0
Màn đêm đen kịt, đặc quánh như mực tàu, bao trùm lấy vạn vật. Trần Phong cảm nhận được cái lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy, không phải cái lạnh của gió, mà là cái lạnh từ sự trống rỗng, từ bóng tối vĩnh hằng bủa vây. Hắn cố gắng mở mắt, nhưng vô ích, trước mắt chỉ là một màu đen thăm thẳm.
"C·hết tiệt!" Hắn gầm khẽ, giọng khàn đặc, lạc lõng giữa màn đêm tĩnh mịch.
Hắn đã từng là một kẻ đứng bên lề xã hội ở thế giới cũ, một tên t·ội p·hạm với những toan tính và thủ đoạn, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi và bất lực như lúc này. Cảm giác mất đi thị giác, mất đi phương hướng khiến hắn như rơi vào một hố sâu tuyệt vọng.
Xuyên không? Chuyện hoang đường vốn chỉ xuất hiện trong những cuốn tiểu thuyết mạng rẻ tiền, giờ đây lại xảy ra với chính hắn. Đáng mỉa mai hơn, hắn xuyên qua thành một gã ăn mày, đã thế lại còn mù lòa.
Trần Phong cố gắng cử động, nhưng tứ chi rã rời, không còn chút sức lực. Hắn loạng choạng, vấp phải một vật gì đó nhô lên, khiến hắn ngã nhào xuống đất, đau điếng. Bàn tay hắn chạm phải nền đất lạnh lẽo, dính đầy bùn đất và sạn nhỏ. Hắn cố chống tay đứng dậy, nhưng lại trượt chân ngã dúi dụi thêm lần nữa.
Cơn đói cồn cào như muốn xé toạc ruột gan, quằn quại từng cơn, nhắc nhở hắn về tình cảnh thảm hại hiện tại. Hắn đưa tay sờ soạng xung quanh, mong tìm được chút thức ăn thừa, nhưng chỉ chạm phải đất đá, cỏ dại.
"Đây... rốt cuộc là đâu?" Trần Phong run rẩy, cố gắng định hướng, nhưng âm thanh xung quanh quá đỗi xa lạ, tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, tất cả hòa quyện vào nhau, không thể phân biệt được phương hướng. Hắn cố nhớ lại nơi mình đã ngã xuống, nhưng trong bóng tối, mọi thứ đều trở nên mờ mịt, khó nắm bắt.
Hắn cố gắng hít thở sâu, ép bản thân phải bình tĩnh. Là một kẻ đã quen với việc giẫm đạp lên người khác để sinh tồn, Trần Phong hiểu rõ, hoảng loạn lúc này chẳng khác nào t·ự s·át. Hắn nhắm mắt lại, cố gắng tập trung, vận dụng tất cả các giác quan còn lại để cảm nhận thế giới xung quanh.
Mùi ẩm mốc của đất xộc vào mũi, xen lẫn với mùi ngai ngái của cỏ cây, và cả mùi h·ôi t·hối nhè nhẹ từ chính cơ thể mình. Hắn cố gắng phân biệt từng mùi hương, hy vọng tìm thấy chút manh mối, nhưng tất cả đều quá xa lạ. Hắn đang nằm trên nền đất lạnh lẽo, có lẽ là trong một khu rừng hoặc một nơi hoang vu nào đó.
Hắn cố gắng lục lọi trong ký ức của thân thể này, hy vọng tìm thấy chút manh mối. Nhưng tất cả chỉ là một mảng trắng xóa, trống rỗng đến tuyệt vọng. Ký ức của gã ăn mày mù này, dường như đã bị ai đó xóa sạch, hoặc có thể, hắn ta vốn chẳng có gì đáng nhớ ngoài chuỗi ngày sống lay lắt, đói khổ.
