Bước chân Trần Phong dò dẫm từng bước trên con đường đất gồ ghề. Hắn khẽ nghiêng đầu, lắng nghe tiếng sỏi đá lạo xạo dưới chân, tiếng gió xào xạc luồn qua dải băng vải, cố gắng ghi nhớ địa hình xung quanh. Mùi hương hỗn tạp của một khu dân cư nghèo xộc vào mũi: mùi ẩm mốc của rơm rạ, mùi h·ôi t·hối của rác thải, xen lẫn với mùi thức ăn nhàn nhạt thoảng qua, kích thích cái bụng đói meo đang sôi sùng sục của hắn.
Hắn đã đi từ khi màn đêm còn bao phủ, cho đến khi ánh bình minh lờ mờ ló dạng. Bóng tối vẫn giam cầm hắn trong thế giới mịt mù của riêng mình, nhưng ít nhất, hắn có thể cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời đang dần xua tan đi cái lạnh lẽo. Hắn đưa tay sờ lên túi áo rỗng tuếch, thở dài. Nhiệm vụ đầu tiên, xem ra không dễ dàng chút nào.
"Xin các vị đại gia, các vị lão gia, các vị cô nương, cậu chủ... rủ lòng thương cho kẻ mù lòa này... xin hãy bố thí cho kẻ khốn khổ này chút cơm thừa canh cặn..."
Giọng nói khàn đặc, run rẩy của Trần Phong vang lên, lạc lõng giữa dòng người qua lại. Hắn quỳ xuống bên vệ đường, chìa ra cái bát sứt mẻ, cố gắng bày ra bộ dạng đáng thương nhất có thể. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn phải đi ăn xin, một trải nghiệm nhục nhã mà hắn không bao giờ muốn nếm trải.
Nhưng hắn không còn lựa chọn. Nhiệm vụ của hệ thống buộc hắn phải làm như vậy. Mười ngày, hắn cần mười ngày ký ức để hiểu rõ hơn về thế giới này, về thân phận của gã ăn mày mù này. Mười ngày quý giá, đổi lấy bằng sự nhục nhã, bằng lòng tự trọng bị chà đạp. Nhưng hắn phải làm, vì hắn muốn nhớ, muốn biết, muốn sinh tồn. Và để có được mười ngày đó, hắn phải vứt bỏ lòng tự trọng, vứt bỏ tất cả những gì hắn từng có ở thế giới cũ, để trở thành một kẻ ăn mày đúng nghĩa.
Hắn quỳ ở đó, lưng còng xuống, đầu cúi gằm. Hắn cố gắng lắng nghe tiếng bước chân, tiếng nói cười, hy vọng có ai đó sẽ động lòng thương. Nhưng dường như, mọi người đều vội vã lướt qua, không ai để ý đến một gã ăn mày mù lòa, bẩn thỉu.
"Cút đi, đồ ăn mày hôi hám!"
Một giọng nói the thé, chói tai vang lên, kèm theo đó là một cú đá mạnh vào hông Trần Phong. Hắn loạng choạng, mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Cái bát sứt mẻ rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đường. Bụi đất bám đầy vào mặt, vào dải băng vải, vào cả những v·ết t·hương hở trên người hắn.
"Mù lòa mà còn không biết điều, dám đứng đây chắn đường bà à?" Giọng nói the thé kia tiếp tục vang lên, đầy vẻ khinh miệt. "Mau cút đi, đừng có làm bẩn mắt bà!"
Trần Phong cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cơn giận đang bùng lên trong lòng. Hắn cảm nhận được sự đau đớn từ cú đá, từ v·ết t·hương, nhưng đau đớn hơn cả là sự nhục nhã, sự phẫn uất khi bị chà đạp. Hắn biết, ở cái thế giới này, kẻ yếu không có quyền lên tiếng. Hắn càng phản kháng, chỉ càng chuốc lấy thêm đau khổ mà thôi.
Hắn từ từ chống tay đứng dậy, lảo đảo như một con rối đứt dây. Hắn phủi bụi đất trên người, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy đường, tôi không cố ý."
"Hừ, biết thân biết phận thì tốt." Giọng nói kia hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, tiếng bước chân xa dần, lẫn vào tiếng ồn ào của phố chợ.
Hắn cúi xuống, đưa tay mò mẫm tìm cái bát sứt mẻ. Bàn tay hắn run rẩy, chạm vào những mảnh sỏi đá lạnh lẽo, những viên sỏi sắc nhọn cứa vào da thịt, khiến hắn rít lên một tiếng đau đớn. Nỗi nhục nhã dâng lên trong lòng, như muốn bóp nghẹt trái tim hắn.
