Gió nhẹ luồn qua dải băng vải, mơn man khuôn mặt, mang theo hương thơm thoang thoảng của linh thảo. Trần Phong hít sâu một hơi, cảm nhận linh khí nhàn nhạt trong không khí, lòng thầm nhủ: “Xem ra rời khỏi Phiêu Miểu Phong cũng không tệ, ít nhất là không bị cái uy áp của lão già kia đè nén.”
Hắn chỉnh lại chiếc áo choàng cũ kỹ, che đi bộ dạng lôi thôi, rồi ung dung bước ra khỏi khu vực Nhiệm Vụ Điện. Nơi đây tấp nập người ra vào, tiếng nói cười, tiếng bàn tán xôn xao, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt, khác hẳn với sự tĩnh lặng trên Phiêu Miểu Phong.
"Hệ thống, số ngày trí nhớ hiện tại là bao nhiêu?" Trần Phong thầm hỏi.
"Ký chủ hiện còn 259 ngày trí nhớ." Hệ thống lạnh lùng đáp.
(Vậy là đã qua một ngày từ khi xuống núi, nhận nhiệm vụ. Phải tranh thủ kiếm chút đồ phòng thân mới được, không thể lãng phí thời gian).
Trần Phong tự nhủ, rồi hướng về phía khu chợ phiên dành cho đệ tử Vạn Kiếm Tông.
Khu chợ nằm ở một thung lũng rộng lớn, cách Nhiệm Vụ Điện không xa. Nơi đây bày bán đủ thứ vật dụng, từ linh thảo, đan dược, pháp khí, phù lục, cho đến các loại nguyên liệu luyện khí, luyện đan, thậm chí cả những vật dụng sinh hoạt hàng ngày. Tiếng rao hàng, tiếng mặc cả, tiếng nói cười rộn rã, tạo nên một khung cảnh sầm uất, náo nhiệt.
Trần Phong tập trung lắng nghe, phân biệt từng loại âm thanh. Hắn cảm nhận được những gian hàng san sát nhau, dù không thể nhìn thấy nhưng hắn vẫn cảm nhận được linh khí từ nhũng pháp khí, linh dược phát ra, và cả những bước chân, tiếng nói chuyện với đủ mọi sắc thái: vui mừng, hớn hở, tiếc nuối, tức giận…
(Chậc chậc, đúng là nơi đốt tiền mà. Cũng may, mình không cần phải nhìn, đỡ tốn linh thạch.)
Hắn mỉm cười, bắt đầu dạo bước trong khu chợ. Hắn cố tình đi chậm, tỏ vẻ thong thả, nhưng thực chất là đang rà soát từng quầy hàng, tìm kiếm những món đồ hữu ích.
“Áo choàng vải bố, giá 5 linh thạch hạ phẩm. Hơi đắt, nhưng cũng tạm được.”
“Túi đựng đồ, dung tích một mét khối, giá 10 linh thạch hạ phẩm. Cũng không tệ, nhưng hơi nhỏ.”
“Lương khô, loại thượng hạng, đủ ăn trong một tuần, giá 2 linh thạch hạ phẩm. Cái này cần thiết đây.”
Trần Phong vừa đi vừa lẩm nhẩm, tính toán chi tiêu. Hắn không có nhiều tiền, chỉ có vài chục linh thạch hạ phẩm do làm nhiệm vụ ở trấn Giang Nam và Khai Thiên Thành, nên phải chi tiêu cho hợp lý.
Hắn dừng lại trước một quầy hàng bán đan dược, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của các loại linh thảo.
“Lão bản, Hồi Xuân Đan giá bao nhiêu?” Trần Phong hỏi, giọng điệu ra vẻ từng trải.
“10 linh thạch hạ phẩm một viên, công tử.” Một giọng nói già nua vang lên. “Hồi Xuân Đan của lão phu được luyện chế từ 10 loại linh thảo quý hiếm, có tác dụng chữa lành v·ết t·hương cực kỳ hiệu quả.”
“10 linh thạch? Đắt thế?” Trần Phong nhíu mày, giả vờ mặc cả. “Ta cảm nhận linh khí quầy bên cạnh, Hồi Xuân Đan có linh khí không hề kém cạnh, hơn nữa chỉ có 8 linh thạch thôi.”
“Công tử nói đùa rồi.” Lão bản cười khà khà. “Hồi Xuân Đan của họ làm sao sánh được với Hồi Xuân Đan của lão phu? Ta đảm bảo, chất lượng tuyệt đối, hiệu quả tức thì.”
