Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 573: Khai hoang
Giá của ngọn núi thấp kia cũng tương tự như vậy, không hề đắt.
Lão gia tử hoảng sợ không nói nên lời.
Có hai cửa hàng trong tay, bây giờ Tống Anh không thiếu tiền.
Đương nhiên, lúc tính tiền, lão gia tử cũng dựng râu trừng mắt cảm thấy mình đã vào hắc đ**m…
Tống Anh dứt khoát mua hết toàn bộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tốn mấy lượng bạc để thuê nàng về vậy? Thật sự là... kiếm lời rồi." Lão gia tử cảm thán.
Ông cảm thấy chuyện lớn như vậy mà nàng không thèm hỏi ý kiến ông già này trước, dù sao thì ông cũng có kinh nghiệm, ít nhiều gì cũng có thể chỉ bảo nàng một chút.
Không ngờ nàng lại tự tiện quyết định như vậy!
Đã mua nhiều đất như vậy thì phải khai hoang, nếu không thì những mảnh đất đã mua và đăng ký này có thể sẽ bị thu hồi vì không canh tác.
Cuộc sống sau này tốt hay tệ thì đều do bản thân hắn ta.
Ta dám mua nhiều đất như vậy thì chắc chắn đã tính toán kỹ càng hết rồi, người thật sự không cần phải lo lắng đâu." Lúc trước, Tống Anh cũng đã nói như vậy nhưng lão gia tử không tin.
Vị trí không tệ, nhiều ánh nắng mặt trời, gần đó còn có kênh rạch dẫn nước tới, sau này cây cối chắc chắn sẽ phát triển tươi tốt! (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì sao đất chưa khai hoang lại rẻ như vậy? Còn không phải bởi vì xung quanh đây toàn là những tảng đá to như con người, không dễ xử lý sao!
Chẳng phải có câu nói rằng nếu có thù oán với nhà ai thì gả khuê nữ mà mình đã dạy hư cho đối phương, lập tức có thể gieo họa ba đời sao? Bùi thị từng gả tới đây hại Tống gia không được yên ổn, bây giờ Tống gia trả thù bằng cách tặng Tống Hiển qua đó, lấy độc trị độc.
* Hắc đ**m: quán bán với giá cắt cổ hoặc chuốc thuốc mê cho khách rồi lấy tài sản của khách
Nếu là hòn đá nhỏ dễ xử lý thì năm mươi mẫu đất này làm gì còn tới bây giờ!
Vừa mắng vừa khen chính là bản tính của người lớn tuổi.
Chương 573: Khai hoang
Đừng thấy đây là ruộng cạn mà chê.
Đến lúc đó, nàng còn phải mất thêm tiền.
Đáng tiếc, đất đã khai hoang có nhu cầu sử dụng lớn nên đã không còn đất sẵn có nữa, nhưng thật ra vẫn còn gần năm mươi mẫu đất chưa khai hoang.
Nhưng bây giờ thấy vậy, Tống Lão Căn đã hoàn toàn chịu phục.
Ngoài ra, nàng còn xem trọng một ngọn núi thấp bên ngoài thôn, nếu không ai muốn thì Tống Anh cũng mua luôn vào tay.
Đất chưa khai hoang rất phiền phức, bên trong toàn là sỏi đá, cỏ dại, phải tốn không ít nhân lực để cải tạo nên giá cả cực kỳ thấp, chỉ cần 2 lượng bạc là đã có thể mua được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Anh cũng sợ mình sẽ dọa lão gia tử nên thỉnh thoảng sẽ làm bộ làm tịch một chút, tỏ ra yếu đuối, nhưng Ngưu Đại Lực thì không cần giả vờ.
Bên trong đã bị người ta giẫm đạp khắp nơi, không có nấm cũng không có dược liệu mà mọi người nhận ra, chỉ có cỏ dại chiếm đa số.
Mua ngọn núi này tốn 150 lượng bạc, còn những miếng đất kia thì tổng cộng hơn 200 lượng.
Cho dù náo loạn trời đất làm Bùi gia không được yên ổn thì ông cũng mặc kệ, đều là Bùi gia đáng đời.
Gần như ngày nào Tống gia lão gia tử cũng tới giúp nàng làm cỏ.
Còn đưa lão gia tử tới Duyệt Phong Lâu ăn một bữa tiệc lớn.
Tới đầu xuân năm sau, Tống Anh định khi nào tích góp đủ tiền thì sẽ mua một thôn trang.
Còn những miếng đất ở nơi xa xôi, ai tới khai hoang thì là của người đó, thậm chí còn không tốn tiền. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy rằng từ lâu đã biết tiểu nha đầu này lợi hại nhưng không ngờ lại có thể lợi hại đến mức như thế.
Ông vốn là người không thể ngồi yên được, nhưng số sỏi đá này hơi khó xử lý, nhất là ông còn từng bị bệnh nặng nên chỉ có thể để Tống Anh thuê vài người về làm.
Diện tích của ngọn núi này cũng không quá lớn, Tống Anh định dùng để nuôi gà chăn dê.
Trong lòng lão gia tử biết rõ tình hình của Tống Hiển nên đương nhiên sẽ không giúp đỡ.
"Người cứ tùy ý làm chút việc nhẹ nhàng để g·i·ế·t thời gian là được rồi.
Mùa đông này, khắp thôn không tìm được ai bận rộn hơn Tống Anh.
May mà có Đại Lực.
Thấy tâm trạng của lão gia tử khá tốt, Tống Anh cũng vui mừng.
Nhân lúc chưa qua năm mới, nàng định mua thêm mấy miếng đất từ Tống lý chính.
Hai cánh tay của nàng ấy nhấc bổng một tảng đá lớn rồi cất bước chạy tới chỗ thoáng đãng, ném nó xuống đất.
Bên thành Dung, mỗi tháng kiếm được nhiều hơn bên đây nhiều.
Tống Anh cảm thấy quả thực hai nhà này đã xem như thâm cừu đại hận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đáng tiếc, rất khó tìm được nghé, nếu không thì nàng còn muốn nuôi thêm một đàn trâu.
Lúc biết tin nàng mua nhiều đất hoang như vậy, lão gia tử còn tức giận đấy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.