"Mình... đang làm cái quái gì thế này?" Trần Phong tự hỏi, giọng nói thều thào, gần như không thành tiếng. Hắn cảm thấy mình như một con sâu, một con bọ, đang bò lết trên mặt đất, cầu xin sự thương hại của những kẻ qua đường.
Hắn đã từng là kẻ đứng trên người khác, đã từng quen với việc ra lệnh, sai khiến. Giờ đây, hắn lại phải quỳ gối cầu xin sự thương hại của những kẻ mà hắn từng coi thường.
Nhưng rồi, Trần Phong lại nhớ đến luồng linh khí đang chầm chậm lưu chuyển trong cơ thể, nhớ đến mục tiêu phải sinh tồn, phải mạnh lên từng ngày, phải tích lũy từng ngày ký ức quý giá. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại tinh thần.
"Không được, mình không thể bỏ cuộc." Trần Phong tự nhủ. "Mình phải sống, phải trở nên mạnh mẽ. Chỉ có như vậy, mình mới có thể..." thoát khỏi cái cảnh khốn cùng này, mới có thể tìm lại được ký ức, mới có thể...
Hắn nhặt cái bát sứt mẻ lên, lần mò tìm lại vị trí lúc nãy, tiếp tục quỳ xuống bên vệ đường, cất tiếng cầu xin: "Xin các vị đại gia, các vị lão gia, các vị cô nương, cậu chủ... rủ lòng thương cho kẻ mù lòa này..."
Hắn cứ thế cầu xin, hết người này đến người khác. Có người đi qua, ném cho hắn vài đồng tiền lẻ, nhưng tiếng kim loại rơi vào bát lại như cứa vào tim gan hắn, đau đớn và nhục nhã. Cũng có người chỉ liếc nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt, rồi vội vã bước đi. Có kẻ còn buông lời mắng chửi, sỉ nhục hắn.
Trần Phong cắn răng chịu đựng. Hắn cảm nhận được ánh mắt của những người qua đường, như những m·ũi d·ao đang đâm vào da thịt hắn. Hắn cảm nhận được sự khinh bỉ, sự ghê tởm trong từng lời nói, từng cử chỉ của họ. Hắn biết, đây là cái giá phải trả cho sự yếu đuối. Hắn phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng, cho đến khi hắn đủ mạnh để không phải chịu đựng nữa.
Thời gian trôi qua, mặt trời đã lên cao, tỏa ra ánh nắng chói chang. Trần Phong cảm nhận được cái nóng hầm hập phả vào mặt, mồ hôi túa ra như tắm, thấm đẫm tấm áo rách nát. Cái đói, cái khát, và cả sự mệt mỏi khiến hắn gần như kiệt sức. Hắn đã quỳ ở đây suốt mấy canh giờ, nhưng số tiền xin được vẫn chẳng đáng là bao. Hắn cảm thấy tuyệt vọng, chán nản, muốn bỏ cuộc.
Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Hắn vẫn tiếp tục cầu xin, dù giọng nói đã khản đặc, dù cơ thể đã rã rời. Bởi vì hắn biết, nếu hắn bỏ cuộc, hắn sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối, mãi mãi là một kẻ ăn mày mù lòa, không có tương lai, không có hy vọng.
Cuối cùng, khi Trần Phong tưởng chừng như mình sắp ngã quỵ, hắn nghe thấy một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
"Cậu bé, sao lại ngồi đây?"
Trần Phong ngẩng đầu lên, hướng khuôn mặt về phía phát ra giọng nói. Dĩ nhiên, hắn không thể nhìn thấy gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói kia, một sự quan tâm chân thành, không hề giả tạo.
"Ta... ta đang xin ăn ạ." Trần Phong trả lời, giọng nói run rẩy, có chút cảnh giác.
"Sao lại phải đi ăn xin?" Giọng nói kia hỏi tiếp.
"Ta... ta bị mù, không thể làm việc, không có ai nuôi dưỡng..." Trần Phong đáp, cố gắng nặn ra vẻ đáng thương. Hắn đã quá quen với việc phải giả vờ, phải diễn kịch để sinh tồn.
"Haizz, thật tội nghiệp." Giọng nói kia thở dài. "Thôi được rồi, để ta xem có gì cho cậu không."