“Thôi được rồi, 9 linh thạch, ta lấy hai viên.” Trần Phong nói, giọng điệu có chút miễn cưỡng.
“Haizz, được rồi, coi như hôm nay lão phu gặp được khách sộp.” Lão bản thở dài, lấy ra hai viên đan dược màu xanh lục, đưa cho Trần Phong.
Trần Phong nhận lấy, cẩn thận cất vào trong túi, trong lòng thầm nghĩ: “Lão già này, cũng không phải dạng vừa đâu. Chắc chắn là đã đội giá lên rồi. Nhưng thôi, hai viên Hồi Xuân Đan, cũng đáng.”
Hắn tiếp tục dạo bước trong khu chợ, mua thêm một số vật dụng cần thiết như: dao găm, dây thừng, đá đánh lửa,... Mỗi lần mua, hắn đều trổ tài diễn xuất, mặc cả lên xuống, khiến các chủ quầy hàng phải lắc đầu ngao ngán.
(Chậc, mua sắm cũng mệt thật đấy. Nhưng mà, cảm giác mặc cả thành công này, cũng thú vị ra phết.)
Trần Phong thầm cười, trong lòng có chút đắc ý. Hắn biết, với khả năng diễn xuất thiên bẩm của mình, hắn có thể sống sót ở bất cứ đâu, dù là trong hoàn cảnh nào.
Đang mải mê cảm nhận linh khí từ một quầy hàng bán pháp khí, Trần Phong đột nhiên cảm thấy có người va vào mình. Hắn theo phản xạ, lùi lại một bước, tránh né.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý.” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Trần Phong tập trung lắng nghe, âm thanh, giọng nói này... Hắn nhận ra, đó chính là Lý Vân, người đã giúp đỡ hắn ở Khai Thiên Thành.
“Lý Vân sư huynh?” Trần Phong lên tiếng, giọng điệu có chút ngạc nhiên.
“Trần Phong huynh?” Lý Vân cũng ngạc nhiên không kém. “Thật trùng hợp, lại gặp huynh ở đây.”
“Đúng là trùng hợp thật.” Trần Phong mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: “Con dê béo tốt đây rồi!”.
“Trần huynh đến đây mua đồ à?” Lý Vân hỏi, rồi đưa tay chỉ về phía những món đồ mà Trần Phong đang cầm trên tay.
“Phải, ta sắp phải đi làm nhiệm vụ, nên muốn mua một số đồ phòng thân.” Trần Phong đáp, giọng điệu có chút "khiêm tốn".
“Ồ, nhiệm vụ gì vậy?” Lý Vân tò mò hỏi.
“Bảo vệ đoàn xe khách đến Bạch Vân Thành.” Trần Phong đáp.
“Vậy sao? Cũng không phải là nhiệm vụ quá khó khăn.” Lý Vân nói. “Nhưng mà, Trần huynh là đệ tử của Đại Trưởng Lão, sao lại phải đi làm những nhiệm vụ cấp thấp như vậy?”
“Haizz, sư phụ ta nghiêm khắc lắm.” Trần Phong thở dài, giả vờ than thở. “Người nói ta còn non nớt, cần phải rèn luyện nhiều hơn. Hơn nữa, ta cũng muốn tự mình kiếm chút điểm cống hiến, không muốn dựa dẫm vào sư phụ.”
(Nói dối không chớp mắt, ta đúng là thiên tài diễn xuất.)
“Thì ra là vậy.” Lý Vân gật đầu, tỏ vẻ thông cảm. “Trần huynh quả là người có chí khí.”
Đúng lúc này, một nhóm đệ tử đi tới, vây quanh Lý Vân.
“Lý sư huynh, huynh đang nói chuyện với ai vậy?” Một nữ đệ tử xinh đẹp, mặc váy lụa màu hồng, tò mò hỏi.
“À, đây là Trần Phong huynh.” Lý Vân vui vẻ giới thiệu. “Là người mà ta đã kể với các vị rồi đó. Không ngờ Trần huynh lại có phúc phận lớn, được Đại Trưởng Lão thu nhận làm đệ tử thân truyền.”
“Cái gì? Đệ tử thân truyền của Đại Trưởng Lão?”
“Thật sao? Không thể nào!”
“Nhìn hắn ta, sao giống một tên ăn mày hơn là đệ tử của Đại Trưởng Lão?”
