Quang vội vàng đáp.

Nhưng mà Tống cô nương yên tâm, ta không ăn linh vật."

"Phải rồi, hắn cũng muốn tồn tại, không làm việc với ta thì sẽ làm việc với người khác.

Tống Anh cong môi cười.

Tuy chuyện này đã được quyết định xong nhưng dù sao cũng phải nói với Lục gia một tiếng.

So với việc thuê người, trong lòng nàng càng tin tưởng yêu quái hơn.

Yêu quái là linh vật, sinh vật chưa hóa hình nhưng đã sinh ra linh trí cũng là linh vật, con người chính là linh vật cấp cao nhất.

Trong lòng Tống Anh vui vẻ: "Vậy ngươi... có biết tính sổ sách không? Nếu để ngươi quản lý một cửa hàng thì có khó quá không?"

Sở dĩ Tống Anh đưa ra lời mời là vì thật sự cảm thấy Kim Quang này là người không tệ.

Ngưu Đại Lực sửng sốt: "Nhưng vừa nhìn đã biết hắn là loại rắn kịch độc.

"Đương nhiên là ăn rồi..." Kim Quang bất đắc dĩ mỉm cười, "Lúc chưa hóa thành hình người, gần như cái gì ta cũng ăn, cho dù là rắn thì cũng có thể cho vào miệng.

Còn về chuyện rắn ăn thịt ếch...

"Đại Lực, đao kiếm mà con người chế tạo ra cũng có thể lấy mạng người khác trong nháy mắt." Thái độ của Tống Anh rất nghiêm túc, "Hơn nữa... rắn độc đáng c·h·ế·t sao? Chẳng lẽ ta phải gi.ết ch.ết hắn ở đây mới đúng?"

Tống Anh vừa nghe vậy thì yên tâm rồi.

Nếu không cẩn thận trúng phải nọc độc của hắn thì e rằng chưa tới một khắc đã mất mạng..."

Đương nhiên không thể, tu luyện thành tinh không dễ dàng...

Đối với ếch tinh mà nói, hắn đã thành tinh, không hề xem ếch bình thường là đồng loại.

Độc tố chỉ là thứ để tự vệ, chỉ cần không dùng để hại người thì có khác gì móng tay hay hàm răng của con người chứ?" Tống Anh lại rất bình tĩnh nói.

Dù sao ếch tinh cũng là người cũ, nàng vẫn sẽ suy xét tới cảm nhận của ếch tinh một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

"..." Ngưu Đại Lực ngây người.

Tuy rằng là rắn nhưng người ta còn nuôi dưỡng hai động vật nhỏ đấy.

Sinh vật có linh trí và không có linh trí là hai sự tồn tại khác nhau như trời với đất.

Ngoại trừ thực vật như nhân sâm tinh sống nhờ chất dinh dưỡng trong đất thì ngay cả Ngưu Đại Lực cũng phải ăn cỏ mà? Không chừng cỏ cũng có thể... có linh trí.

Đương nhiên, sau khi về nhà, nàng cũng sẽ hỏi ý Thanh Liên trước.

Nói xong, Tống Anh cũng giật mình.

Hắn vừa đi, Ngưu Đại Lực lập tức lo lắng nói: "Đại tỷ, hắn có độc."

Trừ phi hắn vĩnh viễn trốn trong núi sâu không ra ngoài, nếu không thì hắn chính là một loại chất độc di động.

Hơn nữa, yêu quái thật sự khó mà sống giữa xã hội loài người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 505: Mời