"Khốn kiếp!" Trần Phong nghiến răng ken két. Hắn không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc. Dù trong hoàn cảnh nào, hắn cũng phải tìm cách sống sót. Đó là bản năng, là quy tắc sinh tồn đã khắc sâu vào xương tủy của hắn từ những ngày tháng lăn lộn trong vũng bùn xã hội.
Hắn cố gắng nhớ lại xem, trước khi xuyên không, mình đã làm gì, đã ở đâu. Nhưng ký ức của hắn về thế giới cũ, về thân phận của hắn, dường như đã bị một bức màn sương mù che phủ. Hắn càng cố nhớ, đầu óc hắn càng đau nhức, như muốn nổ tung.
Đúng lúc này, một âm thanh máy móc lạnh lùng, không chút cảm xúc vang lên trong đầu hắn:
"Chúc mừng ký chủ xuyên không, hệ thống chính thức khởi động, xin mời lựa chọn một trong hai:"
"Lựa chọn 1: Trở thành phế nhân mù lòa, tư chất tu luyện bình thường, nhưng được hệ thống hỗ trợ, tự động hấp thu linh khí từ môi trường xung quanh chuyển hóa thành tu vi. Ký chủ không cần tốn thời gian tu luyện, linh khí sẽ liên tục được hấp thụ và chuyển hóa, giúp ký chủ tăng cường sức mạnh ngay tức thì. Ký chủ sẽ sở hữu trí nhớ siêu phàm, ban đầu có thể lưu trữ ký ức trong vòng một năm (365 ngày). Ký ức sẽ dần biến mất theo thời gian, chỉ có thể thông qua hoàn thành nhiệm vụ để kéo dài thời gian lưu trữ hoặc phục hồi ký ức đã mất."
"Lựa chọn 2: Trở thành một phàm nhân bình thường, không thể tu luyện, nhưng sở hữu một không gian tùy thân vô hạn, chứa đựng tài nguyên tu luyện vô tận, đủ để cung cấp cho hàng vạn tu sĩ tu luyện đến đỉnh cao. Ký chủ sẽ sống một cuộc đời an nhàn, không lo cơm ăn áo mặc, nhưng vĩnh viễn không thể bước chân vào con đường tu luyện."
Trần Phong sững người. Hệ thống? Đây là thứ quái quỷ gì? Chẳng lẽ những cuốn tiểu thuyết mạng hắn từng đọc không hoàn toàn là hư cấu? Hắn cố gắng nhớ lại nội dung của những cuốn tiểu thuyết đó, hy vọng tìm thấy chút thông tin hữu ích về hệ thống, nhưng đầu óc hắn lúc này như một mớ bòng bong, chẳng thể tập trung suy nghĩ. Hơn nữa, với tình trạng mù lòa này, hắn có cảm giác như mình là một con thú bị nhốt trong chuồng, bất lực và tuyệt vọng.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, phân tích hai lựa chọn mà hệ thống đưa ra. Lựa chọn thứ hai, nghe có vẻ rất hấp dẫn với không gian vô tận, nhưng ngẫm nghĩ kỹ với thân phận hiện tại, hắn có thể c·hết bất cứ lúc nào, huống chi có không gian trong tay mà không có thực lực, khác nào dâng bảo vật cho người khác. Hắn sẽ bị người khác đoạt mất, thậm chí m·ất m·ạng. Không tu luyện, vĩnh viễn không thể bước chân vào con đường tu tiên, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng, vĩnh viễn bị giam cầm trong bóng tối.
Hơn nữa, cuộc đời an nhàn, không lo cơm ăn áo mặc ư? Đối với một kẻ đã quen với việc tranh đấu, giành giật sự sống như Trần Phong, đó chẳng khác nào một sự sỉ nhục. Hắn không muốn sống một cuộc đời vô nghĩa như vậy.