Nhóm đệ tử xì xào bàn tán, Trần Phong cảm nhận được sát khí, ngữ điệu, ánh mắt đổ dồn về phía mình, có người ngạc nhiên, có người ngưỡng mộ, nhưng cũng có người nghi ngờ, thậm chí là khinh thường.
Trần Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, không nói gì. Hắn biết, ở cái nơi này, thực lực mới là tất cả. Hắn không cần phải giải thích, cũng không cần phải chứng minh. Hắn chỉ cần làm tốt việc của mình, rồi mọi chuyện sẽ tự khắc rõ ràng.
“Trần Phong huynh, đây là các sư huynh, sư tỷ của ta.” Lý Vân lần lượt giới thiệu từng người. “Đây là Triệu sư huynh, Vương sư tỷ, còn đây là…”
Trần Phong chắp tay chào hỏi từng người, thái độ khiêm tốn, lễ phép. Hắn cố gắng ghi nhớ tên của từng người, để sau này có gì còn dễ bề ứng phó.
“Trần huynh, huynh định mua gì ở đây vậy?” Lý Vân hỏi, sau khi đã giới thiệu xong.
“Ta định mua một ít bùa chú phòng thân.” Trần Phong đáp. “Nhưng mà, giá cả ở đây đắt quá, ta e rằng không đủ tiền, ta chỉ là một tên đệ tử quèn, làm gì có tiền."
Hắn cố tình nói vậy, để thăm dò phản ứng của Lý Vân.
“Bùa chú sao?” Lý Vân trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Ta có quen biết một vị sư thúc chuyên luyện chế bùa chú, hay là ta dẫn huynh đến đó xem thử?”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Trần Phong mừng rỡ, vội vàng cảm tạ. “Đa tạ Lý sư huynh, đa tạ Lý sư huynh.”
(Ha ha, cá đã cắn câu!)
“Không có gì, không có gì.” Lý Vân cười nói. “Chúng ta đi thôi.”
Nói rồi, Lý Vân dẫn Trần Phong đi về phía một gian hàng nhỏ, nằm ở góc khuất của khu chợ. Trần Phong nhận ra, đây là nơi chuyên bán các loại bùa chú, bùa hộ mệnh, bùa t·ấn c·ông,…
“Sư thúc, người có ở đó không?” Lý Vân gọi lớn.
“Ai đó?” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên trong gian hàng. “Ồ, là Lý Vân à? Hôm nay lại đến làm phiền ta rồi sao?”
Một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc đạo bào cũ kỹ, bước ra khỏi gian hàng. Lão giả có khuôn mặt khắc khổ, ánh mắt tinh anh, toát lên vẻ uyên bác, khó lường.
“Sư thúc, con mang một người bạn đến nhờ người giúp đỡ.” Lý Vân nói, rồi chỉ về phía Trần Phong. “Đây là Trần Phong huynh, đệ tử thân truyền của Đại Trưởng Lão, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ bảo vệ đoàn xe, muốn mua một ít bùa chú phòng thân.”
“Đệ tử thân truyền của Đại Trưởng Lão?” Lão giả nheo mắt, đánh giá Trần Phong từ trên xuống dưới. “Hừm, không phải là một tên đệ tử quèn hay sao, với lại, nhìn chả có gì đặc biệt.”
Trần Phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, không nói gì. Hắn biết, ở cái thế giới này, không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
“Sư thúc, người đừng nói vậy.” Lý Vân vội vàng nói đỡ. “Trần huynh tuy là đệ tử mới, nhưng rất có tài năng. Hơn nữa, huynh ấy còn là…”
“Thôi được rồi, ta biết rồi.” Lão giả ngắt lời Lý Vân. “Ngươi muốn mua bùa gì?”
“Ta muốn mua một ít bùa hộ thân, có thể giúp ta thoát hiểm trong lúc nguy cấp.” Trần Phong đáp.
“Hừm, bùa hộ thân à?” Lão giả trầm ngâm một lúc, rồi lấy ra một xấp bùa, đưa cho Trần Phong. “Đây là bùa Kim Quang, có thể tạo ra một kết giới bảo vệ trong thời gian ngắn. Giá 100 linh thạch hạ phẩm một lá.”
“100 linh thạch?” Trần Phong kinh ngạc. “Đắt quá, ta không có nhiều tiền như vậy.”
“Vậy thì ngươi đến chỗ khác mà mua.” Lão giả nói, rồi định cất xấp bùa đi.
