Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 572: Lòng tham không đáy
Lúc trước, Nhị Nha nói không sai, trong nhà không có cục cứt chuột này, chum tương mới có thể ăn được.
Tuy nhà lão Đại thiếu nợ nhưng hai phu thê đều có thể kiếm tiền, chuyện trả nợ không thành vấn đề, còn có thể tích góp thật nhiều tài sản cho Đạt ca nhi đấy!
Còn về nguyên nhân sâu xa mà bây giờ Tống Hiển nhận sai, trong lòng ông cũng rõ rành rành.
Tống Anh bảo Đại Bạch vòng qua Tống Hiển rồi đi tiếp.
Nhìn thấy Tống Lão Căn như vậy, Tống Hiển thật sự đau lòng.
"Dường như cuộc sống của đại ca cũng không tệ lắm." Tống Anh nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài ra, bản thân Tam tôn tử và Tứ tôn tử cũng không tệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thậm chí, nếu bọn chúng có thiên phú và làm tốt thì có thể tự mở tiêu cục*!
Ông phải lú lẫn cỡ nào mới có thể đón Hiển ca nhi về?
Chương 572: Lòng tham không đáy
Nàng cảm thấy, lúc này lão gia tử cũng xem như đã buông bỏ khúc mắc trong lòng rồi nhỉ?
Tim của Tống lão gia tử đập nhanh thêm mấy nhịp nhưng không phải vì mềm lòng.
Trước đây hắn làm khuân vác cho tiệm gạo để kiếm sống, làm được một thời gian thì vẫn bị người của Bùi gia nhục mạ nói là ăn không uống không.
Ngươi cũng đừng nhọc lòng chuyện trong nhà nữa, sau này lo mà hiếu thuận với người của Bùi gia cho tốt đi." Lão gia tử nói.
Mấy ngày nay, ông đã sớm nghĩ thông suốt rồi.
Ánh mắt mà lão gia tử nhìn hắn ta còn không thân thiết bằng lúc nhìn bọn Tuân ca nhi trước đây, giống như lướt qua một thân thích không mấy thân quen...
Tôn tử nhà mình, nói không có tình cảm thì là giả, nhưng ký ức về chuyện lúc trước vẫn còn mới nguyên trong đầu.
Nhị Nha cũng đã nói chờ sau này hai đứa học nghề xong sẽ thuê bọn chúng vận chuyển hàng hóa, không cần lo không tìm được việc làm.
"Ngươi đã ở rể, lão Tống gia ta nói được thì làm được.
Sau khi chọc tức đối phương, Tống Lão Căn vô cùng cao hứng, sau đó giống như Phật Di Lặc, đặt hai tay vào trong tay áo, ngồi trên xe lừa không nói lời nào nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với chút toan tính vụn vặt của hắn, chỉ cần cho hắn ba, bốn năm, nói không chừng có thể khuyến khích phân gia, sau khi kiếm được chút tiền thì tự ra riêng làm một mình." Lão gia tử nói tiếp.
Trước đây, ông không dám mơ tưởng xa vời tới những chuyện này, nhưng bây giờ thì khác.
Nhưng bây giờ, hắn ta đã hiểu rõ.
Sắc mặt của Bùi lão Nhị âm trầm.
Phu tử người ta đã nói rồi, Tuân ca nhi cần cù, sáng dạ, tệ nhất cũng có thể đậu tú tài!
"Hiện giờ, Đại ca ngươi cũng đã biết nhẫn nhịn, còn chạy đến cửa hàng bánh ngọt của Bùi gia học nghề.
"Ta biết.
Hắn mang ân tình vào cửa mà nam tử ở rể thời nay vốn phải chịu nhiều ấm ức nên hắn mới làm loạn, nói rằng bản thân tới xung hỉ nên mới cứu được tiểu nhi tử Bùi gia, vậy mà Bùi gia lại khinh nhục hắn... Náo loạn đến mức hàng xóm chỉ trích Bùi gia không đúng..." Tống Lão Căn không hề giấu giếm.
Nhìn những tôn tử khác của ông đi, không phải đứa nào đứa nấy đều không chịu thua kém người khác sao?!
"Tóm lại là ta sẽ không để hắn trở về nhưng cũng không thể mặc kệ Bùi gia tra tấn hắn tới c·h·ế·t, chỉ lén hỏi thăm mà thôi." Tống lão gia tử nói thêm.
Nhà lão Nhị, lão Tứ càng không cần phải nói, ngày lành sắp tới rồi!
Cho dù là lúc trước Tống Lão Căn đích thân đuổi hắn ta đi thì hắn ta vẫn cảm thấy lão gia tử chỉ đang nhất thời tức giận...
Nhìn bây giờ đi, cuộc sống thư thái biết bao nhiêu?
Tống Hiển nghẹn ngào: "A gia, ta thật sự sai rồi..."
Không phải trước đây ngươi moi tim móc phổi cho Bùi gia sao? Sao vậy? Hiện giờ sau khi ở rể mới phát hiện người của Bùi gia không phải thứ tốt lành gì à?
Tống Anh hơi ngạc nhiên.
*Tiêu cục: một dạng tổ chức chuyên cung cấp dịch vụ bảo vệ và vận chuyển hàng hóa quý giá, tiền bạc, hoặc các tài liệu quan trọng từ nơi này đến nơi khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông cũng không dám để hắn ta quay về, tránh việc sau này nhà cửa không yên.
Không phải bởi vì hắn ta thật sự hối hận mà là vì mỗi tháng cha nương hắn ta kiếm được không ít tiền, lòng tham không đáy mà thôi.
Nói xong, tuy rằng cảm thấy đau lòng nhưng không ngờ lại có mấy phần sảng khoái không biết từ đâu ra.
Tống Lão Căn không nghe, ngược lại quay sang nhìn Bùi lão Nhị: "Lão Nhị Bùi gia? Sao không thấy tin tức nhà ngươi phát tang thế? Không phải nhi tử ngươi sắp c·h·ế·t sao..."
Đại ca ngươi vốn không phải người mặc cho người khác xâu xé, sau khi bị đả kích mấy ngày thì lập tức náo loạn cho Bùi gia không được yên ổn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn chúng đều là những đứa trẻ hiểu chuyện, có tiền đồ, tương lai chắc chắn sẽ thành công!
Con cháu đều có phúc của con cháu, ông đã làm hết những chuyện có thể làm, chỉ thiếu nước bỏ cái mạng già này đi, tiểu bối bên dưới còn có gì không vừa lòng nữa?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.