Trần Phong nín thở chờ đợi. Hắn hy vọng, người này sẽ bố thí cho hắn chút thức ăn. Chỉ cần một chút thôi, cũng đủ để hắn có thêm sức lực để tiếp tục. Trong lòng hắn dâng lên một tia hy vọng, một tia sáng le lói giữa bóng tối tuyệt vọng.
Một lúc sau, hắn cảm nhận được có thứ gì đó được đặt vào tay mình. Là một vật thể mềm mại, ấm áp, tỏa ra mùi thơm phức. Là một chiếc bánh bao nóng hổi.
"Cầm lấy mà ăn đi." Giọng nói kia vang lên.
Trần Phong mừng rỡ, vội vàng đưa chiếc bánh bao lên miệng. Hắn cắn một miếng thật to, nhai ngấu nghiến, như thể sợ rằng chiếc bánh bao sẽ biến mất nếu hắn không ăn nhanh.
Đây là lần đầu tiên trong ngày hắn được ăn, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi ấm của lòng người trong cái thế giới xa lạ này. Nước mắt hắn trào ra, hòa lẫn với vị mặn của mồ hôi và vị ngọt của chiếc bánh bao. Hắn vừa ăn vừa khóc, như một đứa trẻ vừa tìm thấy được hơi ấm của mẹ sau bao ngày xa cách.
"Cảm ơn... cảm ơn..." Trần Phong nghẹn ngào nói, nước mắt không ngừng rơi.
"Không có gì, chỉ là một chiếc bánh bao thôi mà." Giọng nói kia đáp lại, vẫn trầm ấm và dịu dàng. "Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn."
Trần Phong cố gắng kiềm chế cảm xúc, từ từ ăn hết chiếc bánh bao. Hắn cảm thấy như được tiếp thêm sức lực, cơ thể không còn rã rời như trước nữa. Hắn cảm thấy biết ơn, biết ơn người đã cho hắn chiếc bánh bao này, đã cho hắn một tia hy vọng, một chút ấm áp giữa cuộc đời lạnh lẽo.
"Cậu bé, cậu tên gì?" Giọng nói kia lại vang lên.
"Ta... ta là Trần Phong."
"Trần Phong à... cái tên hay đấy. Ta là bà Lưu, bán bánh bao ở đằng kia." Trần Phong cảm nhận được bà lão chỉ tay về phía một nơi nào đó, nhưng hắn không quan tâm, hắn đang bận suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. "Sao cậu không đến chỗ ta mà xin, lại ngồi đây một mình?"
"Ta... ta không biết đường." Trần Phong đáp, có chút ngượng ngùng. Hắn biết, đây là một lời nói dối, nhưng hắn không còn cách nào khác. Hắn không thể nói với bà lão rằng, hắn đang thực hiện nhiệm vụ của hệ thống, rằng hắn đang cố gắng tích lũy từng ngày trí nhớ.
"Haizz, đúng là tội nghiệp." Bà Lưu thở dài. "Thôi thế này, cậu có muốn đến chỗ ta làm việc không? Dù cậu bị mù, nhưng vẫn có thể giúp ta quét dọn, lau chùi bàn ghế. Ta sẽ nuôi cậu cơm ba bữa, cho cậu một chỗ ngủ. Cậu thấy thế nào?"
Trần Phong sững người. Hắn không ngờ rằng, bà lão lại tốt bụng đến vậy. Hắn chỉ xin một chiếc bánh bao, bà lại cho hắn cả một cơ hội sống, một cơ hội để thoát khỏi cảnh ăn xin nhục nhã này.
"Ta... ta có thể sao?" Trần Phong lắp bắp hỏi, không dám tin vào tai mình.
"Được chứ, sao lại không?" Bà Lưu cười hiền hậu. "Dù cậu không nhìn thấy, nhưng ta tin cậu là người tốt. Chỉ cần cậu chăm chỉ làm việc, ta sẽ không bạc đãi cậu đâu."
Trần Phong cảm thấy một dòng nước ấm chảy trong tim. Dù đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu lừa lọc, phản bội ở thế giới cũ, hắn vẫn không ngờ rằng, ở cái thế giới xa lạ này, hắn lại có thể gặp được một người tốt bụng đến vậy. Hay là... đây lại là một cái bẫy khác? Không, không thể nào. Bà lão này không giống như kẻ xấu. Có lẽ, đây là cơ hội của mình, cơ hội để bắt đầu lại.