“Khoan đã, sư thúc.” Lý Vân vội vàng ngăn lại. “Người xem, Trần huynh là đệ tử của Đại Trưởng Lão, người có thể giảm giá cho huynh ấy một chút được không?”
“Hừ, nể mặt ngươi, ta giảm cho hắn 10 linh thạch.” Lão giả nói. “90 linh thạch một lá, không mặc cả thêm.”
“Cảm ơn sư thúc, cảm ơn sư thúc.” Lý Vân vội vàng nói, rồi quay sang Trần Phong. “Trần huynh, huynh thấy thế nào?”
Trần Phong nhíu mày, suy nghĩ. 90 linh thạch cho một lá bùa Kim Quang, vẫn là quá đắt. Nhưng hắn biết, đây là cơ hội tốt để “moi” đồ từ Lý Vân.
“Lý sư huynh, ta…” Trần Phong ngập ngừng, tỏ vẻ khó xử. “Ta thật sự không có đủ tiền, ta chỉ là đệ tử quèn, làm gì có tiền.”
“Vậy sao?” Lý Vân có chút bối rối. “Hay là… để ta giúp huynh một phần?”
“Như vậy sao được?” Trần Phong vội vàng từ chối. “Ta không thể nhận không của huynh như vậy.”
(Nhưng mà, nếu ngươi cứ nài nỉ, thì ta cũng đành phải nhận vậy.)
“Có gì đâu mà không được.” Lý Vân cười nói. “Chúng ta là đồng môn, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường.”
Nói rồi, Lý Vân lấy ra một lá bùa, đưa cho Trần Phong:
"Đây cầm lấy đi, ta tặng huynh lá bùa này, đây là bùa hộ thân do sư thúc ta luyện chế, nó có thể bảo vệ huynh một mạng đấy."
"Vậy đa tạ sư huynh"
Trần Phong nhận lấy, cảm nhận được linh khí từ lá bùa, trong lòng thầm nghĩ: “Lý Vân này, đúng là người tốt, nhưng hơi ngốc. Được rồi, nể tình ngươi tặng ta bùa, ta sẽ suy nghĩ đến việc cho ngươi một con đường sống.”
Hắn cất lá bùa vào trong túi, rồi quay sang lão giả bán bùa, mỉm cười nói:
“Lão bản, ta muốn mua thêm một ít bùa chú khác.”
(Lần này, phải moi cho bằng hết mới được!)
…
Sau khi mua sắm xong xuôi, Trần Phong rời khỏi khu chợ phiên, trở về khu vực dành cho đệ tử mới nhận nhiệm vụ. Hắn tìm đến nơi tập trung của đoàn xe khách, chuẩn bị lên đường đến Bạch Vân Thành.
Đoàn xe gồm hơn mười chiếc xe ngựa, chở đầy hành khách và hàng hóa. Trần Phong tìm đến vị trưởng đoàn, một trung niên nam tử có khuôn mặt nghiêm nghị, đưa ra lệnh bài nhiệm vụ của mình.
“Trần Phong, Luyện Khí tầng 3, nhận nhiệm vụ bảo vệ đoàn xe.” Trần Phong nói.
Vị trưởng đoàn liếc nhìn Trần Phong, rồi gật đầu:
“Được rồi, lên xe đi. Nhớ cho kỹ, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ an toàn cho đoàn xe. Nếu có bất trắc gì, phải lập tức báo cáo.”
“Ta biết rồi.” Trần Phong đáp, rồi leo lên một chiếc xe ngựa.
Hắn ngồi vào một góc, tựa lưng vào thành xe, cảm nhận được sự rung lắc của xe, tiếng vó ngựa, tiếng bánh xe lăn trên đường, và cả tiếng nói chuyện xì xào của các hành khách. Hắn nhắm chặt đôi mắt, che giấu đi toan tính sau dải băng vải.
(Không biết, trên đường đi có xảy ra chuyện gì không? Hừm, dù sao cũng có bùa hộ mệnh của Lý Vân tặng, chắc cũng không đến nỗi nào. Quan trọng nhất là phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, kiếm lấy 100 ngày trí nhớ .)
Đoàn xe bắt đầu lăn bánh, hướng về phía Bạch Vân Thành. Trần Phong vẫn nhắm nghiền đôi mắt. Bên ngoài, hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm đỏ cả một góc trời. Bóng tối từ từ bao trùm lấy vạn vật, ẩn chứa những hiểm nguy khó lường. Chuyến đi đến Bạch Vân Thành, xem ra sẽ không hề yên ả như hắn tưởng.
0