Còn lựa chọn thứ nhất… trở thành phế nhân mù lòa, tư chất bình thường, nhưng có thể tu luyện. Hệ thống sẽ tự động hấp thu linh khí, chuyển hóa thành tu vi, giúp hắn tăng cường sức mạnh. Điểm mấu chốt là đây, sức mạnh! Trong cái thế giới xa lạ này, dù là phàm nhân hay tu sĩ, chỉ có thực lực mới có thể quyết định. Chỉ có sức mạnh mới giúp hắn sinh tồn, mới giúp hắn đạt được mục tiêu sống qua ngày, từ từ tính kế sau này.
Nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Trí nhớ siêu phàm, nhưng ban đầu chỉ lưu trữ được trong vòng một năm. Ký ức sẽ dần biến mất theo thời gian, trừ khi hắn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Đây chẳng khác nào một sợi dây thòng lọng treo lơ lửng trên đầu, buộc hắn phải không ngừng tiến về phía trước, không được phép dừng lại, không được phép thất bại.
Hắn hiểu rõ, một năm là khoảng thời gian rất ngắn ngủi. Hắn phải tận dụng từng ngày, từng giờ để tìm hiểu về thế giới này, để thích nghi, để sinh tồn. Và quan trọng hơn, hắn phải tìm cách hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ để kéo dài thời gian lưu trữ ký ức, mà còn để đổi lấy những phần thưởng quý giá, giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn.
"Hệ thống, nhiệm vụ là gì?" Trần Phong hỏi, giọng nói bình tĩnh, cố che giấu sự lo lắng trong lòng.
"Nhiệm vụ đầu tiên: Ăn xin lần đầu. Phần thưởng: 10 ngày trí nhớ."
Trần Phong suýt chút nữa bật cười. Ăn xin? Hắn, Trần Phong, giờ đây lại phải đi ăn xin để đổi lấy vài ngày ký ức? Thật nực cười! Hắn cảm thấy như bị số phận trêu đùa, bị đẩy đến bước đường cùng. Hắn, một kẻ từng tung hoành ngang dọc, giờ đây lại phải quỳ gối cầu xin sự thương hại của người khác, chỉ để đổi lấy chút thức ăn, chút ký ức ít ỏi. Nhưng rồi hắn nghĩ lại, với tình trạng hiện tại, 10 ngày cũng rất quý giá.
"Đùa ta hay sao? Không thấy đường thì xin ăn thế nào?" Trần Phong gằn giọng, cố gắng kiềm chế sự tức giận đang trào dâng trong lòng. Hắn đưa tay sờ soạng xung quanh, cố gắng tìm kiếm một vật gì đó để chống đỡ, để làm v·ũ k·hí, nhưng chỉ chạm phải đất đá, cỏ dại. Cảm giác bất lực, yếu đuối và cả nỗi nhục nhã khiến hắn càng thêm phẫn nộ.
"Ký chủ có thể tự tìm cách. Nhiệm vụ đã ban bố, không thể thay đổi." Hệ thống trả lời một cách máy móc, không hề có chút thương lượng.
Trần Phong hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn hiểu rằng, tranh cãi với hệ thống lúc này là vô ích. Hắn phải chấp nhận thực tại, phải tìm cách hoàn thành nhiệm vụ, dù cho nó có nhục nhã đến mức nào.
(Mười ngày... phải, mười ngày cũng rất quý giá... Ta phải tận dụng từng ngày một để củng cố ký ức, ít nhất là phải trụ vững trong thế giới xa lạ này đã.) Trần Phong lẩm bẩm, cố gắng níu giữ lấy chút hy vọng mong manh. Hắn phải nhớ, hắn phải nhớ tất cả, hắn không thể quên, không được phép quên.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những gì mình đã từng đọc về thế giới tu tiên. Nơi đây, linh khí là nguồn gốc của sức mạnh, là thứ mà các tu sĩ không ngừng theo đuổi. Các tu sĩ có thể bay lượn trên không trung, hô mưa gọi gió, có sức mạnh dời non lấp biển. Nhưng đồng thời, đây cũng là một thế giới tàn khốc, mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé.
