Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 672: Ở cùng nhau
Các hộ vệ phải chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho bản thân nên lúc này chưa theo kịp. Vả lại, nơi này cũng không có gì nguy hiểm, nếu lúc nào cũng đi theo thì sẽ gây trở ngại đến việc sinh hoạt của người trong thôn.
Còn về chuyện ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ ra tay g·i·ế·t người ư?
"Tộc tỷ ở chỗ như thế nào?" Tống Đường Hành hỏi tiếp.
"Hoắc nương tử là cô nương giỏi giang nhất trong thôn bọn ta, nhà của nàng cũng được xem như là ngôi nhà khí thế nhất trong thôn." Có người cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe hắn hỏi như vậy, mọi người đều sửng sốt.
Tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân nhưng mọi người cũng không nghĩ nhiều. Dù sao thì Tống Đường Hành này mới mười ba tuổi, còn Tống Anh thì đã mười chín. Vả lại, Tống Anh không phải con cháu ruột của chi nhà Tống Lão Căn nên chắc chắn có quan hệ thân thích với hầu phủ hơn một chút, người ta muốn ở cùng nhau cũng là chuyện hết sức bình thường.
"Nếu ngươi không chê thì có phòng trống để ở." Tống Lão Căn không có ấn tượng gì tốt về vị thiên kim tiểu thư này.
"Ngũ tỷ, đệ thật lòng muốn thân thiết với tộc tỷ mà." Tống Đường Hành nói xong thì ho khan một tiếng, "Vả lại... chỗ này không được thông gió, đệ muốn ở chỗ của tộc tỷ, có lẽ sẽ tốt hơn một chút."
Tống Anh nhìn cổ tay của mình rồi nhìn Tống Đường Hành, cười cười.
Không phải nàng ấy sợ Tống Anh, mà là...
Có vết xe đổ là Tống Anh này, nàng ấy không dám tự tin quá mức, cho rằng bản thân thật sự là một thiên kim tiểu thư quý giá không gì có thể thay thế được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lát sau đã tới chỗ ở dành cho hai người này.
"Ta hơi mệt, thúc công đã chuẩn bị phòng chưa? Nếu không có phòng trống thì ta bảo bọn họ dựng trại ngay tại chỗ." Tống Tâm Hoa nói.
Chính vì vậy nên hai người mới có thể nói chuyện mà không chút kiêng dè.
Tống Anh cười như không cười.
Nói xong, nàng ấy lập tức bước đi. Tống Lão Căn bất đắc dĩ, đành phải dẫn người đi trước.
Chắc hẳn Tống Anh sẽ không còn sống được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng sẽ c·h·ế·t trong tay những người đằng sau nàng ấy. . Nếu như thế thì bắt những người này quỳ xuống đất cáo tội, sám hối một chút cũng là chuyện nên làm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Năm nay nàng ấy mười lăm tuổi, mẫu thân đang tìm hôn sự cho nàng ấy. Nếu phụ mẫu nghĩ tới tình cảm, thật lòng yêu thương nàng ấy thì sẽ thật lòng thật dạ tìm cho nàng ấy một phu gia tốt. Nếu bọn họ... là loại người giả dối, chỉ muốn lợi dụng nàng ấy thì sẽ tìm một nhà có quyền thế để kết thông gia với hầu phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những người này đều là tâm phúc của cha nàng ấy, nàng ấy không có tư cách trừng phạt nghiêm khắc, chỉ có thể đưa ra một số yêu cầu nhỏ như thế này thôi.
"Tộc tỷ chính là tộc tỷ, chớ nên lược bỏ quá mức lại thành gọi sai người, sẽ khiến người khác hiểu lầm."
"Được, ở đi." Tống Tâm Hoa nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 672: Ở cùng nhau
Là nhà cũ của Tống gia. Đại phòng có nhiều phòng nên dành ra hai gian, Đạt ca nhi đến nhà Tống Anh ở.
Sắc mặt của Tống Đường Hành cứng đờ: "Ngũ tỷ không tò mò sao? Chúng ta ở cùng nhau không được hả?"
Tống Tâm Hoa quay sang nhìn hắn: "Đường Hành, ngoan ngoãn một chút đi."
"Tộc tỷ không ở đây sao?" Tống Đường Hành hỏi.
Hắn muốn biết rốt cuộc Tống Anh làm cái gì, nàng có năng lực thế nào mới dám đối đầu với hầu phủ.
Hoặc là nói, hắn muốn học tập một phen.
Đừng tưởng rằng ở thôn Hạnh Hoa thì có thể coi trời bằng vung.
Những tâm phúc đó hơi bất mãn, nhưng ngại mặt mũi của Tống Tâm Hoa nên vẫn quỳ xuống: "Thuộc hạ l* m*ng, xin tiểu thư đừng trách."
Tống Tâm Hoa liếc mắt nhìn Tống Đường Hành một cách ghét bỏ: "Tùy đệ, nhưng đệ phải suy nghĩ cho kỹ đấy. Sau khi trở về, tỷ sẽ báo cáo lại tất cả những gì đệ đã làm với phụ thân."
Tống Tâm Hoa không nghĩ tới.
Còn có thật lòng thích Đại tỷ này hay không thì không quan trọng.
"Nếu như thế, ta có thể ở chỗ của tỷ tỷ không?" Tống Đường Hành tiếp tục hỏi.
"Nàng đã xuất giá, đương nhiên sẽ không ở lại nương gia, nhưng chỗ nàng ở cũng cách đây không xa lắm." Tộc trưởng của tộc Tống thị không nghĩ nhiều, thuận miệng nói.
"Nhưng vốn dĩ tỷ chính là..." Tống Đường Hành trông cực kỳ tủi thân, "Trên đường đi, ta rất vất vả, nghe nói khí hậu ở nông thôn nuôi dưỡng con người, còn phải làm phiền tỷ tỷ chăm sóc ta nhiều."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.