"Cảm ơn bà, cảm ơn bà rất nhiều." Trần Phong xúc động nói, giọng nói run rẩy. "Ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, không để bà phải thất vọng."
"Được rồi, vậy thì tốt." Bà Lưu mỉm cười. "Đi theo ta, ta dẫn cậu về quán."
Trần Phong chống tay xuống đất, từ từ đứng dậy. Hắn cảm thấy cơ thể mình vẫn còn yếu ớt, nhưng hắn vẫn cố gắng bước đi, theo hướng âm thanh của bà Lưu. Hắn cảm thấy như mình vừa được cứu rỗi, như vừa tìm thấy một tia hy vọng trong bóng tối vô tận.
Dưới sự chỉ dẫn của bà lão, Trần Phong theo bà đến một quán bánh bao nhỏ, cũ kỹ nằm nép mình trong một con hẻm nhỏ. Mùi bánh bao nóng hổi, thơm phức tỏa ra từ quán, khiến Trần Phong cảm thấy ấm lòng. Hắn cố gắng ghi nhớ đường đi, ghi nhớ từng âm thanh, từng mùi hương, để sau này có thể tự mình đi lại.
"Đây là quán của ta." Bà Lưu nói, dẫn Trần Phong vào trong. "Tuy không lớn, nhưng cũng đủ để kiếm sống qua ngày."
Trần Phong đưa tay sờ soạng xung quanh, cảm nhận được sự chật hẹp, ẩm thấp của quán. Hắn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng những chiếc bàn ghế cũ kỹ, những bức tường loang lổ, và cả mùi dầu mỡ bám lâu ngày. Cảm giác có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn phải ở lại đây, không còn cách nào khác
"Nơi này là..." Trần Phong ngập ngừng hỏi.
"À, đây là trấn Giang Nam, một trấn nhỏ ở vùng biên giới phía Nam của Thiên Nguyên Đại Lục." Bà Lưu giải thích. "Nơi này nghèo khó, ít người qua lại, nhưng cũng yên bình."
Thiên Nguyên Đại Lục? Trấn Giang Nam? Trần Phong ghi nhớ những cái tên này trong đầu. Đây là những thông tin đầu tiên hắn có được về thế giới này, dù ít ỏi, nhưng cũng vô cùng quý giá. Hắn phải ghi nhớ, phải tìm hiểu, phải thích nghi, nếu muốn tồn tại ở đây.
"Cậu ngồi nghỉ đi, để ta lấy cho cậu bát nước." Bà Lưu nói, rồi đi vào trong.
Trần Phong lần mò tìm đến chiếc ghế gỗ gần đó, cẩn thận ngồi xuống. Hắn cảm nhận được sự mỏi mệt đang dần xâm chiếm cơ thể. Hắn đã trải qua một ngày dài đầy gian nan, vất vả, nhưng cuối cùng, hắn cũng đã tìm được một nơi nương náu, dù chỉ là tạm thời.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận luồng linh khí đang chầm chậm lưu chuyển trong cơ thể. Hắn biết, con đường phía trước còn rất dài, rất gian nan. Nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc. Hắn sẽ lợi dụng lòng tốt của bà lão, ở lại nơi này, âm thầm tu luyện, tích lũy sức mạnh. Hắn sẽ biến nơi đây thành bàn đạp, để từng bước, từng bước tiến lên, trở thành một cường giả, không còn phải chịu cảnh khốn cùng, nhục nhã như thế này nữa.
"Cảm ơn bà, bà Lưu." Trần Phong thì thầm, trong lòng dâng lên một cảm giác biết ơn sâu sắc, xen lẫn với một chút toan tính, một chút lợi dụng. Hắn biết, đây là một mối quan hệ hai chiều, hắn cần bà Lưu, và bà Lưu cũng cần hắn. Hắn sẽ không bạc đãi bà, nhưng hắn cũng sẽ không từ bỏ mục tiêu của mình.
Hắn biết, đây chỉ là bước khởi đầu. Nhưng hắn tin rằng, với sự nhẫn nại, với sự toan tính, và với cả một chút may mắn, hắn nhất định sẽ đạt được mục tiêu của mình. Hắn sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ đứng trên đỉnh cao của thế giới này, dù cho hắn có phải trả bất cứ giá nào.
Bởi vì, hắn là Trần Phong.
Và hắn, sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước số phận. Hắn sẽ không bao giờ để cho bóng tối nuốt chửng mình một lần nữa.
0