"Tu tiên..." Trần Phong thì thầm, một tia hy vọng le lói trong lòng. Phải, hắn phải tu tiên, phải trở nên mạnh mẽ, dù trước mắt chỉ là để sống qua ngày, tích cóp từng ngày ký ức, làm đầy túi linh thạch, tích lũy tài nguyên. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể sống sót, mới có thể tìm lại ký ức, mới có thể... từ từ tính kế cho tương lai.
"Được, ăn xin thì ăn xin." Trần Phong nghiến răng, trong giọng nói ẩn chứa sự quyết tâm. "Ta chọn lựa chọn thứ nhất."
Hắn đưa tay lên, sờ lên dải băng vải che mắt. Đây là một sự sỉ nhục, nhưng cũng là một lời nhắc nhở, một động lực. Hắn phải sống, phải mạnh mẽ, phải vượt qua tất cả, dù cho có phải trả bất cứ giá nào.
"Lựa chọn đã được xác nhận. Chúc ký chủ may mắn."
Âm thanh của hệ thống vừa dứt, Trần Phong cảm thấy một luồng nhiệt lưu ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, bắt đầu từ đan điền, nơi bụng dưới. Luồng nhiệt lưu này di chuyển theo các kinh mạch, mang đến cho hắn một cảm giác dễ chịu, sảng khoái chưa từng có. Hắn cảm nhận được linh khí đang từ từ tiến vào cơ thể, tuy rất chậm, nhưng cảm giác rất rõ ràng.
Đây chính là linh khí sao? Trần Phong thầm nghĩ. Quả nhiên là một thứ kỳ diệu. Hắn cảm thấy tràn đầy hy vọng, dù con đường phía trước mịt mù tăm tối.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang. Cơn đói cồn cào lại ập đến, dữ dội hơn trước. Bụng hắn sôi lên ùng ục như sấm, ruột gan như bị ai đó vặn xoắn. Trần Phong biết, nếu không kiếm được thức ăn, hắn sẽ c·hết đói trước khi kịp cảm nhận được sức mạnh của linh khí.
Hắn loạng choạng đứng dậy, vịn tay vào một thân cây gần đó để giữ thăng bằng. Cơn đói khiến hắn choáng váng, suýt chút nữa ngã quỵ. Hắn phải nhanh chóng tìm thức ăn, nếu không hắn sẽ không còn sức để đi tiếp.
Hắn run rẩy, đưa tay sờ soạng xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó có thể ăn được. Hắn bứt một nắm lá cây, nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến. Vị đắng chát lan tỏa trong khoang miệng, nhưng hắn vẫn cố gắng nuốt xuống. Hắn biết, đây không phải là thức ăn, nhưng lúc này, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Đứng được rồi, nhưng đi thế nào đây? Hắn hoàn toàn mù lòa, không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào các giác quan còn lại để dò đường.
Trần Phong hít sâu một hơi, cố gắng lắng nghe âm thanh xung quanh. Tiếng gió, tiếng lá, tiếng nước chảy... Hắn phải ghi nhớ tất cả, phải xây dựng một bản đồ trong đầu, một bản đồ của bóng tối, âm thanh và mùi hương.
"Bước đầu tiên..." Trần Phong thì thầm, giọng nói khàn đặc vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
Hắn run rẩy giơ chân lên, bước một bước về phía trước, dò dẫm, cẩn trọng. Mỗi bước chân đều nặng nhọc, đều là một thử thách. Hắn vấp phải rễ cây, suýt ngã, nhưng vẫn cố gắng gượng dậy, tiếp tục bước đi. Hắn phải đi, dù không biết phía trước là gì. Hắn phải đi, để tìm kiếm hy vọng, dù cho hy vọng đó có mong manh đến đâu.
Nhưng Trần Phong không lùi bước. Hắn phải đi, phải tìm đường ra khỏi nơi này, phải tìm thức ăn, phải sống sót.
Hắn phải đi ăn xin.